Nhớ da diết mùa đông Hà Nội
Ai từng có cái diễm
phúc chạy xe dạo quanh phố phường Hà Nội để cho từng cơn gió buốt cóng hết cả
mặt, cái lạnh luồn qua từng lớp vải cù vào da thịt mới thấy cái nhớ, cái lưu
luyến của mùa đông.
Mưa tầm tã, những cơn
mưa miền Trung kéo dài lê thê và nổi tiếng cả nước, kèm theo nó là bầu không
khí ẩm ướt với cái se lạnh đến khó chịu. Khoảnh khắc giao mùa khiến cho con
người ta cứ lâng lâng buồn, nửa như muốn níu kéo lại cái lãng mạn của mùa thu, nửa
muốn nó đi cho nhanh để chào đón những mùa khác.
Hà Nội cũng chớm lạnh
rồi, mẹ bảo lạnh khó chịu lắm không như mọi khi. Chả hiểu cái lạnh đầu đông năm
nay ra sao nữa, thèm và nhớ quá. Mùa đông Hà Nội với mình sao không có cái cảm
giác lạnh lẽo như người ta vốn nghĩ nhỉ? Có lẽ nó mang một màu sắc nổi bật như
cổ tích vậy. Co ro bước ra đường tự nhiên thấy ấm hơn khi ngồi trong nhà bởi
đập vào mắt sẽ là đa dạng các loại màu sắc của trang phục mùa đông, thôi thì đủ
loại quần áo với mũ và khăn quàng, nhờ vậy mà nó ấm lên trong mắt chăng?
Ai từng có cái diễm
phúc chạy xe dạo quanh phố phường Hà Nội để cho từng cơn gió buốt cóng hết cả
mặt, cái lạnh luồn qua từng lớp vải cù vào da thịt mới thấy cái nhớ, cái lưu
luyến của mùa đông. Khi đã chán với những con đường khu phố, ta có thể dừng
chân ngay xuống vỉa hè với cốc trà mạn nóng hổi và thơm ngất, nhấp từng ngụm
cho cái nóng lan tỏa dần vào từng mạch máu của cơ thể, hay ngồi hít hà bên đĩa
ốc luộc với mắm chanh, gừng thiệt cay.
Nhớ quá những mùa đông Hà Nội bởi cái đặc thù riêng chẳng nơi nào có được. Nó không trắng xóa với băng tuyết như các nước khác, cũng không u ám và xám xịt bầu trời như ở một số nước Đông Nam Á lân cận. Mùa đông Hà Nội khi ngước lên ta sẽ thấy một vòm xanh ngát bởi những hàng cây cổ thụ chưa kịp thay lá, điều đặc biệt ấy khiến ta có cảm giác trời trong xanh hơn.
Còn ai muốn phóng tầm mắt rộng hơn và xa hơn hãy chạy lên cầu Long Biên, Chương Dương. Hay xuôi về Cầu Giấy lên cầu Thăng Long đứng trên những thành cầu nhìn nước sông Hồng đỏ cuồn cuộn chảy với những bãi đậu, ngô xanh mơn mởn hai bên bờ. Cùng với những khu nhà san sát, chen chúc nhấp nhô ta chợt thấy tâm trạng mình như lớn hơn, rộng hơn theo tầm mắt.
Có thể lững thững dạo quanh những Hồ Tây, Hồ Gươm, Trúc Bạch thả hồn theo cái không khí nơi đây mà tận hưởng, ta sẽ cảm nhận được cái thần, cái thơ của Hà Nội. Cứ đi một hai vòng đến khi mỏi chân là có thể tạt ngay vào các ngôi đền, chùa cổ quanh hồ với tiếng chuông vang lên trong không gian thanh tịnh với hương trầm ngào ngạt. Tất cả quyện vào ta đến độ thăng hoa và ấm áp khiến cái lạnh mà không lạnh.
Nhớ quá những mùa đông Hà Nội bởi cái đặc thù riêng chẳng nơi nào có được. Nó không trắng xóa với băng tuyết như các nước khác, cũng không u ám và xám xịt bầu trời như ở một số nước Đông Nam Á lân cận. Mùa đông Hà Nội khi ngước lên ta sẽ thấy một vòm xanh ngát bởi những hàng cây cổ thụ chưa kịp thay lá, điều đặc biệt ấy khiến ta có cảm giác trời trong xanh hơn.
Còn ai muốn phóng tầm mắt rộng hơn và xa hơn hãy chạy lên cầu Long Biên, Chương Dương. Hay xuôi về Cầu Giấy lên cầu Thăng Long đứng trên những thành cầu nhìn nước sông Hồng đỏ cuồn cuộn chảy với những bãi đậu, ngô xanh mơn mởn hai bên bờ. Cùng với những khu nhà san sát, chen chúc nhấp nhô ta chợt thấy tâm trạng mình như lớn hơn, rộng hơn theo tầm mắt.
Có thể lững thững dạo quanh những Hồ Tây, Hồ Gươm, Trúc Bạch thả hồn theo cái không khí nơi đây mà tận hưởng, ta sẽ cảm nhận được cái thần, cái thơ của Hà Nội. Cứ đi một hai vòng đến khi mỏi chân là có thể tạt ngay vào các ngôi đền, chùa cổ quanh hồ với tiếng chuông vang lên trong không gian thanh tịnh với hương trầm ngào ngạt. Tất cả quyện vào ta đến độ thăng hoa và ấm áp khiến cái lạnh mà không lạnh.
Hà Nội luôn đi vào tâm
trí của những con người đã và đang sống với nó không chỉ với mùa đông mà quanh
năm với không gian kiến trúc, với quần thể và khí hậu khác biệt chưa từng có.
Lại mưa nữa rồi, cái mưa xứ Quảng không đẹp, không thơ nhưng cũng làm cho con
người ta nhớ bởi nó nhắc đến những trận bão lũ đến kinh người. Lạnh không bao
nhiêu nhưng do tiết trời đầu đông khiến nhớ da diết, cái mùa đông Hà Nội.
Năm ngoái chị về, mình được tận hưởng một mùa đông thật tuyệt vời, được ôm chầm lấy mẹ, rúc đầu vào ngực hay nằm gối đầu lên đùi mẹ, nũng nịu như trẻ con bắt mẹ nhổ tóc sâu dù vẫn biết ở cái tuổi “cổ lai hy” mẹ chẳng thể nhổ được một cọng nào. Và rồi đi cùng các bạn, dạo quanh Hồ Gươm cả ngày, đến tối mịt hai chị em mới về bên nồi lẩu nghi ngút khói, dẫu bụng no cành nhưng hai chị em cũng nhắm mắt, nhắm mũi mà ăn sợ mẹ buồn.
Rùng mình khi cơn gió ào qua cửa sổ với tiếng mưa như trút xối xả ngoài kia, chợt thấy lòng nao nao khi nhớ mùa đông Hà Nội. Đông đã về rồi, nỗi nhớ ơi.
Năm ngoái chị về, mình được tận hưởng một mùa đông thật tuyệt vời, được ôm chầm lấy mẹ, rúc đầu vào ngực hay nằm gối đầu lên đùi mẹ, nũng nịu như trẻ con bắt mẹ nhổ tóc sâu dù vẫn biết ở cái tuổi “cổ lai hy” mẹ chẳng thể nhổ được một cọng nào. Và rồi đi cùng các bạn, dạo quanh Hồ Gươm cả ngày, đến tối mịt hai chị em mới về bên nồi lẩu nghi ngút khói, dẫu bụng no cành nhưng hai chị em cũng nhắm mắt, nhắm mũi mà ăn sợ mẹ buồn.
Rùng mình khi cơn gió ào qua cửa sổ với tiếng mưa như trút xối xả ngoài kia, chợt thấy lòng nao nao khi nhớ mùa đông Hà Nội. Đông đã về rồi, nỗi nhớ ơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét