GHI CHÉP VỤN VẶT TỪ NGAY TÂM DỊCH COVID
1. Năm Trước Dịch Lãng Đãng Xa, Năm Nay Dịch Áp Sát
Ở Sài Gòn, dịch Covid19 bùng phát đã hơn hai năm, cứ dần hồi
quấy đảo mà tác hại thê thảm vào mọi mặt sinh hoạt vật chất tinh thần con người.
Trong đó, hiễm họa khiến mọi người sợ dịch nhất chính là nó có thể giết người,
riêng người già trên 65, đã nhiễm vi-rút lại sẵn có bệnh mãn tính cỡ tiểu đường,
huyết áp… như tôi càng dễ chết.
Trong năm dịch giã đầu (2020), các trường hợp nhiễm bệnh xảy
ra khá xa thành phố này nên có thể nói dân Sài Gòn dù cũng sợ nhưng vẫn còn có
thể ít nhiều mơ mơ màng màng. Tuy vậy, đã sợ dịch thì ngay từ đầu tôi phải tự
tìm cách tránh lây nhiễm, như: hạn chế ra đường và gặp gỡ tiếp xúc, bỏ đi công
viên tập thể dục, bỏ tụ tập bạn già cà phê cuối tuần… Khi cần ra đường là cố gắng
mang khẩu trang - thứ tôi vốn kỵ bởi khẩu trang loại nào cũng vậy, chỉ mang
10-15 phút là gây dị ứng ngứa chóp mũi, còn khi về nhà là rửa tay nước sát
trùng, xúc họng nước muối.v.v…Rồi chính quyền ‘giúp’ thêm cho vụ tránh ra đường
bằng lịnh giãn cách xã hội, phong tỏa thành phố ngày một xiết chặt. Chưa hết,
ngày mấy lần lên mạng để chuyên chú theo dõi sâu sát tin tức về những trường hợp
F0/phát hiện dương tính, chẳng hạn như tại Tp HCM, ông A. trước ngày bị phát hiện
F0 thì ngày… giờ… đã đi đâu, ghé địa điểm nào, gặp những ai…; hay trường hợp nhập
cảnh F0 có cô B. rời sân bay là bắt taxi ra quận…, sau đó về khách sạn ở đường…,
có ghé mua hàng ở siêu thị… Cứ thế mà “liên hệ bản thân”, xem mình và người nhà
vào những ngày/giờ ấy có tình cờ có mặt ở những địa điểm tự nhiên mà như “cửa tử”
ấy hay không.
Tất nhiên, hành tung đi đứng, sinh hoạt của người nhiễm Covid
được mạng truyền thông (media) ghi nhận và tường thuật vanh vách chỉ là chuyện
hồi tháng 5 tháng 6, số nhiễm mỗi ngày còn ít, nhiều lắm là vài chục người/ngày,
như ngày 6-6-2021, báo NLĐ đưa tin “80 ca Covid-19 trong nước được Bộ Y tế công
bố tối 5-6 được ghi nhận ở Bắc Giang với 39 ca và Bắc Ninh 28. TP HCM có thêm 6
ca”.
Còn nay là tháng 8-2021, dịch bùng phát không chỉ mạnh ở vài
tỉnh miền Bắc mà đã dữ dội khắp nơi. Sài Gòn biến thành ổ dịch/tâm dịch lớn nhất
trong cả nước. Số nhiễm trong cả nước lần hồi trên cả chuc ngàn người/ngày,
riêng Sai Gòn cứ đều đều trên dưới 5000 người. Chết chóc tràn lan khắp nơi. Báo
đài, trang web tin tức nào còn có thể theo dõi, ghi nhận chuyện sinh hoạt/ đi đứng
đối với từng ca F0 đơn lẻ như trước cho được?
Trở lại với hồi tháng 5-6 năm nay, gia đình tôi coi như đã
phòng bị khá là chặt chẽ trong/ngoài như thế mà dịch Covid vẫn lần mò áp sát,
đe dọa…
Đầu tiên, nguyên là nhà tôi ở phường 3 quận Gò Vấp, nhà trong
hẻm, có gác suốt, mặt bằng đã ngăn thành 5 phòng trọ nhỏ, tổng cộng 9-10 người
thuê, hầu hết là sinh viên. Cuối tháng 5, tại quận Gò Vấp – một trong 8 tâm dịch
của ổ dịch Sài Gòn, phường 3 bắt đầu nhuốm màu đỏ với sự xuất hiện ổ dịch Hội
truyền giáo Phục Hưng. Ổ dịch dai dẳng này còn cách nhà tôi khoảng 1.2 km theo
đường chim bay, cũng đỡ lo. Qua tháng 6 dịch bùng phát mạnh hẳn, đám SV dần dần
rút về quê gần hết, chỉ còn 2 phòng trọ, 1 ở tầng trệt, 1 trên gác. Báo động đầu
tiên là vụ chị M., ngưởi ở phòng trên gác. Hằng ngày, chị được thuê giúp việc
nhà, dọn dẹp lặt vặt cho một gia đình ở cùng xóm. Giữa tháng 6, bà chủ nhà có
việc ra Đà Nẵng, khi về thì trên chuyến bay Đà Nẳng –Tp HCM có một F0, bà phải
chịu cách ly tập trung, chồng con bà thì cách ly tại nhà... Vào sẩm tối ngày
nhân viên y tế đến ‘viếng’ gia đình kia, tôi nhận được giấy báo lịnh cách ly 14
ngày người ở trọ tên M. Đọc địa chỉ cách ly ghi rành rành số nhà của mình mà
trong lòng quặn thắt! Sau khi nhà bị y tế phường ghi vô sổ-bìa-đen-Covid19 như
thế, chị M. luôn tự nhốt trong phòng trên gác, vài ngày sau từ căn phòng dưới đất,
một cháu SV lo lắng báo rằng đứa kia sốt, nhức đẩu từ sáng, giờ bỏ ăn, nằm khóc
vì đau bụng âm ỉ. Mấy ngày trước đứa này đã 2-3 lần đi đến chỗ làm ở Thủ Đức –
khu vực đang có dịch bùng phát, giờ lại sốt? Tôi gắng gượng mang khẩu trang đứng
trước cửa phòng, vừa hỏi lớn đứa bệnh tình trạng ra sao, cần thuốc gì thì tôi
cho, vừa bảo đứa kia vui lòng nấu chút cháo, bạn mình ăn mới lại sức…Tạm ổn
nhưng vợ chồng tôi chưa hề hết lo. Lẽ nào trong nhà lại có thêm một F1 đang ăn-ở-ngủ-nghỉ
ngay sau vách phòng ngủ của mình? Cũng may, đứa SV lần hồi cũng hết sốt và hết
đau bụng sau khi ăn chén cháo.
Yên yên đươc vài bữa, chị M. cũng vừa hết 14 ngày cách ly thì
dịch bùng nổ đợt 4, khốc liệt hơn. Đó là cái hẻm nhỏ, song song với hẻm tôi ở,
đột nhiên biến thành ổ dịch với gần chục người dương tính. Tính theo đường chim
bay thì ổ dịch chỉ cách nhà tôi khoảng 400 mét. Dịch như đã có thể ho vào mặt
mình! Hàng rào, băng vải cách ly giăng tứ phía. Test nhanh cả tổ dân phố. Rât
may trong tổ không có thêm một ca dương tính nào.
Thêm vụ ở ngay đầu hẻm ổ dịch này có nhà vợ chồng con trai
tôi. Con dâu tôi là điều dưỡng, làm việc ở Phòng cấp cứu BV nhân dân Gia Định.
Chưa thấy con vi-rút bay qua, xâm nhập nhà chúng nó thì nhỏ con dâu được lịnh
ngưng đến BV, về nhà tự cách ly 14 ngày vì có hai y tá cùng phòng dương tính,
đã cách ly tập trung – nên nhớ nhân viên, BS, y tá thuộc Phòng cấp cứu cứ 3
ngày test 1 lần. Trời ạ, nhỏ con dâu đã 2-3 ngày liên tiếp ghé cho rau củ quả
và cồn sát trùng! Lại lo. Thân già lại càng mất ngủ. Cũng may, lại may, nhỏ con
dâu ở nhà mới 5 ngày thì được lịnh đi làm trở lại ngay, vì phòng cấp cứu quá tải,
đông nghẹt bệnh nhân mà nhân viên lại thiếu hẳn, có nghĩa chẳng ai thèm để ý đến
kết quả của yêu cầu cách ly tại nhà đối với con dâu tôi, F1 Covid.
Vừa có tin phát hiện mẹ con một bà bán rau trong chợ Gò Vấp
dương tính F0 khi đoàn y tế quận đến test nhanh số bạn hàng buôn bán trong chợ,
vậy những ai có đến chợ Gò Vấp những ngày từ …. đến…. phải cấp tốc khai báo,
trình diện với y tế phường, quận. Cơ khổ! Vợ chồng tôi thì hôm qua và hôm kia
có đến chợ; tôi đã dừng xe, đứng chờ ở lề đường đối diện cổng chợ, vợ tôi đi
vào chợ mua vài thứ, trong đó có rau xanh. Xám mặt thảng thốt khi vợ tôi nhớ ra
mình mua rau nơi hình như là một cặp mẹ con ngồi bán!
Cái điều nhàm nản rằng đã lăn tăn có mấy F1 cận kề hay áp sát
không còn giá trị nóng sốt nữa, bởi kỳ này là hiễm họa: chính vợ tôi sắm vai
F1. Lại nặng lòng phập phồng, lo lắng. Đau khổ nhất là nỗi băn khoăn, do dự,
không biết có nên khai báo, trình diện với ngành y tế hay không.
Chợ Gò Vấp bị phong tỏa 100%, tôi ráng chở vợ tôi đến chợ, đậu
xe chỗ xa xa để vợ tôi vừa quan sát vừa cố gắng hình dung với hy vọng rằng chợ
thì có nhiều khu và nhiều chỗ bán rau, cũng như cùng lúc chắc có nhiều cặp mẹ
con, chị em gì đó ngồi bán chung, cứ thế mà cố gắng nhớ lại cho thật chính xác
mình đã mua rau chỗ nào, mua của ai. Mà phải chi giờ này có thể hỏi ai đó, cũng
bán hàng trong chợ, rằng hai mẹ con F0 kia ngồi đâu thì hay quá! Trong lúc tưởng
như tuyệt vọng, vợ tôi chợt nhớ có lưu số điện thoại một cô tên V., bán đầu/lòng
heo, cứ ngày nào cần mua mặt heo, huyết heo vụn về nấu cho mấy chú chó ở nhà ăn
thì phone đặt trước, cũng để nhờ người bán xắt ra miếng nhỏ dùm. Cô này xác nhận
đúng là có một cặp mẹ con bán rau bị phát hiện tại chỗ là dương tính nhưng họ
trải bạt ngồi bán dưới đất,trong khu chợ lợp mái tôn đầu dưới, cũng gần sạp của
V., tức hoàn toàn không phải cặp mẹ con cũng bán rau nhưng ngồi sạp đàng hoàng
trong khu nhà lồng chợ đầu trên, nơi vợ tôi hay đến khi cần mua rau. Hú hồn!.
2. Từ Tâm Dịch, Ngóng Ra Đường
Xì-tin (style) phổ biến hiện nay là ai nấy thường xuyên đóng
kín cửa nẻo vì sợ vi-rút vô trong nhà, nhưng cũng thèm ra ngoài đường vì lý do
rất dễ hiểu: mấy đợt giãn cách, tù túng trong nhà đã lâu quá! Đang dịch giã mà
nói “ngoài đường” thì đâu cần phải là “đường xứ”, “phố chợ” gì cho xa xôi mà
chính là cái hẻm rất quen thuộc ngay mặt tiền nhà đấy thôi. Trận dịch trờ tới,
cái hẻm ngày ngày ‘mở cổng ra là đụng’ bỗng trở nên ngăn cách kỳ cục, trái
khoáy một khi cánh cổng - tách biệt phần sân/đất sở hữu cá nhân với hẻm/đất
công cộng tập thể - từ nay gần như 24 trên 24 đóng kín, trong khỏi ra, ngoài khỏi
vô, trong/ngoài hạn chế giao tiếp. Có chuyện là ngay khi có lịnh giới nghiêm cấm
ra đường từ 6 giờ chiều đến 6 giờ sáng, một anh chủ nhà chỉ mở cổng bước ra đoạn
hẻm ngay trước nhà để quơ tay vài cái thể dục, tình cờ tổ kiểm tra đi ngang đã
lập biên bản phạt về lỗi vi phạm lịnh giãn cách, bởi lúc ấy còn kém 10 phút mới
6 giờ.
Tuổi già khó ngủ, đêm nào cũng trằn trọc.Thời Covid giấc ngủ
càng hiu hắt, có khi vừa chợp mắt được giây lát đã choàng tỉnh vì ác mộng. Nằm
thao thức, bất giác ngóng ra đường, lắng nghe tiếng động bốn phía xung quanh
nhà.
Ngày thường, vào ban đêm con hẻm trước nhà tất nhiên là vắng
lặng, nay lịnh giới nghiêm lại càng khiến im ắng hơn. Ngay vào 6 giờ chiều, bắt
đầu giới nghiêm, trời còn sáng thì như minh họa cho khung cảnh vắng hết người
qua lại, nhiều thứ tiếng động trong hẻm như bảo nhau đồng loạt im bặt. Đêm xuống
im ắng, nếu có mưa đêm rì rào chỉ càng khiến con hẻm quạnh quẽ hơn.
Cũng ít hẳn tiếng chó sủa đêm và tiếng tàu hỏa chạy ngang ga
Xóm Thơm, cái ga xép nằm cùng một khu phố. Rồi phải đến 1-2 giờ khuya mới nghe
tiếng xe rác lục đục. Chợt nhớ từng có một thứ âm thanh vài khi gây phiền bà
con, đó là mấy ông bợm say xỉn, tàn bữa nhậu đi thất thểu trong hẻm cứ hay la lối
làm ồn. Nay đêm lắng dịu, trong hẻm không còn nghe cái giọng càm ràm, nhừa nhựa
hơi men ấy nữa. Chắc đám bợm trong hẻm sợ bị dân phòng bắt phạt, không dám tụ tập…
Dù sao, bấy nhiêu tiếng động ban đêm đã vắng bặt ấy cũng đều
là sinh hoạt đời thường trước đây, tức thời chưa có dịch. Thiễn nghĩ giờ thì bổ
ích gì mà phân biệt đâu là điều lành mạnh hay đọa lạc, đâu là tích cực nơi anh
công nhân dọn rác đêm khuya, còn tiêu cực là anh bợm say làm ồn lối xóm. Không
chút biện biệt, tôi đang rất nhớ cùng lúc tất cả những tiếng động ấy, và tin chắc
rằng mình sẽ thở ra nhẹ nhỏm, vui mừng biết bao khi bộ mặt phong nhiêu này/khác
ấy của cuộc sống phục hiện trở lại từ bóng tối thảm hại của trận dịch. Tôi lại
nhớ con hẻm nhỏ, xóm lao động này còn có nét mặt nhộn nhịp rất sống động của
riêng nó mà giờ cũng không còn. Như cái tên ‘xóm bánh tiêu’ bà con thường gọi,
cuối hẻm từ lâu rồi đã có 2-3 lò làm bánh tiêu và bánh cháo-quảy, nổi lửa chiên
bánh từ 1-2 giờ khuya, thu hút những người bỏ mối hai loại bánh này cho các tiệm
hủ tíu, gánh cháo lòng, cháo huyết… cùng những sạp bánh bán sỉ&lẻ trong nhiều
chợ ở cả một khu vực rộng lớn, gồm từ Gò Vấp sang Bình Thạnh, Phú Nhuận, cả cho
Thủ Đức. Do đó, bắt đầu từ 1- 2 giờ khuya, dù trời tạnh trời mưa gì tiếng xe gắn
máy, ba-gác máy cũng rộn ràng suốt con hẻm. Những cái cháo-quảy và bánh tiêu
dòn rụm, trông rất ngon lành mà giá tại lò lại rất rẻ. Thật tiếc khi thỉnh thoảng
vài cái bánh từ túi, sọt ràng trên xe rơi vãi xuống đất, chèm nhẹp nước mưa.
Rồi trời sáng mờ mờ, từ trong mùng tôi nằm im, ngóng tiếng
chim. Nhà tôi được cái là khá gần công viên Gia Định, cách chừng 400-500m, lâu
nay không kể đến bọn se sẻ còn có vài loài chim hoang dã khác, như: chim sâu,
cu đất, cu cườm, chích chòe, áo già… - cũng ít ỏi thôi nhưng thì thoảng có mặt ở
vùng cây xanh quý giá kia; chúng hay bay vào hẻm, nhất là vào sáng sớm, đậu hót
trên mái nhà, chuyền đuổi nhau trên những tán lá vài cây mai, sung, mận,
sa-kê…trong sân nhà người dân. Và, may mắn cho tôi: mặc cho dịch bệnh, lũ chim
chóc tự do vẫn giữ thói quen bay vào hẻm, kêu hót líu lo mỗi sáng sớm. Có thấy
mặt thấy mỏ con nào đâu nhưng nghe chim hót trong lòng êm ả, dễ chịu làm sao!
Thế đấy, ngoài đường phố đêm ngày luôn có những sự việc, hình
ảnh, tiếng động… vốn rất bình thường, thậm chí thông thường đến chẳng ai thèm để
tâm - nhiều khi còn dị cảm, khó chịu, nhưng giờ đây, trong hoàn cảnh bị phong tỏa
đã lâu ngày và chết chóc lãng đãng đe doạ, mới thấy những sự việc, hình ảnh, tiếng
động ấy thật thân thiện, gần gũi, bởi như đã nói - đó là bộ mặt đời sống, những
biểu trưng thô sơ nhưng thân cận nhất cho cuộc sống trôi chảy ngày ngày.
Rồi trời sáng hẳn, đã quá 6 giờ nhưng chỉ là xong thêm 1 đêm
giới nghiêm 18 giờ - 6 giờ, vẫn chưa xong 14 ngày giãn cách cứng rắn theo chỉ
thị 16+. Con hẻm vẫn im ắng, văng vẳng tiếng radio hay tivi phát tin tức đầu
ngày, lâu lâu mới có tiếng xe honda chạy ngang nhà. Sinh hoạt cuôc sống lại tái
diễn nhưng lặng lẽ như-có-chuyện-buồn. Đem tách cà phê đến bàn, mở PC, trước
tiên xem các trang web thời sự, tin tức mới nhất về trận dịch…
Thêm một ngày đen tối trong cuộc đời là kéo dài thêm biến cố
thảm khốc này đối với toàn nhân loại. Làm sao niềm hy vọng “Hết dịch” ấp ủ đã
suốt hơn hai năm qua có thể sáng sủa hơn một khi vào đêm qua, theo bản tin cập
nhật cuối ngày của Bộ Y tế, số người nhiễm Covid trong nước vẫn lì lợm vượt quá
xa cái ngưỡng khủng khiếp 10.000 người, và Sài Gòn của chúng ta vẫn đứng đầu?.
3. Từ Tâm Dịch Ngóng Tin Người Thân Bạn Bè, Ngóng Về Quá Khứ
…Đêm qua, khoảng 1 – 2 giờ mưa tạnh, không hiểu sao đã thiếp
đi, coi như ngủ được vài tiếng gần sáng. Nhưng cũng giống như bao ngày qua
trong mùa dịch, dù đã tạm ngủ được cũng không hề thấy khỏe khoắn chút nào, nói
chi cảm giác vui vui mơ hồ như trước đây khi thức giấc thấy ánh nắng mai tươi tắn
của một ngày mới ngoài cửa sổ.
Chợt nhớ những lần bị phong tỏa xưa kia, cũng ở đất Sài Gòn.
Như đảo chánh 1963 hay chiến cuộc Mậu Thân1968, đô thành giới nghiêm/thiết quân
luật 24/24, phải đóng kín cửa, không được phép ra đường suốt vài ngày, nhưng rõ
ràng không căng thẳng như tình trạng phong tỏa tránh dịch hiện nay. Vài lần
khác là cảm cúm nặng, cả người rủ liệt hay viêm họng, viêm nhiễm đường hô hấp
trên …, để tránh lây cho người trong nhà phải rút vô phòng riêng, ăn uống với
chén, ly riêng, nhưng tự cách ly khi ấy cũng chẳng có gì nghiêm trọng bởi trong
nhà mọi người vẫn mạnh giỏi, sinh hoạt vẫn bình thường; còn hiện nay, ngoài kia
là Sài Gòn đang bị dịch-chết-người rất nặng, dịch-lây-nhiễm rất dữ!
Đang có mặt tại chính mảnh đất mình từng sinh sống lâu nay,
nhiều người Sài Gòn lại nhớ Sài Gòn. Đã sống ở thành phố này, dù là dân bản địa
tức được sinh ra chốn này hay dân mới nhập cư, dù là dân cố cựu hay dân đang
xài sổ tạm trú, bằng những thời gian dài/ngắn khác nhau, dần hồi tử một nguyên
mẫu Sài-Gòn-của-chung ai nấy lại có những phần Sài Gòn riêng-cho-mình, đó là những
con đường, ngõ hẻm, ngôi chợ, cảnh chùa, quán cà phê, tiệm cơm… bộ nhớ thuộc
làu. Những mảnh/miếng Sài Gòn ấy chiếm phẩn rất quan trọng trong vốn sống/kinh
nghiệm sống mà mỗi người sẵn lòng chia sẻ, bởi đó là nơi chốn ngày ngày mình
cùng gia đình, bạn bè lui tới làm việc kiếm sống, giải trí xả hơi, hẹn hò tình
tự, tụ tập tán dóc…
Càng chạnh lòng, xót xa hơn khi xem trên FB những hình ảnh
Sài Gòn bị dịch hiện nay, toàn những cảnh hàng rào, kẽm gai giăng bủa như cấm địa
quạnh hiu với cảnh người dân cùng khổ và chết chóc. Để rồi liên tưởng, nóng ruột
ngóng tin tức/tình hình của người thân, bạn bè xa gần. Trong đó, do cái độc đáo
đáng sợ của dịch là nguy cơ nhiễm-đồng-loạt cùng chết-đồng-loạt, được tin tức về
người nào là rất mong được biết luôn về tình hình gia đình người ấy nhà ấy, nhất
là trường hợp họ đã bị dính Covid!
Như trò thao diễn mở hàng, tháng 5 sớm sủa đã có tin chẳng
lành về gia đình em ruột ở Mỹ (Utah).Trong nhà 4 người dương tính Covid nhưng
không như ở VN (thời điểm tháng 5/2021) là lập tức bị đưa đi tập trung, ở Mỹ
các F0 này tự cách ly tại nhà, tự chữa trị, chăm sóc với hỗ trợ/hướng dẫn qua
điện thoại của ngành y tế sở tại. Kết quả là ngoài chuyện cô em dâu/chủ nhà có
lúc khó thở, phải dùng máy thở (trong nhà sắm sẵn dành cho trẻ em), 4 bệnh nhân
dần hồi khỏe lại, khỏi bệnh.
Trong nước thì cách chống dịch bằng vaccin bắt đầu được thực
hiện đồng loạt cho các ngành nghề, tỉnh/thành, tiếc là chậm một cách khó hiểu đối
với thành phố Sài Gòn - địa phương có số nhiễm/số chết cao nhất nước! Thôi thì,
từ nay trong mong ngóng tin tức lành/dữ của người thân, bạn bè các nơi sẽ kèm
theo một điều không kém khẩn thiết: muốn biết anh em bà con bạn bè chích ngừa
mũi 1 chưa, thuốc gì, còn ai chích mũi 1 rồi thì chích mũi 2 chưa.
Sau cái tin phương-xa về gia đình người em bên Mỹ, trong vòng
anh em họ Phạm lại vửa có tin phương-gần, rằng cậu em út ở bên huyện Bình
Chánh, đã chích mũi 1 vaccin AstraZeneca vẫn dính! Cũng may, kết quả test
PCR của Viện Sốt Rét-KST-CT ghi rõ “Dương tính, nồng độ vi rút thấp, Ct:
34”, cần tiếp tục cách ly tại nhà, sau 1 tuần sẽ kiểm tra lại. Tin mới nhất:
ở chung nhà với cậu em út có một đứa cháu trai cũng dương tính, được cái điều
trị tại nhà 21 ngày thì test thấy âm tính.
Và tất nhiên, điều khiến cho dịch bệnh nguy hiểm, đáng sợ là
chết chóc. Trên facebook, website tin tức –thời sự, báo điện tử… ngày nào cũng
đầy dẫy hình ảnh, tin tức về cái chết của người dính Covid, gồm đủ mặt
người già, người trong tuổi lao động, trẻ em, cả y tá, bác sĩ, các soeur đi
giúp bệnh nhân Covid, người làm việc thiện nguyện, dân lang thang, cơ nhỡ…,
cùng những bạn-của-bạn, người-thân-của người-thân… nối tiếp nhau qua đời.
Thương tâm nhất là các gia đình có vợ chồng, anh em, ông bà… qua đời cùng một
lượt, bỏ lại những đứa con, đứa cháu còn quá bé bỏng đã phải mồ côi, trơ trọi
trên đời. Cũng là tin thời sự đấy nhưng quá nghiệt ngã cái loại thời sự đen tối,
thương cảm này - giới báo chí từng gọi là dạng ‘tin nhân cảm’. Dịch bệnh
thì chưa rõ rệt có dấu hiệu giảm nhẹ, trong lòng cứ lan man những ám ảnh từ loại
thời sự khốn khổ ấy. Tối ám nhất là tin một chị bạn lứa 70 như mình, nhà giáo về
hưu cô đơn cô độc, chị mắc bệnh tiểu đường, huyết áp cao lâu năm nên từng nói
là không chích vaccin, rốt cuộc do một người em trai đến thuyết phục, chị chịu
đi chích thì chỉ gần 2 ngày sau mũi chích thứ nhất, chị sốc thuốc qua đời tại
nhà. Và một anh cũng cựu nhà giáo, bạn-của-bạn, cũng ngoài 70t.,không thể nào
quên khi mới quen mình hỏi ‘Nhà mấy đứa, còn đi học hết hả?’, anh trả
lời tếu ‘Hai đứa! Đi học gì? Là tui với bả đó!’, mới biết anh chị hiếm
muộn. Trời ạ, giờ anh mất chẳng có đứa con nào để tang…
TẠM KẾT
May mắn, con hẻm nhà mình đang thuộc “vùng xanh”, tức vùng
không có dịch. Trong 2 tháng qua, đã 5 lần test nhanh, dân cư toàn tổ dân phố đều
âm tính, chỉ có 1 trường hợp dương tính nhẹ, tự cách ly và trước nhà này không
bị giăng ru-băng gì cả. Nhưng khung cảnh các “vùng xanh” cũng chẳng vui vẻ,
sáng sủa gì vì “vùng xanh” phải tự bảo vệ bằng cách cách ly đối với các “vùng
vàng”, “vùng cam”, “vùng đỏ” xung quanh; thế là giăng rào cản, lập trạm gác,
treo bảng hạn chế ra vào. Shipper cần vô hẻm giao hàng phải đứng lại bên ngoài
rào cản, chờ khách ra nhận hàng…
Tù túng trong nhà, tóc mấy tháng không đi cắt đã dài phủ ót
phủ tai. Hiện tại ê chề quá nên cứ nhìn vào trống không mà ngóng về quá khứ - một
Sài Gòn xưa cũ. Đã chẳng chút nhàm chán khi theo dõi vô số hình ảnh thành phố
ngày xưa mà nhiều người đã bỏ công lục lạo, sưu tầm để đăng liên tục lên FB. Có
thể nói, bất cứ hình ảnh nào của Sài Gòn xưa, tử cảnh thiếu nữ với tà áo dài
thướt tha trên phố, anh lính đi dạo với người yêu, em bé bán mía ghim, chị bán
chè gánh, chú ba bán nước mía…, thì cảnh nào, người nào, món hàng nào cùng đều
có thể khiến người xem chạnh lòng, càng nhớ thương Sài Gòn dĩ vãng.
Cũng có lúc mơ tưởng về tương lai – một Sài Gòn an vui trở lại,
trận dịch đi qua, người người trút bỏ nỗi lo dính vi- rút cùng nỗi ám
ảnh của cái chết. Sài Gòn hồi sinh, ai nấy có thể tự do đi lại, gặp gỡ nhau;
riêng mình sẽ đi công viên tập thể dục, đi bệnh viện mỗ con mắt đục thủy tinh
thể đã trễ hẹn mỗ cả năm rồi, mang đi sửa đồ đạc bị hõng giữa mùa dịch, đi siêu
thị mua sắm vài thứ đồ dùng. Nhất định sẽ đi thăm bà con, họp mặt bạn bè, đi cà
phê, đi bia bọt, đến với đám văn nghệ lê lết quán cóc vỉa hè, tán dóc, chém
gió vô tội vạ, tha hồ kể cho nhau nghe nhiều chuyện với lời mở đầu “Nhớ
cái hồi còn dịch…”.
2021, tháng 9 còn dịch
Phạm Nga
Theo https://vietvanmoi.fr/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét