Rưng rưng heo may, Hà Nội ơi !
Hà Nội sớm nay se lạnh rồi, đêm dường như cũng ngắn lại cho trời mau sáng. Phố phường sau mùa nắng chói đã dịu lại bởi
những đợt mưa ngâu, và bây giờ là heo may dìu dịu về. Gió lướt nhẹ trên hè phố,
đủ để xua đám lá sấu vàng rộm bay lách cách trên hè phố, nựng từng bước chân
người đi. Trời thật trong, thật cao, thật xanh ! Nắng hoe vàng óng ả. Làm sao
cầm lòng được Heo May ơi !
Theo Bách khoa thư thì từ “heo may” là một từ gốc Hán Việt, độc lập và đồng
nghĩa với nhau. Từ heo có nghĩa là ít ỏi, thưa thớt, nhỏ nhẹ, vắng vẻ, tĩnh mịch; từ may có nghĩa là nhỏ, bé. Tóm lại, gió heo may là
loại gió thổi nhẹ từng cơn, hơi lạnh và khô, thường thổi vào mùa Thu. Cái hay
nữa ở đây, chữ may còn có nghĩa “huyền diệu, mầu nhiệm” nữa…Vậy là Gió heo may hàm
chứa biết bao nhiêu điều: có thể nhìn thấy, cảm thấy và điều gì đó còn hơn thế
nữa…
Chẳng hiểu vì sao, cứ mỗi độ Thu chớm heo may, tôi luôn cảm thấy rưng rưng
trước cảnh vật, trước con người; trước cái hiện hữu, trước cái xa ngái. Nhiều
lúc thấy thật khó viết ra những cảm xúc thật sự từ sâu thẳm đáy lòng mình. Vẫn
có thể cảm, vẫn có thể nghĩ nhưng lại không thể giãi bày, không thể viết ra
thành từng con chữ cụ thể, càng không thể thốt lên thành lời về những điều cảm
thấy, nghĩ thấy... Lẽ nào bởi mùa thu heo may mang cái buồn man mác khó gọi lên
được thành tên? Lẽ nào chính mùa thu mang cái gió heo may se lạnh khiến ta lạc
lối với chính lòng mình? Lẽ nào mùa thu khiến lá vàng xao xác tung bay đuổi
theo bước chân ai phơ phất tà áo dài làm ta ngẩn ngơ?
Lại nhớ ngày xưa, cứ mỗi độ heo may về, bà nội lụi cụi mua nải chuối tiêu chín
trứng cuốc với một gói cốm non thơm dẻo được gói trong mảnh lá sen tươi buộc
sợi rơm nếp mang về trịnh trọng đặt lên đĩa trên bàn thờ thắp hương mời ông bà,
tổ tiên. Bà bảo ngày xưa ông bà của bà còn sống đã dạy: vào ngày cúng cơm mới
hoặc cứ đến mùa hoa trái đầu mùa, con cháu mua về trước tiên phải thắp hương
khấn mời tổ tiên, ông bà ăn trước rồi con cháu mới xin lộc hưởng sau. Làm như
vậy, dường như ta ăn sẽ ngon hơn, ý nghĩa hơn bởi ta đã làm một việc hợp với
đạo lý, hợp với đất trời. Từ ngày bà về với ông bà, tổ tiên thì mẹ lại thay bà
làm việc ấy. Mẹ lại dặn: “sau này khi mẹ về với bà thì con phải bảo vợ con làm
việc này, nhớ chưa !”. Nghe vậy chứ cũng có lúc nhớ, lúc quên, nhưng cứ nghĩ có
một lúc nào đó được ngồi ngắm một người con gái xinh tươi, hiền dịu “nền nã nết
na” đang loay hoay sắp xếp trong nhà mình mà lòng cũng cảm thấy sướng khôn tả!!
Tôi nhớ hồi còn bé tẹo, vào dịp sắp rằm Trung Thu được bà nội dắt đi thăm bà
bạn ở thôn Hậu, Từ Liêm. Hai bà cháu đi xe buýt từ Bờ Hồ, đến bến xe Đại học Sư
phạm thì xuống. Ðầu thôn, cuối làng đã thấy rộn rã, thậm thịch tiếng chày giã
cốm và hương cốm đầu mùa cứ thoang thoảng bay khắp làng. Nhà bà Cả cũng
đang làm cốm. Một lũ trẻ con đang xúm quanh chiếc mẹt tuốt từng bông lúa non.
Rồi rang, rồi giã, rồi xảy…vui như hội vậy. Sau này lớn lên tôi mới biết đó là
địa danh làm cốm Làng Vòng, nổi tiếng xứ Bắc.
Làm được cốm ngon rất công phu. Lúa phải là nếp cái hoa vàng mới ngậm sữa. Lúa
để làm cốm không được vò hay đập mà phải tuốt từng bông. Lúa được tuốt sạch,
xảy sạch rồi cho vào nồi rang thật nhỏ lửa và đều tay để cốm chín dẻo và kỹ.
Cốm rang xong mang ra cối giã ngay, không được để nguội. Trong quá trình giã
phải chú ý không được giã mạnh tay quá cốm sẽ nát. Ðặc biệt, trong khi giã,
phải luôn đảo cốm từ trên xuống, từ dưới lên cho đều. Vừa giã vừa xảy khoảng
năm, sáu lần thì được Cốm lá me là ngon nhất, đây là những mầm nếp mỏng dính
như thể chiếc lá me xanh biếc. Loại ngon thứ nhì và nhiều hơn là cốm rót, những
hạt nếp non sau khi giã đã tự vón vào với nhau thành từng hạt ngô, hạt đỗ. Cốm
còn lại trong cối giã là cốm đầu nia loại người ta thường mang đi bán ngoài chợ
hay theo những gánh hàng rong đi khắp phố phường Hà Nội. Ăn cốm cũng phải đúng
cách: chỉ nhón vào đầu ngón tay một chút cốm cho vào miệng rồi chậm rãi nhai kỹ
mới thấy được cái vị dẻo, vị thơm, vị ngọt của cốm non đầu mùa.
Bà
tôi vừa chậm rãi nhai từng hạt cốm vừa ngâm nga:
Cốm
Vòng, gạo tám Mễ Trì
Tương
Bần, húng Láng còn gì ngon hơn!
Bà tôi mất đã gần hai chục năm rồi, tôi cũng chẳng còn dịp nào quay lại Làng
Vòng, thôn Hậu nữa, nhưng cứ mỗi độ heo may về, lại nhớ đến thế những vốc cốm
thời thơ ấu sao mà sao thơm ngon đến lạ!
Tháng Chín gió heo may lại về mang theo dư âm của heo may mùa cũ. Ngọn gió thật
nhẹ, thật mỏng, thật mong manh yếu mềm nhưng cũng thật ngọt ngào của mùa Thu dễ
làm trái tim rung động. Sợi nắng mỏng hôm nay cũng làm tôi như xao xuyến, như
buồn bã nhớ đến sợi nắng Thu trên tóc em hôm nào. Tôi bâng khuâng ngồi nhìn những
chiếc lá úa vội vã lìa cành rủ nhau xao xác trên hè phố, những tán cây xác xơ
trơ cành đứng chờ mùa đông tới…anh vẫn ở đây, em ở đâu ?
Trời trong xanh, sóng nước Hồ Tây lao xao, tôi
thả hồn theo tí tách giọt cà-phê, mở lòng để cảm nhận rõ hơn cái se se của đất
trời, cảm nhận được chút xào xạc khe khẽ của những chiếc lá khô thỉnh thoảng
thở dài thả mình xuống ven hồ sau từng cơn gió. Có gì đó tha thiết quá giữa
cuộc sống chật ních, bộn bề, nhọc nhằn mưu sinh này đôi khi khiến người ta mệt
mỏi. Bỗng dưng một chiều heo may chợt làm lay động ký ức đầy ắp những kỷ niệm
đã qua. Những phút giây sống chậm rãi, tận hưởng thời gian sống, mở hồn cảm
nhận cái tinh tế của đất trời này đâu phải lúc nào cũng may mắn mà có được.
Bỗng nhiên và bất chợt, một phút giây nào đó trong cuộc đời, con người như bay
lên, hư ảo, lâng lâng và tan biến, đó chính là lúc này đây…
Chiều nay có một người lang thang tìm kiếm một mùa heo may đầy ắp hoài niệm, nơi đó có em và những kỉ niệm không thể nhạt phai. Chẳng nơi đâu như Hà Nội này có cái hồn thu heo may như thế và ngàn năm vẫn như thế, phải không em?! Vẫn đây thảm lá vàng mà anh "từng lót em nằm"…Mùa Thu đã vào hoa cúc mất rồi... chỉ còn anh và em... là của mùa thu cũ... chỉ còn anh và em... Heo May ơi!
Chiều nay có một người lang thang tìm kiếm một mùa heo may đầy ắp hoài niệm, nơi đó có em và những kỉ niệm không thể nhạt phai. Chẳng nơi đâu như Hà Nội này có cái hồn thu heo may như thế và ngàn năm vẫn như thế, phải không em?! Vẫn đây thảm lá vàng mà anh "từng lót em nằm"…Mùa Thu đã vào hoa cúc mất rồi... chỉ còn anh và em... là của mùa thu cũ... chỉ còn anh và em... Heo May ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét