Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2025

Đặng Huy Lập tình quê qua điệu ví

Đặng Huy Lập
tình quê qua điệu ví

Nghe điệu ví quê nhà
Răng xốn xang mà thương mà nhớ
Xao xuyến lòng anh sao cứ muốn về 
Uống đọi nước chè ngày xưa mẹ nấu 
Đậm đà tình quê da diết nhớ nhau hoài
Quê hương muối mặn gừng cay 
Qua bao năm tháng dạn dày gió sương 
Hai vai nặng nợ tình thương 
Mẹ ơi nước mắt còn vương thuở nào
Quê hương nghĩa nặng tình sâu 
Chan vào điệu ví trọn câu ân tình
Em về xứ nghệ cùng anh
Nghe lời mẹ hát lòng mình nao nao
Ngàn sâu sóng lượn lao xao 
Như câu ví dặm rót vào lòng anh.
HẠT VỊ QUÊ
Em gửi cho anh 
Hạt vị quê ngòn ngọt 
Vun từ lòng đất 
Qua bao mảnh hồn quê 
Nhen lên từ bùn sâu
Gạn đục trong gian khổ 
Đất thành duyên nợ 
Chắt chiu bao đời nuôi ta lớn khôn
Nghe trong vị quê như có lời cha ông gửi lại
Ngọt cay, hay dở, muối mặn gừng cay
Hồn quê đong đầy 
Cho máu anh thắm đỏ
Thơm mùi bùn nhen hạt lúa nhú lên
Hạt gạo bén duyên, bao đời ông bà cha mẹ 
Kham khổ lầm than úp mặt bám đồng
Vị ngọt ấm lòng nuôi ta lớn khôn 
Giọt hương quê chắt gạn bao đời 
Duyên nợ dùng dằng qua câu hát người ơi!
– Gửi anh một chút men đời 
Một hạt gạo trắng nghẹn lời quê hương.
BIỂN CHIỀU NAY 
Cơn sóng vỗ vào chân lữ khách 
Biển thì thào cứ gặng hỏi em đâu
Anh im lặng trước bao câu hỏi
Em về đâu? – Để sóng bạc đầu 
Biển đây rồi sao ta xa nhau 
Biển mềm sóng tìm em trong nỗi nhớ 
Biển vần vũ như lòng anh trăn trở
Lao xao hoài sóng vỗ dạt bờ đau
Đã lâu rồi ta không là của nhau 
Em vời vợi nơi trùng xa bể biếc 
Nỗi ly tan  trong chiều biền biệt 
Nên cồn cào sóng nhớ gọi tên em
Anh lặng im trước khúc nhạc trời đêm 
Biển thầm thĩ vỗ tình nhung nhớ
Giot mặn cứ thấm vào duyên nợ 
Giọt ngọc ngà lăn nhớ ướt bờ mi
Kể từ ngày em bỏ anh đi
Biển nông nổi bạc đầu năm tháng
Anh nhặt hạt thời gian trên biển mặn 
Thay dã tràng xe cát đắp hoàng hôn.
Nhà thơ Đặng Huy Lập
BỐN MƯƠI NĂM TÌNH CŨ 
Xa rồi tình cũ bốn mươi năm
Cách biệt người thương khúc ruột bầm
Em về bên ấy thuyền mộng vỡ
Tách lệ dư âm ướt mộng thầm
Trả lại em thôi trả lại thôi 
Nắng chiều nhạt bóng lối xa rồi 
Lẻ ánh trăng tàn bên phố vắng 
Lẻ bóng mây chiều lẻ em tôi
Có còn chi nữa hỡi người ơi 
Kỷ niệm năm xưa cũng xa rồi 
Bàng bạc mưa chiều phơi áo ảnh 
Lối nhỏ phai mờ chỉ anh thôi
Tháng ngày xa khuất kỷ niệm ơi 
Sáo về bên ấy biệt phương trời 
Còn đâu lối hẹn tình xưa cũ 
Trái lệ âm thầm vuốt tim tôi.
13/2/2018
Đặng Huy Lập
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cô y tá nhỏ - Nhỏ mà không nhỏ

Cô y tá nhỏ Nhỏ mà không nhỏ Nhỏ mà không nhỏ! Đó là cảm nghĩ sâu sắc đầu tiên, bao quát nhất của tôi khi đọc xong dòng cuối cùng tiểu thu...