Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2025
Đỉnh gió ngàn
Bà tôi mất vào một chiều đông lạnh giá, trời lún phún mưa. Đã nửa tháng nay, trời cứ mưa phùn như vậy, cây cối trong vườn ngả màu đỏ ối nhức mắt. Bà tôi được đặt nằm trên chiếc chiếu cói Vạn Hạnh trải giữa nhà, thân thể quắt queo nhỏ bé như đứa bé mới lên mười tuổi, da bợt bạt nhăn nhúm. Người trong họ, trong làng kéo đến đứng chật cả ba gian nhà tranh, mảnh sân con, đứng cả lên đám đất trồng giong riềng trước cửa. Trống đánh thùng thùng, kèn rền rĩ. Một dãy cờ trắng và đen, nhiều nhất cờ màu trắng, kéo dài từ ngõ nhà tôi đến giữa đồng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Khảo cứu về hò khoan Lệ Thủy
Khảo cứu về hò khoan Lệ Thủy Đặng Ngọc Tuân là nhà nghiên cứu “nghiệp dư” về văn hóa. Nhưng chất lượng nghiên cứu thì chính ...
.jpg)
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Nguyễn Phan Hách và bài thơ "Làng quan họ" Chúng ta thường nghe ca khúc “Làng quan họ quê tôi”, với hình ảnh, ca từ giàu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét