Có những mùa Thu…
Sáng nay sương thu lãng đãng làm tôi sực nhớ một buổi sáng sương mù năm nảo năm
nao, một trong những buổi sáng “gây ấn tượng” trong đời và đã được ghi dấu bằng
một bài văn ngắn. Đoản văn chứa đựng những cảm nghĩ rời ấy nói về một “nhân vật
chính” là con bé út của tôi, giờ đây như con chim vừa mọc xong lông cánh, vội
vàng rời xa cha mẹ để tung bay đến những chân trời mới lạ. Từ tình cảm nhớ con,
tôi bỗng có ý nghĩ muốn đọc lại bài viết ấy nên bèn lục tìm trong tủ kéo, và
may quá, tìm ra được “nó.” Xin gửi đến bạn và mùa thu, như một chia sẻ, như một
lời chào dịu dàng nhất mà tôi có được.
Vậy là cuối cùng con
bé út của tôi cũng đã đi học. Mọi học khu đều đã khai giảng niên khóa mới từ
đầu tháng 9 mà mãi tới giờ, đầu tháng 11, con gái bốn tuổi của tôi mới “cắp
sách” đến trường và đã học được hai hôm. Sở dĩ có sự chậm trễ này là vì đơn xin
nhập học vào lớp Vỡ Lòng công lập (Head Start) cho con bé, một thì bị bác, một
thì còn nằm mãi ở đuôi của cái “waiting list” dài ngoằng, đợi hoài không thấy
gọi. Mà kiếm trường tư thì, eo ôi, chi phí cho một ngày gửi con “ăn học” tốn
kém không thua một ngày lương tôi kiếm được. Vì thế mà con bé vẫn phải ở nhà.
Mùa tựu trường đã qua
gần hai tháng, thấy con bé càng ngày càng háo ha háo hức chuyện đi học, tôi bèn
họp “hội nghị Diên Hồng,” lấy ý kiến của bố và mấy anh chị nó xem có chịu “thắt
lưng buộc bụng” để dành tiền đóng học phí trường tư cho con bé hay không. Vốn
thương cô em út nhỏ xíu con, sợ đợi đến năm sau, đến tuổi chính thức được vào
trường công thì cô nàng vừa nhỏ vừa nhát vừa… dốt, quá tội, nên mấy anh chị của
nó đành chịu “hy sinh,” rút bớt các mục vòi vĩnh vui chơi để cho nàng út “ăn
học.”
Ngày đầu tiên theo mẹ
đến trường, con bé nhảy tưng tưng, có vẻ rất náo nức với một “kinh nghiệm mới.”
Sau khi thở hắt ra một cái để nén cơn xúc động, nó “bye-bye” mẹ một cách bình
tĩnh. Con bé háo hức đi học bao nhiêu thì tôi cũng hồi hộp không kém khi đi đón
nó vì tôi có linh tính rằng nó sẽ… khóc. Bởi thế tôi cũng không ngạc nhiên lắm
khi được nghe cô giáo bảo nó đã khóc “off and on” trong buổi học đầu tiên.
Vì vậy, buổi học thứ
nhì hôm nay mới là một ngày… đáng sợ cho tôi đây. Sự náo nức đi học hôm nào đã
biến mất ở con bé, mà chỉ còn những màn nói xa nói gần, “Thôi, con hổng chịu
lớn đâu,” “Con muốn ở nhà chơi với mẹ,” “Đi học một lần thôi” (!)… Cho tới lúc
ngồi trên xe (trong car seat) đến trường trong một buổi sáng sương đục âm u, nó
òa lên khóc làm tôi càng thêm khổ lòng! Dỗ dành lẫn “áp lực” mãi thì cũng chia
tay được với nó, dĩ nhiên là… một cuộc chia tay đầy nước mắt!
Nhưng buổi sáng đưa con đến trường tôi thấy ảm đạm bao nhiêu thì đến khi rước nó, lòng tôi ấm áp bấy nhiêu. Ở ngoài sân chơi, con bé ngồi gọn trong lòng cô giáo, chỉ chỏ nói nho nhỏ với cô giáo gì đó. Tôi thấy cô giáo cúi xuống nghe và gật gật đầu. Chắc chắn là cô không hiểu được gì, vì vốn liếng tiếng Anh của cô học trò nhỏ này có gì đâu ngoài mấy chữ mà con bé nhập tâm từ cái Tivi như “Help, come on, please come back, wait for me…” Vậy mà cô cũng cười cười, nghiêng đầu hiền từ nhìn nó. Trông thấy tôi, nó ùa chạy tới và khoe: con chơi cát, con sơn màu, con lượm lông chim… rồi chạy lại ôm cô giáo, bye-bye cô trước khi ra về.
Nhưng buổi sáng đưa con đến trường tôi thấy ảm đạm bao nhiêu thì đến khi rước nó, lòng tôi ấm áp bấy nhiêu. Ở ngoài sân chơi, con bé ngồi gọn trong lòng cô giáo, chỉ chỏ nói nho nhỏ với cô giáo gì đó. Tôi thấy cô giáo cúi xuống nghe và gật gật đầu. Chắc chắn là cô không hiểu được gì, vì vốn liếng tiếng Anh của cô học trò nhỏ này có gì đâu ngoài mấy chữ mà con bé nhập tâm từ cái Tivi như “Help, come on, please come back, wait for me…” Vậy mà cô cũng cười cười, nghiêng đầu hiền từ nhìn nó. Trông thấy tôi, nó ùa chạy tới và khoe: con chơi cát, con sơn màu, con lượm lông chim… rồi chạy lại ôm cô giáo, bye-bye cô trước khi ra về.
Tôi chợt cảm thấy đời sống dễ yêu quá. Đời sống với những tấm lòng, những chỗ
nương tựa cho những đứa trẻ vừa bị bứt rời khỏi mẹ. Phải chi ai ai cũng đối xử
tốt với tha nhân như vậy nhỉ! Nhìn con bé thỏ thẻ với cô giáo Mỹ, tôi chạnh nhớ
tới một bà giữ trẻ mà tôi đã gửi nó khoảng hơn một năm lúc nó mới lên hai. Bà
mới từ Việt Nam qua, chưa quen thuộc với cuộc sống ở Mỹ, nhưng bà cũng có vẻ
hài lòng với điều kiện sống (khá chật vật) của mình và nhất là với công việc
giữ trẻ ấy. Vào khoảng thời gian đó, nó chưa nói được nhiều, chỉ bập bẹ từng
tiếng một hoặc diễn tả bằng tay chân. Cho tới khi tôi nghỉ việc, tôi thôi gửi
nó nữa, bà vẫn thỉnh thoảng ghé nhà với dăm cái bánh, vài viên kẹo để thăm nó
cho đỡ nhớ. Đó cũng là một tấm lòng Việt Nam thương yêu trẻ mà tôi đã từng chịu
ơn. Ước gì có bà ở bên cạnh nó để nghe nó nói chuyện tiếng Việt như sáo và thật
dễ thương ở tuổi lên bốn này.
Lần cuối cùng tôi gặp
bà cách đây khoảng nửa năm, lúc chúng tôi đang tất tả dọn nhà. Chiều nay, tôi
quyết định gọi cho bà, đưa số điện thoại mới để giữ liên lạc với người đàn bà
dễ thương ấy hầu thỉnh thoảng dẫn con bé đi thăm bà vú nuôi đầu đời của nó. Thế
nhưng, ở đầu dây bên kia, ngoài sự chờ đợi của tôi, có người trả lời là tôi đã
gọi lầm số rồi.
Tôi bần thần nhìn buổi
chiều đang xuống bên ngoài. Tia nắng vàng yếu của mùa thu mơ màng mỏng manh
phiêu dật của tôi đã tắt từ lúc nào. Hoàng hôn cam nhạt đang bị pha lẫn bởi
nhiều màu xám đục làm mờ dần tàn cây phong với những chiếc lá nâu khô héo úa
đầu cành. Tự nhiên tôi thấy tiếc một cái gì đã trôi qua, đã không còn nữa. Sẽ
không bao giờ còn thấy lại cái sân nhỏ trước nhà “bà bác” (mà con bé hay gọi)
với bóng dáng hai bà cháu lom khom nhặt lá, xem hoa. Sẽ không còn buổi sáng đưa
con tới, buổi chiều đón con về… Tôi đã ơ hờ đến đỗi quên không chụp cho bà với
con bé một tấm hình.
Mà cho dù có bao nhiêu
tấm hình đi nữa, thì liệu tôi có bớt u buồn tiếc nuối những cái bóng ấy không?
Chưa chắc. Hình như tôi sinh ra cứ để chìm vào những hoài niệm mà tiếc chuyện
đã qua. Nhất là những lúc trời đất giao mùa để cuối cùng choàng phủ khắp không
gian những màu nắng, những sắc lá nên thơ hư ảo của một độ thu về.
Có lẽ mùa thu đẹp vừa
vì sự toàn hảo của thời tiết, sự mơ màng của màu sắc lẫn ánh sáng, và cũng vì
tính cách không trường cửu của nó. Nếu nó kéo dài ngày này qua tháng khác thì
người ta còn thấy nó đẹp không? Mà nếu nó chỉ đẹp vì nó ngắn ngủi thì hóa ra
con người ta chẳng bao giờ được hạnh phúc hay sao? Cứ cái gì mất rồi mới thấy
tiếc, cái gì không còn nữa mới thấy quí. Vậy thì đời sống buồn quá đi thôi.
Nhưng không sao, có
thể mai sáng thức dậy, tôi sẽ nghĩ khác. Như nhiều lần đã xảy ra, sau một giấc
ngủ, tôi sẽ nhìn sự việc một cách nhẹ nhàng dễ dãi hơn. Tại sao mình không tạ
ơn đất trời và tận hưởng vẻ đẹp của mùa thu, vì mình đã biết rõ tiếp sau nó sẽ
là một mùa âm u ảm đạm lạnh lùng. Hãy sống bằng hơi thở nồng nàn cho cái hiện
tại đang có. Dòng đời rồi sẽ trôi, mọi sự tưởng sẽ không còn nhưng biết đâu sẽ
có lúc chúng quay về, hay là chúng mãi còn ở đâu đó, dưới một dạng thức nào đó.
Như nước thành mây và rồi sẽ thành mưa, rơi lại đầu nguồn. Như mùa thu dịu dàng
êm ả ấy, qua một thời gian nhất định nào đó đủ để cho người ta chờ đợi, nhớ
nhung, rồi sẽ trở về sau những ngày hè nắng chói oi nồng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét