Thứ Tư, 13 tháng 4, 2016

Hành trình giấc mơ

Hành trình giấc mơ
(Trường ca)
I
Thế giới của chúng tôi đang lộn ngược
những con chữ đầu mương nước
chưa kịp ráo khô
bỏng trong mắt mẹ mùa phượng cháy
còng con đi qua tháng đời như những bức thư không có số phận
Hôm nay chúng tôi đặt vào đôi tai để lắng nghe
không còn lũ chim rẻo giọng cất tiếng
chúng đã an bài từ mấy chục năm trước
những ước mơ có màu xám đen trên bầu trời đang dông
để được nhìn tia chớp
và bước đi bước đi nhanh, khi giấc mơ chưa kịp rớt
Chúng tôi muốn hòa giải những mất mát
định vị trong ngày đầu tuần
chúng tôi đặt sự may mắn lên đôi mắt của các vị thần
sự kính cẩn và cầu nguyện
khi lũ bèo trên sông cứ nổi
dập dềnh những số phận còn xanh
chúng tôi đã gặp những cụ già với mái tóc bạc cước
chống gậy hành hương
chờ con nước tẩy trần cứu rỗi
Đừng khóc nghe chúng tôi
không được khóc nhé chúng tôi
chiếc lư hương phàn nàn đợi giỗ
trò chuyện một ngày tà thu
II
Này, hôm nay chúng tôi thấy những lối vào
trong một tòa gió
trên bãi cát, trước biển xanh, xanh lắm
chúng tôi muốn minh chứng cho một điều gì đó
đang rơi
chúng tôi truy cập vào trái tim của biển khơi
để cảm nhận âm sóng đang dời
chúng tôi đọc được những dấu phách trời
dòng kí tự: không cần cho biết những gì họ biết
sóng có màu bạch kim
Chúng tôi ngồi lên chiếc cân định mệnh trong cơn mưa hạt đá màu đen
chiếc cân nghiêng đỉnh kim tự tháp
mang hiểu biết rời khỏi sự hỗn loạn
để ngủ đông như chú gấu trắng
nằm trên tia bắc cực quang
III
Nghèo đói là một trạng thái của tâm
hàng ngày chúng tôi nghe qua từng nhịp đập
qua những trang chữ trang người bầm dập
họ đang bị đày đọa những gì chúng tôi đọc 13 tầng địa ngục
không phải là làn khói hương
Chúng tôi tưởng tượng vượt qua sa mạc bằng những con rồng có cánh
để bay lên chốn thiên bồng
an ủi đường chạy đua lóc xóc
những con đường đỏ không phải bằng đất
bắt đầu từ những đôi mắt đục ngầu
thiên tai như người hiệp sĩ
giác đấu với giấc mơ của rồng
Chúng tôi chạy
một lần nữa chúng tôi chạy, chạy
chạy đi, để trốn sâu vào huyệt mộ của mẹ đất
IV
Hôm nay chúng tôi đang ngồi câu sự yên tĩnh
chảy sâu dòng thủy mặc
vẫn chưa đủ đầy thắc mắc
về thời gian ngồi tại nơi này, bên dưới những gốc thông không biết tuổi
cửa trời đã mở

ngày chúng tôi thấy giấc ngủ của loài bướm đêm khổng lồ
sương nhảy điệu bất tận
Thật ra, bên trong khung cửa, chúng tôi đang ngồi
nhìn phép lạ sự sống của các sinh linh
những chậu xương đá trên hòn non bộ
V
Chúng tôi đã nhìn thấy sự ngụy trang
của những ánh đèn đường
trên chiếc cầu đẫm mù sương
đi về phía hạnh phúc của ngôi nhà đang đợi
đôi mắt đã làm tổn thương
sự tinh tế rơi trên những bước chân chậm rãi
để giấu đi khuôn mặt hồ hởi của buổi sáng
Chúng tôi đang bước chậm
trên con đường tự do của hạnh phúc
bị vướng víu những phút chần chừ
đôi khi cảm xúc muốn mặc áo giáp
và muốn nung trong lửa
cảm xúc muốn đặt hàng thời thơ ấu
để giằng co với cánh diều
Sự rủi ro vẫn còn khi chưa chạm bước chân về phía bên kia thân cầu
mưa bầu trời đổ suối
những con ốc sên chậm chạp
chưa kịp bò đi khỏi nhành cúc họa mi
VI
Chúng tôi không còn ở lứa tuổi này
để nếm vị ủy mị từ những bài thơ tình ru trang mây
đôi lúc tự cam kết cố ý
để trơ trẽn sống sượng với niềm vui của ảo giác
Chiếc váy kết chuỗi san hô này
đèo bòng quá nặng với họa tiết kỳ diệu và cả sự chế giễu
mạo hiểm về sự di chuyển của thí nghiệm với chính chúng tôi
chúng tôi kết thúc tự do nơi khởi đầu của sự tự do của người khác
tò mò về cuộc sống và bản thân
nếm cảm giác của sự căng thẳng
như diễn viên xiếc trên dây
và sau đó chờ đợi…
điều gì sẽ xảy ra?
VII
Giấc mơ đã đưa chúng tôi đi qua lưỡi gươm của Macbeth
qua những bông nắp ấm tham lam để khoét thêm sự sinh tồn
phù thủy đã cất tiếng: sự tàn khốc ở người bạn thân
Điên cuồng của game
sự tự sát đến từ cuộc sống
chiếm ngự trong một khung hình rộng từ góc bể chân trời
chúng đang sống trong một thời đại thật là xa
những ngọn rễ hoài nghi
về sự khô cằn của lòng sông người
Vở tuồng cho sự thật đến
vỗ ì ạch trên dốc tình giả thuyết
hài hước cả một vòng tay không chịu buông rời
Ở biên giới của sự tưởng tượng
giấc mơ không chịu dừng lại
cứ mở mắt nhìn, ngóng vào ngày mai
VIII
Chúng tôi biệt giam sự háo hức của tuổi thanh xuân
khi thấy một bà cụ bán rau run lẩy bẩy bên đường
muốn vớt trái bần trôi xanh, xanh và vị chua cám dỗ
giấc mơ về trái bần đi lạc
không nằm yên ngọt ngào trong bát canh trưa
Chúng tôi biệt giam với sự đối mặt: hình dạng, cây, chim bay, đống đá, cỏ
chờ đợi bản án của sự im lặng
sự từ tâm đã dạy chúng tôi như một thẩm phán
để vượt qua
Một ngày trôi xa
sự quan sát đã để lại một câu đố: thực tế đâu có áp đặt những lời ca ?
IX
Sự bất lực trải dài những con đường trắng
lắng tai nghe cuộc sống nói đôi điều
qua bên kia ánh chiều là một bình minh khởi sắc
nếu đôi vai có gầy mòn, cụt ngủn
hãy mơ ước đi
Điều tồi tệ nhất đã khắc hằn sâu trái tim chúng tôi
giày cứa nỗi đau
lời cuộc sống dịu xoa tỏa nắng chia đều các lối nhỏ
chúng tôi xòe bàn tay phơi những vết thương mau khô
hứng thêm giọt nước mắt của cây

chúng tôi xòe bàn tay hứng những âm thanh vào phiên chợ sáng
nhanh thôi, phiên chợ vãn…mẹ còn nặng bước xiêu xiêu
Cơn mưa bất ngờ cất giai điệu lắng
chúng không hề biết sám hối
– hãy đừng là nỗi chờ đợi, chúng thầm thì
chúng tôi nhìn mây đi
và đếm những giọt nước từ cái ô chưa mở
những giọt nước không giống nhau
xoay vòng trên các mũi chân, những gót mòn thủng mũi
giai điệu không hài lòng vỡ nát
giống như một bông hoa bên cửa sổ vừa nở và quay mặt về phía bức tường
X
Những bước chân lang bạt lướt trên sợi dây đàn bầu
những ngón tay phím máu, bật
tục huyền giấc mơ thuở tắm truồng
kí ức trôi dạt bãi bồi chóp đá, ghềnh
chao nghiêng, nghiêng mạn thuyền, lướt
sợi tóc gió rung, mây
trôi
Tháng bảy giấc mơ mọc khớp chồi
vung vẩy đòi quà bánh kẹo
những tiếng kêu nằm trong hộp gỗ ngô đồng
lục bục khóc, hể hả cười, giòn
giấc mơ độc tấu tháng bảy cầu hồn
chảy máu trên miếng xương nhỏ
Miệng cười và đôi mắt trượt qua những thang âm
réo rắt thì thầm
tiếng chèo khua nước cạn
nỗi đau hầu bóng nhập đồng
XI
Người đàn ông nhốt tình yêu của lá xanh nằm trong chiếc hũ
nhốt những viên nắng nằm đợi chờ cơn mưa cũ
người đàn ông muốn đóng băng thế giới trong một giây
người đàn ông lau nước mắt và đã đi trên con đường của họ
người đàn ông nhớ về mùa xuân khi đôi giày đã rách
Người đàn ông mong muốn đọc được ngôn ngữ của động vật
để chữa lành vết thương
dường như mọi thứ đều khó hiểu với giấc mơ trẻ con
họ mong muốn có chiếc đũa thần
người đàn ông bắt đầu hát và nói với tất cả các loài động vật về thói quen của con người
tiếng nói phủ bóng đen lên vùng hoang dã
có những tiếng nói đã chết
như con ngựa hoang thèm được trở chứng
Và người đàn ông đã biết
sẽ phải đi bảy năm bảy tháng để cuối cùng biến thành bảy màu cầu vồng ở bên trái
họ đặt nó vào một ba lô và đeo trên vai
đó là sự tò mò lớn hơn một câu chuyện cảnh báo và sợ hãi
như những cơn co thắt từ chiếc dạ dày
mong đợi tái sinh một màng men mới
họ đốt tuổi thành tro và thả bay theo gió, và nói:
– nó còn sống, nó hoạt động
Người đàn ông thấy mình là cậu bé đang bay trên bầu trời
và những cánh chim chở ánh sáng bất tận
người đàn ông từ từ cởi trói sợi dây thừng ở đôi tay
XII
Giấc mơ bắt đầu xẹt lên từ cái đánh lửa
con tàu lướt qua dưới bầu trời tháng bảy lấp lánh đầy sao với đôi vé khứ hồi
chúng tôi nín thở để lắng nghe: mùi cơm gạo mới, mùi rạ rơm, mùi của những lưng trâu đen nhẻm nắng
hình như tắc nghẽn cả lối về lấp lóa những ánh đèn son phấn tòa rêu
chúng tôi bật những ngọn đèn nhỏ trong toa tàu
như những ngọn nến nhỏ giữa bờ cát chảy dài trong những hốc mắt chờ đợi

chúng tôi muốn khóa thực tế để giấc mơ quá vãng, tìm lại những cái quàng tay yêu thương ngắn ngủi
và có em, cô gái đồng quê gương mặt màu đất chưa bao giờ mở lời khi hừng đông ló dạng
và cuộc sống bắt đầu từ nơi không còn sự phản ứng
Giấc mơ bắt đầu tung cánh diều để bay cùng chiếc lá mùa thu
nhưng nó lại chậm như những bước lết chân loài vích hướng bể
trầy xước giấc mơ khi vừa chạm khuôn nước chẳng còn ngọn sóng yên lành
Chúng tôi thấy mình như những chú bò may mắn sau cơn mưa trên đồng cỏ xanh
chỉ còn chiếc đuôi ve vẩy đuổi lũ ruồi
và rèn luyện tính kiên nhẫn
để tiêu hóa một chiếc bánh đông sương tẩm bột màu đẹp mắt
và nhìn nuốt những bông hoa, cầm nắm chúng trên hai chiếc móng guốc
và những lá sách đang tiêu hóa sự im lặng
Chúng tôi đã thoát ra được nhờ chứng bò điên
và lũ vi trùng lổm ngổm trên da
đau đớn khủng khiếp và khóc cùng trẻ em
suỵt! chúng tôi bảo chúng yên lặng để lắng nghe
những tín hiệu của thảm họa đang đi tới
hãy chuẩn bị thức ăn, áo quần, bít tất, sách vở, sự can đảm…và chiếc gối
để gửi giấc mơ đi nhè nhẹ
Trái tim của chúng tôi còn sống
và với tình yêu này còn sống
chúng tôi sẽ ngồi trên hàng đống chiếc vali để khóa những nỗi đau ở lại
trên tay vẫn đôi vé khứ hồi
XIII
Giấc mơ đi bằng con đường biển
nói chuyện trong một vòng tròn và không đưa ra lời khuyên
nó đang tập bơi qua những rặng san hô tóe máu
nó không thể nuốt niềm tự hào hay nhổ ra một mối hận thù
nó chỉ biết tìm và lắng nghe lời hòa giải từ đại dương
giấc mơ không được cột sợi dây bảo hiểm tính mạng nên sợ hãi chứng ngột nước
như khi chúng tôi nghe những lời bình luận đáng khinh bỉ về chủ đề trái ngược
sự vô vọng đã được tẩm hương thơm và những họa tiết đẹp mắt
phía sau trang sách chảy máu màu xám
chúng tôi đã mang đôi giày trái bươn bả qua lý thuyết đã mấy chục năm
Chúng tôi dừng lại trước đại lộ danh vọng, phân vân về các tuyến đường
trước hai cánh cửa màu xanh biển
giấc mơ ghi đè trái tim vào mắt và nhìn thế giới, nhưng tâm trí lại ở trên đôi môi, nó đang thèm được liếm mùi vị
giấc mơ liệt kê một giấy chứng nhận
rằng, nó đã nếm và có vị tanh máu của tia mặt trời
giấc mơ cặp vào chiếc ô màu đen và khép lại trong nắp chiếc đồng hồ tích tắc
XIV
Một sáng sớm mờ sương
giấc mơ đã bị bịt mõm tiếng líu lo của những chú chim họa mi
bằng những viếc mặt nạ may bằng thứ da bò rất đẹp
đôi cánh bay lên với sự nhầm lẫn
chúng ngỡ mình là những mãnh thú trời xanh đang tự do chao liệng
giấc mơ vắt xác vào lùm cây
vẫn còn những lời độc thoại rực rỡ trong đầu
Chúng tôi rơi vào những chiếc cúc áo ngỡ bằng pha lê
chúng đang cài khóa một gia tài còn thơm lựng dấu son của người thiếu nữ
chúng lại chơi trò ảo thuật
lồ lộ những đường cong uốn lượn đến cuối chân trời
những ngọn sóng mây có hình chiếc lưỡi
Giấc mơ bắt đầu xây núi cát để cạnh tranh sự hơn thua những đường đua của loài còng biển
nó ngụy trang trong những chiếc mai rùa
giấc mơ đã làm chúng tôi sụp lún
khi sóng trắng xâm thực ngày càng nhiều hơn
Giấc mơ đi về con đường hướng dương
bóc vỡ trái tim thành hình dạng chiếc lá
rơi nhẹ trên cánh đồi mùa thu vừa mới đâm chồi
XV
Chúng tôi đã học im lặng trong nhều năm
giấc mơ đã quên tiếng nói
nó hỗn loạn và thỉnh thoảng nghiến răng
giấc mơ đã bị đồng hóa từ những bước đi từ thuở sơ sinh trên một con đường màu vàng rất đẹp
mỗi ngày chúng tôi gặp những con người trong chiếc mặt nạ và chỉ nghe qua lời nói
chúng tôi đã không biết trả lời

đôi lúc chúng tôi phải đeo mặt nạ để thanh toán hóa đơn, để la hét, để gỡ lại niềm tin
để giải quyết những uất ức mà giấc mơ không thể biểu lộ bằng lời nói
giống như tiếng gầm của loài báo đốm còn sót lại mơ ước màu thịt đỏ trên cánh đồng cỏ xanh
chúng tôi thật an toàn lắc lư trên những con thú nhồi bông
trong những chiếc lồng kính
Một ngày,
chúng tôi úp mặt trên lòng đất để gặm mòn dấu cũ
và nhấm nháp chiếc rau đã chôn mấy chục năm
XVI
Hôm nay giấc mơ kể một câu chuyện cổ tích
chỉ là bắt đầu và kết thúc bằng một dấu chấm
giấc mơ đã chui tọt vào gót chân của thần thoại như một mũi tên tẩm độc
nó khoái trá và kiêu hãnh vút
đó là thần thoại về người yêu cũ
đôi khi hoàn hảo đôi khi là kẻ thù
giống như giấc mơ đi đến tiệm làm tóc
hốt hoảng khi mình trọc lóc và khéo léo đội lên bộ tóc vàng như ngài luật sư
giấc mơ lạc vào những cuộc hội thoại và thốt lên những câu hỏi nghi ngờ
để được nghiền nát và kết nối với nhau như một mớ xúc xích
Giấc mơ hốt hoảng gọi tên bằng kí hiệu
dấu chấm trả lời: Kết thúc
XVII
Giấc mơ đang dựng một chiếc khung bằng gỗ hương rất đẹp
bao quanh một cành anh đào trắng
để dụ dỗ loài miều đỏ
chúng được kết chặt bằng loại keo thực phẩm
Đã có một chú mều đỏ bay vào nhảy nhót, cất tiếng hót xin một bữa sáng:
– ở đây bạn có mật hoa?
giấc mơ không nghe thấy và mãi ngồi ca hát trước chú chim đang dần dần bị dính chặt
nó bỏ mặc giấc mơ độc hành, những lời hát cứa vào sự tổn thương
– này, bạn có muốn được bay?
giấc mơ không nghe và mãi ca hát
đến khi chim biến mất trong những cánh anh đào
XVIII
Một ngày chúng tôi được đi du lịch bằng chân
chúng tôi muốn phá vỡ khối u và phá vỡ sự khuôn mẫu
một túi xách, một chậu lan, một bình nước nhỏ
chúng tôi đang di chuyển ngôi nhà của mình
Chúng tôi đã nhận ra giấc mơ đã có những rào cản
chúng tôi đã chạm lên nỗi khát và cơn đói
những cảm giác cuộc sống không dễ dàng tìm kiếm
chúng tôi muốn di chuyển các bức tường trên bàn phím
để nếm trải mùi vị từ những chiếc lưỡi kền kền
để chúng tôi có thể yêu thương nhau nhiều hơn
Giấc mơ đang nằm hong những huyền thoại tình yêu
những huyền thoại màu lau trắng
đang lắng nghe sự phân tán
giấc mơ còn lại một nửa: một nửa đi bộ, một nửa hạnh phúc, một nửa đam mê
và cuối cùng cháy trên ngọn lửa già
XVIII
Chúng tôi bước lên bậc tam cấp và để giấc mơ bay vào trường học
chúng tôi là những cô bé cậu bé nhỏ với đôi vai trĩu nặng móc vào chữ @
chúng tôi không còn tự do vẽ, vẽ tất cả: sư tử và hổ, gà và bò, xe lửa và tàu…
có một cậu bé trong lớp tôi không nói gì, cậu ấy sợ đánh mất cá tính
sự thơ ngây đất sét đã nhào nặn ra những khuôn hình tuyệt đẹp
còn cậu ấy đè bẹp miếng đất sét của mình
cậu ấy đang trì hoãn sự im lặng
May mắn thay, giấc mơ không bị chết, nó đã được tái sanh
những màu sắc hồng, cam và màu xanh
hiện lên như một kho tàng chưa được khám phá
bắt đầu từ những bông hoa trên nhãn vở
cậu bé đã thấy tự tin để vẽ: voi và những con chuột
Giấc mơ đang bay giữa đất đai màu mỡ
nơi ấy cậu bé đã tìm được chính mình
từ miếng đất sét bị đè bẹp
giấc mơ đã thoát những cánh cửa đóng trong khu vườn bị cấm
đó là thời gian hạnh phúc của chúng tôi khi đến trường
Sớm hôm sau, khi mặt trời lên
chúng tôi vẫn là những cô bé cậu bé nhỏ với đôi vai trĩu nặng móc vào chữ @
XIX
Chúng tôi đi vòng quanh vòng quanh
trên chiếc xe đạp và thư giãn lặng lẽ trong ánh mặt trời
bên dưới vòm cây xanh và những con đường đất cát
những vòng quanh vòng quanh thắt chặt

để đo quĩ đạo của mặt trăng
đang gần đang gần
để lí giải sự tuyệt chủng của loài khủng long và cái chết của kí ức
chúng tôi đi trong vòng tròn với bàn tay của mình như một tù nhân
và thấy con người đã nợ thiên nhiên lớn như mặt trời
Chúng tôi lo sợ sự trừng phạt nằm trên các đầu gối
khi lòng kiêu hãnh bị bán rẻ
lòng kiêu hãnh chống chế bằng sự giận dữ của thiên tai
nơi ấy xoáy lốc cả lòng người, tứ tán cả những linh hồn đang rơi
Thiên nhiên muốn nhắc nhở những gì chúng ta quên
sự giận dữ đang lớn như mặt trời và chúng ta thật nhỏ bé
chúng ta không thể lay chuyển
những đốt sống kéo dài nền hiện đại mấy nghìn năm
Chúng tôi đi vòng quanh vòng quanh
chúng tôi muốn trở lại tìm con đường hoang sơ và thưởng thức cuộc sống
để được cõng gùi ánh sáng bình minh, để được nhìn những đôi mắt tròn xoe trong vắt
chúng tôi sẽ gùi những con chữ hoang sơ và đẹp như thảm cỏ
trải dài hơn những trang cổ tích hiện đại
giấc mơ muốn dừng lại để làm một cái gì đó
ngay khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên
XX
Một ngày giấc mơ muốn biến mình thành sắc đỏ, để được yêu nhiều hơn nữa
bay về phía ngoài đường chân trời
Một bờ cát dài thật tuyệt chảy ra từ trong thung lũng mùa vàng
chúng mình đã đợi nhau ở đấy
chúng mình đã vượt ra ngoài đường chân trời để chơi trò ảo thuật trái tim
chúng mình bỏ cát vào trong túi, nhét đầy trong tai, nhét đầy những chiếc giày như những đứa trẻ
và đã không xây lâu đài
những đam mê đang hét lên ở phía ngoài kia
từ ngoài đường chân trời
chúng mình cứ mặc, chôn vùi trong cát
bắt đầu một chuyến hành trình dài
của tình yêu
xa hơn con tàu
Chúng mình cứ đi, mặc
và biến mất ở ngoài đường chân trời
chỉ có gió và bờ cát dài lấp phủ.
Nguyễn Hoàng Anh Thư
Theo http://bookhunterclub.com/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tiếng gọi đêm cuối năm

Tiếng gọi đêm cuối năm Đêm hai mươi sáu Tết, chị đứng trên ban công tầng bốn, lặng lẽ đưa đôi mắt u buồn nhìn xa xăm xuống đường phố. Hai ...