Thứ Tư, 29 tháng 1, 2025
Thời của những kẻ giết người
Tựa
Có lần tôi đã viết một bài thảo luận nhan đề ”Cửa lòng rộng mở”.
Trong thiên thảo luận này, tôi quan niệm thế giới như một cửa lòng, như nơi
sáng tạo. đó là một nỗ lực dũng cảm và hữu hiệu đi tới chấp nhận. Đó là điềm
báo trước một sự chấp nhận hoàn toàn hơn, vắn tắt để theo, một sự chấp nhận mà
tôi thực hiện với toàn thể con người tôi. Nhưng thái độ coi thế giới như một cửa
lòng và sáng tạo này không phải là một thái độ dễ chịu đối với những kẻ nổi loạn
khác. Nó chỉ khiến tôi bị xa lánh ghét bỏ thêm mà thôi. Khi kẻ nổi loạn bất hoà
với kẻ nổi loạn, như hắn thường làm, nó giống như mặt đất tan vỡ dưới chân hắn.
Rimbaud trải qua cảm giác chìm đắm đó qua kinh nghiệm công xã. Kẻ nổi loạn
chuyên nghiệp thấy khó tiêu một thái độ như vậy. Chàng dùng một danh từ xấu xa
để chỉ nó: tạo phản. Nhưng chính tính chất tạo phản đó trong kẻ nổi loạn tách rời
chàng với quần chúng. Chàng luôn luôn tạo phản và xúc phạm thần thánh, nếu
không trong chữ nghĩa thì trong tinh thần. Trong thâm tâm chàng là một kẻ phản
bội bởi chàng sợ nhân tính trong chàng sẽ kết hợp chàng với đồng loại của
chàng; chàng là một kẻ phá huỷ thánh tượng bởi vì tôn kính hình tượng quá cao,
chàng đi đến chỗ sợ hãi nó. Điều chàng muốn trên tất cả là nhân tính thông thường
của chàng, những sức mạnh sùng bái và tôn kính của chàng. Chàng sầu não vì đứng
một mình; chàng mãi mãi không muốn là một con cá sống ngoài nước. Chàng không
thể sống với những lý tưỡng của chàng trừ khi những lý tưởng này được chia sẻ,
nhưng làm sao chàng có thể thông đạt những ý tưởng và những lý tưởng của chàng
nếu chàng không nói cùng ngôn ngữ với đồng loại chàng? Làm sao chàng chinh phục
được họ nếu chàng không biết tình yêu? Làm sao chàng có thể thuyết phục họ xây
dựng nếu cả đời chàng chỉ dùng để phá huỷ?
Khi tôi hồ nghi như tôi yêu ai hơn ai, những kẻ đối kháng hay
những kẻ đầu hàng, thì tôi biết ngay rằng họ giống nhau và là một. Có một điều
chắc chắn, là Thượng đế không muốn chúng ta đến với Ngài trong sự hồn nhiên
trong trắng. Chúng ta phải biết tội lỗi và điều xấu, chúng ta phải lạc lõng khỏi
đường ngay hư mất, trở nên ương ngạnh và tuyệt vọng: Chúng ta phải kháng cự chừng
nào chúng ta còn đủ sức mạnh để kháng cự, hầu cho sự đầu hàng được hoàn toàn và
đê hạ. Đặc ân của chúng ta, những tinh thần tự do, là tuyển chọn cho Thượng đế
với mắt mở rộng, với âm hồn tràn đầy, với ước vọng trĩu nặng hơn mọi ước vọng.
Kẻ ngây thơ vô tội! Thượng đế chẳng có ích gì cho hắn. Hắn là kẻ ”chơi đùa ở
Thiên đàng tới thiên thu” Trở nên càng ngày càng ý thức hơn, càng ngày thai
nghén nặng nề hơn với hiểu biết, trở nên càng ngày càng chồng chầt nặng trĩu
hơn với tội lỗi – đó là đặc ân cúa con người. Không một người nào thoát khỏi tội
lỗi, tới bất cứ bình diện nào con người đạt tới, hắn cũng bị bủa vây bởi những
trách nhiệm mới, tội lỗi mới. Nhằm huỷ hoại sự trong trắng vô tội của con người.
Thượng đế chuyển hoán hắn vào con đường tiềm thế. Qua lý trí và ý trí Ngài cho
hắn quyền lựa chọn. và con người trong sự hiểu biết của hắn bao giờ cũng chọn
Thượng đế.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chuyện tình học trò
Chuyện tình học trò Chuyện tình học trò năm cuối năm Trung Học Cấp Ba tôi còn nhớ là chuyện tình thơ mộng của Mỹ và Văn, cùng với chuyện t...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét