Gọi tên bốn mùa
Trong không gian yên ắng
tiếng hát cất lên từ xa, người nghe không khỏi trào lên cảm xúc, hình dung được
về thân phận của con người nói chung và của người viết nên những ca từ nói
riêng lại “đanh” đến thế: Tiến thoái lưỡng nan/Đi về lận đận/Ngày xưa lận đận/Tiến
thoái lưỡng nan…”.
Gọi là nhạc Trịnh, là bởi quá
yêu Trịnh Công Sơn. Gọi là nhạc Trịnh, bởi thật khó để so sánh với bất cứ dòng
nhạc nào. Ông đã có một gia tài âm nhạc đồ sộ và hồn nhiên tự tại đi vào tâm
hồn. Có người đã lấy âm nhạc của ông làm triết lý sống. Số ấy không nhỏ. Và vì
thế sự khe khắt ai hát nhạc Trịnh là điều mà mọi người thường nhắc tới. Đã quen
với giọng hát Khánh Ly như một bản trầm buồn với thanh âm bảng lảng giữa một
buổi chiều quá vãng, cũng có thể ở đâu đó trong quán đông đúc tiếng nói cười
lao xao lại có tiếng hát Khánh Ly, có nhạc Trịnh. Ấy vậy, trên sân khấu Trịnh
Công Sơn In the Spotlight, các nghệ sĩ trong đêm diễn tối qua 3/1 đã mang tới
một cách cảm mới về âm nhạc của ông.
Với khá nhiều người, hồ sơ
cuộc đời sẽ khó thiếu được những bản tình ca của Trịnh, bởi ở đó họ có tiếng
nói của tình yêu, của phận người ngắn ngủi. Như một tất yếu của cuộc sống, sinh
ra, lớn lên và mất đi. Cái mất mát trong tình yêu vốn dĩ đã đớn đau, cái mất
mát của chính bản thân mình mới là cái khủng khiếp nhất. Và hơn ai hết, sự trải
nghiệm khiến âm nhạc của Trịnh gần với số đông nhất, để trong hàng loạt ca khúc
người nghe đã nén mình lại với những ca khúc “Ru”, là: Ru mãi ngàn năm (Hồng
Nhung thể hiện); Ru ta ngậm ngùi (Tùng Dương thể hiện), Ca dao mẹ (Mỹ Linh thể
hiện). Mỗi một ca khúc cất lên là một lần người nghe như lọc lại cuộc đời qua
lăng kính cảm nhận của người nhạc sĩ tài hoa.
Có người nói, chưa bao giờ
người ta nhắc nhiều đến từ “trải nghiệm” như thế khi đến với đêm nhạc Trịnh
Công Sơn. Gạt bỏ sự khe khắt “ai là người hát nhạc Trịnh” để đến với nhiều
giọng hát hơn, lại càng thấy sự tác động của ca từ trong Trịnh là rất lớn.
“Không phải lúc nào Tùng Dương cũng lên đồng, cũng quái, mà Tùng Dương lúc này
muốn đến một cách tự nhiên nhất. Trong rất nhiều năm qua, Dương chưa có trải
nghiệm để hát nhạc Trịnh Công Sơn, tính đến nay sau rất nhiều năm ca hát, Dương
hôm nay mới đủ tự tin để hát những tình khúc của Trịnh”, ca sĩ Tùng Dương đã
chia sẻ như vậy tại đêm diễn. Với các ca khúc Một cõi đi về, Vết lăn trầm, Ru
ta ngậm ngùi… Tùng Dương đã để lại một cảm giác tự nhiên, mộc mạc hơn ngày
thường anh vốn “rất lên đồng”.
Sức nặng của triết lý sống
“Thân phận là hữu hạn, còn tình yêu thì vô cùng” rất dễ tìm thấy qua các ca
khúc Trịnh Công Sơn. Nói về sự hữu hạn của kiếp người, Hồng Nhung có tiết lộ:
“Có một ngày như thế anh ra đi - đây là ca khúc nhạc sĩ viết rất chi tiết về sự
ra đi của mình. Nhưng sự ra đi được Trịnh viết một cách rất nhẹ nhàng: Về cõi
chiêm bao/Lìa những cơn đau”. Trả lại hết những đau đớn ở trần gian để có một
ngày/Bạc đầu tôi đi tôi đi…
Đã từng nghe tiếng đàn của
Trịnh và giọng hát của Khánh Ly trong Ca dao mẹ, bất chợt gặp sự mượt mà chen
lẫn sự xót xa trong tiếng hát của Mỹ Linh khiến Ca dao mẹ như thêm sức nặng Mẹ
ngồi ru con tiếng hát lênh đênh/Mẹ ngồi ru con ru mây vào hồn/Mẹ dạy cho con
tiếng nói quê hương/Mẹ nhìn con đi phút giây bàng hoàng… Đâu đó dư âm bạc bẽo
của chiến tranh đã đè lên cả những lời ru. Ở Trịnh, ranh giới giữa cái trầm
buồn và tươi sáng là gần gũi. Khi thể hiện ca khúc Mưa hồng, Mỹ Linh cũng chia
sẻ, đây là ca khúc đầy triết lý nhưng rất đỗi trong sáng, cùng với bản phối của
Hồng Kiên, ca khúc trở nên mềm mượt lạ thường.
Trong thời điểm giữa cái
chằng chịt của những băng rôn chương trình với đủ chiêu trò, In the spotlight
như một thông điệp giản đơn: chỉ có ánh sáng sân khấu để thu hút khán giả vào
những chương trình âm nhạc đích thực. Và thực tế, Trịnh Công Sơn - Gọi tên 4
mùa, cũng là số thứ 5 của In the của In the spotlight đã làm nên được điều đó.
Sự trong sáng của ngôn từ, sự thanh khiết của chính tài năng của người nghệ sĩ
làm cho không gian âm nhạc trở nên thuần túy hơn. Đêm của Trịnh được thăng hoa
và thậm chí cả những phần chơi ngẫu hứng phối Rock, Jazz - như một cách đưa
nhạc Trịnh đến gần với nhiều người nghe hơn nữa.
Nhạc sĩ Hoài Sa- trưởng nhóm
nhạc Best Friend, người tham gia trong chương trình chia sẻ, anh thật sự có cảm
xúc với âm nhạc của Trịnh Công Sơn. Khi hỏi anh có sợ phản ứng của khán giả bởi
sự phá cách trong âm nhạc của Trịnh, nhạc sĩ Hoài Sa nói: “Nếu làm việc một
cách nghiêm túc và chân thành thì không sợ, người nghe sẽ cảm nhận được”. Bởi
vậy mà đêm nhạc ở những cao trào được coi là thay đổi “màu” phối nhạc Trịnh lại
nhận được sự cổ vũ của khán giả. Dưới hàng ghế khán giả, ban nhạc Anh Em và
Best Friend đã nhận được những tràng vỗ tay liên tục. Đó hẳn là sự thuyết phục
của người nghệ sĩ khi mang tới một làn gió mới trong âm nhạc của nhạc Trịnh tới
khán giả.
Đêm nhạc đọng lại ở phần cuối
chương trình là phần thể hiện của nghệ sĩ Tuấn Ngọc. Vẫn phong cách ấy thôi,
giọng hát ấy thôi - Chiều một mình qua phố hay Dấu chân địa đàng… khiến người
nghe lạc vào thế giới Trịnh, mà đôi khi bắt gặp trong đó sự cô đơn của những
tâm hồn lại có tiếng nói đồng cảm. Sức nặng của âm nhạc là vậy, của Trịnh điều
đó lại càng sâu sắc hơn. Chính vì lẽ đó, khi cất lên một lời ca của Trịnh nó
cũng đơn giản như phận người, như Cát bụi, như Một cõi đi về và rồi đi qua
những ngậm ngùi lại thấy mọi thứ thật nhẹ nhàng, chỉ là Hãy yêu ngày tới dù quá
mệt kiếp người!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét