Thứ Năm, 3 tháng 7, 2025

Thế lực đồng tiền

Thế lực đồng tiền

Quê gốc Bình Định, Trần Thị Hiếu Thảo – người con gái miền Trung xinh đẹp, hát hay vào Sài Gòn ôm mộng làm ca sĩ những năm 1980. Nhưng rồi nghe lời khuyên một nhà báo đàn chị, chị về quê lấy chồng, sinh con rồi sang Mỹ định cư. Các con chị học hành thành đạt ở những trường đại học danh giá nước Mỹ. Chị có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống nhưng nhiều năm chị âm thầm viết.
Truyện của chị phần lớn viết về tâm tư, tình cảm phụ nữ, lấy chồng xa xứ nhưng vẫn nhớ quê hương, vẫn giữ phẩm chất người phụ nữ Việt Nam nhân hậu, trong sáng, thủy chung, hồn hậu. Tình yêu các nhân vật nữ trong truyện vừa lãng mạn, bứt phá vừa sâu thẳm, bao dung…
Chị đang sở hữu hàng chục truyện ngắn, nếu in chắc cũng 5-6 quyển, mỗi quyển hơn 500 trang. Mỗi truyện của chị dài, thường chia làm nhiều chương. Giới phụ nữ thế hệ 6x về trước có lẽ sẽ đồng cảm với những trải nghiệm của chị trong truyện…
Viết ở Mỹ thật không dễ dàng, đặc biệt đối với người mẹ bươn chải lo hai con vào đại học, vừa đối mặt với áp lực công việc và giằng xé hạnh phúc riêng tư bị thương tổn nên tình yêu của chị dành cho những trang văn với cảm nhận của tôi thật đáng khâm phục. Truyện chị viết theo mạch xảm xúc tự nhiên tuôn trào. Chị không dụng công trong cấu tứ, sắp đặt tình huống nhưng níu người đọc trong những trang dài phải chăng là chất ngây thơ, trong sáng, hồn hậu…
Chị hiện định cư ở Atlanta, thành phố gắn liền với tên tuổi nữ nhà văn lừng danh Margaret Mitchell, tác giả bộ tiểu thuyết “Cuốn theo chiều gió”. Xin được giới thiệu một truyện của chị.
NHÀ VĂN TRẦM HƯƠNG giới thiệu
THẾ LỰC ĐỒNG TIỀN
Ngựa phi nước kiệu lên đồi.
Ta phi nước kiệu đến hồi yêu em.
Sông kia đá chẳng phải mềm?
Chân trời tím mở… nàng tiên anh về…
(Trích bài thơ Chân trời tím mở…)
 
Ái Liên lớn lên trong sự nuôi nấng của một người đàn ông tên là Tô Diệp Lang. Chỉ nghe ông ta kể lại:
Không hiểu sao mẹ cô bỏ cô không còn đỏ hõn mà đã lên tới ba tuổi. Ông cũng không hiểu là cô con ruột, con riêng, hay con nuôi, hoặc con lượm nhặt được, ở đâu đem nuôi giờ thì chán kiếm nơi bỏ, mà người mẹ kỳ quá muốn đi bỏ như thế. Con bé cố van xin nhưng bà mẹ quyết liệt từ ly… Ông thì giận vợ bạc tình, muốn sống chỉ đơn độc. Ngày xưa ông đi buôn lậu trong rừng nuôi vợ, song vợ ông lại nuôi nhân tình. Ông bắt gặp để rồi ông tuyệt vọng, và hết sức giận tức đàn bà. Ông đã có xu hướng tránh né, không thích lập vợ trong đời nữa. Để cho cuộc đời ông đừng bắt gặp, đừng trải qua như thế. Tô Diệp Lang thanh thản và an nhiên sống một mình cũng độ vài năm nay…
Lúc đó, vào một hôm ông đi tạt ngang trên con đồi nhỏ, kiếm mây rừng, và xuống vùng suối trũng kiếm ít lóng tre tốt, phù hợp về làm công chuyện. Ông nghe tiếng khóc của một em bé năn nỉ không muốn xa mẹ:
– Mẹ ơi đừng bỏ con… Mẹ ơi bỏ con tội nghiệp. Con không muốn xa mẹ.
Nhưng người mẹ trả lời:
– Không thể nào khác hơn. Đành vậy.
Người mẹ lạnh lùng vứt trút bé rồi biến nhanh. Thị ả trùm khăn che kín đầu, kín cả mặt mày tai tóc, chỉ ló hai con mắt, thị quẳng đứa bé như vứt một miếng khoai môn, hay khoai mì không nỡ thương tiếc? Tô Diệp tình cờ chứng kiến động lòng xót xa vì con bé, rồi ông thoáng nghĩ ra nơi:
“Tại sao trên đời lại có những cảnh tình mẫu tử tệ bạc như thế. Vợ chồng thay đổi đã đành, con núm ruột lại cũng dễ xa. Hay là bé không phải là núm ruột thị. Ôi chuyện đời biết đâu mà nói hết cuội nguồn. Thôi thì cũng một cái duyên ta cứ lượm nó về, nuôi nấng nó làm con, dạy dỗ tập luyện cho nó đi ngưạ bắn cung cho giỏi, đó là thú vui ta thích khi ta từng mong có con mà? Và đây là điều làm ơn của ta, cứ tạo cho nó một năng lực, để nó còn có mặt trong cuộc sống này nữa chứ? Rồi biết đâu nghĩ xa hơn, khi về già nó là đứa con để Tô Diệp Lang nương cậy không chừng, để ta nhờ nó lo cho ta miếng cơm, bát nước đủ hơi v.v… Vợ thì không cần nữa, con ông Tô Diệp từng chẳng thiết tha thêm, nhưng làm ông sao chối bỏ cảnh lay lòng này…”
Thời gian mãi trôi đi… Người có cái tên Diệp Lang họ Tô đó. Ông vẫn nuôi con bé ông đặt cho cái tên từ khi gặp là Ái Liên và họ Tô của ông. Tức là tên họ đầy đủ Tô Ái Liên. Ông cho Ái Liên ăn học đến năm lớp tám là Tô Ái Liên nói không muốn đi học nữa, xin nghỉ để ông khỏi mang gánh nặng nuôi cô cực nhọc, học hành tốn kém chi phí. Cô có cách nghĩ khác hơn. Ái Liên thích đi làm mướn nuôi bản thân và nuôi ông chắc sẽ hay hơn! Bởi đi học, thêm tốn tiền bạc cấp dưỡng kéo dài, thời gian lâu là tổ của núi gian truân khó xử đó chứ? Tô Ái Liên muốn ngoảnh mặt, làm lơ không thích đeo đuổi việc học chi nữa, không lợi lộc đối với mình, đến gia cảnh người cha. Ái Liên bắt đầu muốn xin đi làm. Cô có vẻ thích thú và hăng hái với tư tưởng mới này.
Một ngày Tô Ái Liên xin cha để đi làm việc. Cô nài nỉ:
– Cha ơi con muốn tìm việc làm đặng có tiền nhiều, cha con ta sẽ sống sung sướng hơn. Con muốn mua những thứ con ăn ngon hơn, cha cũng có những thứ ăn ngon hơn. Cả cha con ta sẽ có đồ mặc đẹp hơn v. v… Cha đồng ý chứ?
– Cha chỉ muốn con đi ngựa giỏi, bắn cung tuyệt xạ là cha vui mừng thôi con gái ạ.
– Thưa cha, cái đó thì khi rảnh cha dạy con. Đâu phải thời gian ba trăm sáu lăm ngày, ta phải tập trung hết cho việc bắn cung và đi ngựa hỡi cha kính yêu.
– Thì cũng được thôi. Cha có thể chiều theo sở thích con, nhưng con tìm đâu công việc?
– Con sẽ xuống phố, dò la hỏi tý thôi. Nhà mình thật ra không xa phố mấy thưa ba… (Ái Liên thì lúc kêu cha lúc kêu ba.) Hổng hiểu sao cô thích gọi tròng tréo vậy. Tuy nhiên Tô Diệp Lang vẫn vui vừa lòng, không trách trả điều chi.
Ái Liên đi làm một việc tại một nơi người ta mướn. Cô phải làm, nơi lau quét dọn dẹp ngăn nắp, gọn gàng cho một gia đình tương đối giàu có dư giả. Thời buổi này họ vẫn để một bản thông báo, cần mướn nhân công, ghi treo tại góc nơi hông nhà. Tô Ái Liên đi kiếm, lanh mắt cô trông thấy bản thông báo sớm, thì cô cố gặp gỡ xin công việc.
Người chủ nhà là một người đàn bà đầy đặn da thịt, không cao to nhưng không lùn lắm. Thoạt nhìn thấy Tô Ái Liên còn nhỏ mà mặt mày linh lợi, vẻ sáng láng, thao tác lại rất mau mắn nên bà nhận liền.
Ái Liên mừng rỡ đi về thông báo với cha. Và vài hôm sau cô đã tới làm việc ngay.
Oái ăm bà chủ nhà có một tư tưởng cao, thử người giúp việc. Bà bỏ tiền rơi rớt tại một chỗ để thử Ái Liên có tham không? Tội nghiệp Ái Liên dọn dẹp đồ đạc, cô bé đi đến thấy tiền, thì bé lại thích nhìn dù của ai đánh rơi, đánh rơi mình có quyền lượm chứ đâu phải là ta cố ăn cắp? Ôi tiền bạc làm việc khó khổ mới có được, đâu phải dễ có như vậy? Tại sao ta phải làm lơ, khi tiền nó tới đem hiến tặng cho ta trước mắt mà lị? Ai nào dễ hất hất hủi nó chi, hoặc giả làm thinh. Hoặc tiền mà lượm rồi mình tung hô trả lại cũng được vui thôi v.v… Nhưng không đời nào ai chịu ngu khi lượm tiền mà trả lại. Tiền bạc muốn vô túi mình, mình đẩy cho người khác rõ là dại, dại lớn thế mất sao? Hi Hi… Ái Liên cười tươi và ngoan ngoãn nghĩ, đi đem cất bỏ túi, làm của riêng mình…
Thế rồi, hai ba hôm sau Tô Ái Liên tới làm việc hằng ngày, bà chủ tìm đến hỏi:
– Ái Liên có nhặt được tiền rơi trong nhà này không?
Thì Ái Liên không chối mà rằng:
– Dạ có. Con lượm được… Và bé đưa ra cho họ nhìn một tờ giấy bạc năm trăm nghìn đồng.
Tuy nhiên họ vẫn đuổi việc không cho Ái Liên làm nữa. Vì bà chủ suy nghĩ bảo:
– Là có lòng tham. Thì chúng tôi không chấp chứa, sẽ đi tìm một kẻ mới hơn khác.
Bé Ái Liên như uất ức bảo:
– Con chỉ lượm thôi, con không có cố tình ăn cắp mà.
Bà chủ chỉ làm thinh sau nói một câu:
– Không trả lại. Được rồi tôi không mướn nữa thế thôi.
– Dạ con…
– Im đi không nói nhiều.
Bé cay cú nhìn bà chủ và cay cú với chính bản thân, rồi cũng hồn nhiên ra về. Về tận nhà kể lại cho người cha Tô Diệp Lang nghe, ông không phản ứng la rầy gì cả, mà ông chỉ bảo Ái Liên:
– Thôi con ạ. Con quý tiền nhưng sa vào cái bẫy họ thử thách, thôi thì mình ở nhà ăn cơm với muối mè cũng xong. Nói đùa chứ, ba cho con ăn uống đầy đủ, khi nào hết của cải cha con ta đi hát rong ăn xin cũng OK. Nhưng ba thấy con ham tiền, mà con đâu có ham ăn uống phải không nào? Ba từng biết là thế.
– Dạ con ăn sao cũng được. Con ăn khoai mì, khoai lang, rau quả, như cuộc sống bình dị cha con mình vẫn xong thôi cha. Riêng con sẽ đi tìm một công việc làm khác. Thật ra con không có gian, chỉ thích tiền ai rớt và nhặt lấy thôi mà.
– Trong xã hội, thực tế vậy là họ kêu gian lận đó con.
– Dạ con không hiểu lắm… Nhưng vì sao thưa cha?
– Trái tim con bé bỏng non nớt, làm sao con hiểu lòng người thường cay độc, phòng ngừa và cố chuẩn đoán, dù sai lầm, hoặc không sai lầm… Song như thế nào vẫn cho con bài học, nhiều ý nghĩa cuộc sống.
– Dạ. Con hiểu hơn rồi thưa cha.
Một cái job khác. Bé đến trước một ngôi nhà thứ hai, nhà là một căn hộ bán tạp hóa lớn. Bé đọc thông báo họ ghi ở mé hiên trên một phản gỗ nhỏ, chữ toàn phấn trắng viết treo: “Chúng tôi tại đây có mướn người phụ giúp việc cân đong, phụ gói hàng giỏi, trung thành với chủ.”
Bé nhìn chòng chọc bản tin, tự đi đến khai báo nguyện vọng mình, xin được hầu làm.
Thấy Ái Liên lễ phép chân thành họ cũng nhận ngay vào việc. Thế là chủ họ nhờ tới cân đong, đo lường, đường, muối, đậu, gạo thóc, sữa, bột đủ thứ v.v… Bằng một cái quả cân tay không to lớn lắm. Và bé phải cân lường nhiều thứ linh tinh khác, nghệ, quế, gừng, hành, tỏi, ớt, tiêu, sả, hồi, nấm khô, măng khô, và đủ thứ vật dụng khác, vẫn phải dùng đơn vị cân đong hết. Ái Liên làm rất nhanh gọn, óc tổ chức có, rất ngăn nắp…
Ái Liên đong cân vào bì, túi, bịch, đựng, cô bé luôn cân đong già nhiều hơn một tý so với mức độ hiện thị cân. Ái Liên biết là phí phạm một chút, nhưng cô thích cho họ thêm một “xíu xiu” để họ vui. Song rồi bị bà chủ kiểm tra thấy, bà nghĩ: “Con bé này không tiết kiệm giựt giữ lại cho mình, mà cứ cho thêm là sao? ”. Kiểu này bù ấy làm ta thua non, là lậm phát mất? Bà chủ không hài lòng cách như vậy. Bà la rầy bảo Ái Liên là thiệt hại về mình, lỗ đi đến chết thôi… Khó có lời lớn được như ý bà muốn…
Rồi bà cũng không mướn bé nữa. Bà chủ này thì to cao, song ốm và mảnh dẻ hơn bà chủ thứ nhất, giọng nói bà thì ồ ồ và đi nhanh chứ không chậm rãi, đều đều, cố trung hậu như bà chủ ở nơi dọn dẹp trong gia đình Thịnh Đạt, mà Tô Ái Liên đã làm qua.
Bé Ái Liên trở về nơi cha, trong nóc nhà tranh nghèo nàn, ăn những bữa cơm đạm bạc cùng người cha Tô Diệp Lang. Ông vẫn vui vẻ bảo Ái Liên:
– Dân buôn bán cũng có nhiều hạng người, có người rộng rãi, thêm thắt cho dày hơn, nhưng cũng có người lấy ra, riết thắt, bóp cột. Vậy đó, họ không vui thì con đừng đi làm nữa, cha con ta vẫn cứ sống đạm bạc. Sự lanh lợi con đổ vào cỡi ngựa, rèn thêm kỷ năng phi ngựa cho đẹp, để khách mướn ngựa đi chơi, ta lấy tiền đâu có chết con gái? Cha đi lên rừng kiếm mây đan rổ rá, cưa tre lóng tốt, vót đũa, đan đát nong nia, sịa, vừng sàng, lượm củi khô bán cũng đổi lấy được gạo cá, mắm muối, cha chỉ mong nuôi con. Và con có tấm lòng, có trái tim tốt, trời sẽ chứng cho là cha vui rồi…
Còn nữa, cái nghề thứ ba Tô Ái Liên làm, là việc phụ giúp cho một gia đình, nhà họ có người già nội, bà đang đau nặng, nhất là khô họng. Họ mướn người trẻ túc trực rót nước mời, rót liên tiếp bốn tiếng khi người chủ nhà vắng, họ đi bận công việc chưa về, nhiệm vụ Tô Ái Liên còn nữa, đi làm đổ bô cho người bịnh tiểu tiện. Đôi lúc cần tắm rửa thay quần áo, giúp cho bà kịp thời gặp “vấn nạn”… Ái Liên đến làm rất chu đáo. Nhưng phần đổ bô thì cô bịt mũi và thích đeo bao tay khi làm việc…
Một hôm chủ nhà nhìn thấy, lại không đồng ý Tô Ái Liên như vậy. Họ nghĩ cô làm việc kỹ kiểu đó, coi như không tôn trọng chủ nhân gia đình họ, khinh khi chê chỉ họ… Nghĩa là nhất thiết họ cần người làm phải tôn trọng họ, và làm việc quên mình không kiêng cữ thứ chi… Nghĩa là không cần bao bung gì ở tay, ở che chắn cả. Nghĩa là sau đó họ vẫn sa thải cô bé, đuổi việc cô.
Ba cái Job. Ba công việc cô đổ sông đổ suối, như chào thua, cô phải quay về ở với người cha nuôi ăn mì, ăn khoai lang với cơm độn, với kiếp nghèo. Nhưng Tô Ái ngày càng trau dồi võ thuật kiếm cung. Cô phải biết tận lực, xông xáo vào, phải luyện đi ngựa cho tuyệt đẹp, chạy ngựa cho thật nhanh, thật êm nếu muốn, và đi ngựa nhìn thoáng đạt, hiên ngang hơn, sẵn sàng hơn như cha chỉ dạy…
Tuy thế không hiểu sao con bé lớn lên ngày càng xinh đẹp lạ kỳ. Bé ngày càng giỏi giang môn cỡi ngựa bắn cung. Có nhiều người tới muốn mướn bé đi làm việc nhà lại nữa, nhưng ông già không cho. Tô Diệp Lang bảo con:
– Nghèo khổ mặc kệ. Cha không muốn con đi làm mọi họ, rồi bị họ chê khen, trách trả phiền phức nữa con gái ạ…
– Dạ con biết cha thương con nhiều.
– Con biết, hiểu được là cha vui rồi.
Hai cha con không được đủ ăn thoải mái chứ nói chi giàu có, tuy thế hai cha con sống trong mái nhà hạnh phúc ấm cúng. Ông Tô Diệp Lang đã phát triển thêm môn đan giỏ ngựa. Vì kiểu giỏ có hai cái chân quỳ đứng giả làm cao như chân ngựa, khi người đặt vai vào gồng gánh, ở vị trí một cách dễ dàng, bởi phần giỏ được tạo mô cao rồi… Môn này Ái Liên đã biết chuốt nan rất đẹp, giúp cho cha Tô Diệp. Các môn đan đát khác Ái Liên cũng giúp cho Tô Diệp Lang nhiều. Vót đũa bếp, đũa nhỏ ăn cơm cô có thể vót đẹp, nhanh hơn cha rồi. Các môn làm kỷ nghệ bằng đôi tay đó, gười ta nhìn nhà kho chứa của ông Tô Diệp Lang, tưởng rằng một cửa hàng nhỏ trông thương hiệu, cũng rất đẹp và bắt mắt lắm. Hễ ai tới mua thì cha con bán lấy tiền. Còn không, nếu không ai đến mua là năm, hoặc bảy hôm, hai cha con gánh xuống chợ đi bán đổi lấy gạo thóc, mua thức ăn dự trử. Làm hết các môn này, Tô Diệp Lang chỉ chú tâm dạy Ái Liên đi ngựa, huấn luyện cho con gái Ái Liên cầm cương, giật cương, buông cương, thả dây cương đúng lúc, đúng cách… Biết quẹo nhanh, tiến tới giỏi, hoặc đi lúc tháo lui mà vẫn cứ nhanh không chậm, và phải đi nhẹ nhàng…
Thỉnh thoảng lúc nhàn rỗi ông có dạy Ái Liên hát; một bài hát Tình Cha  mà ông rất chuộng. Ông muốn đem sự giáo huấn cho Ái Liên bằng âm nhạc giải trí khéo léo. Người cha họ Tô này dùng một cây đàn nhị. Tức là đàn hai dây, để so se kéo khảy… Mỗi khi rảnh nhàn đến, hoặc vui buồn ông gởi vào tâm hồn tiếng tơ lòng ông ở đó. Khi có Ái Liên ca ủng hộ ông, khi thì ông chỉ ngồi kéo một mình, ngóng nghe với chính mình mà thôi… Cuộc đời ông dẫu có buồn, nhưng có đứa con Ái Liên chia sẻ sớm hôm. Và có tiếng đàn nhị này mà ông đỡ bớt cô đơn.
Đức Trọng nói nôm na là một anh chàng Mỹ lai. Cụ thể diễn tả hơn để nói là, anh với nguồn gốc Mẹ Việt chính khuôn, cha người gốc Mỹ trắng, trong chiến tranh VN anh ra đời vào năm 1975. Khi quân đội Mỹ có lịnh buộc rời bỏ chiến cuộc MNVN, nhưng không hiểu sao người bố anh còn ở lại tặng một “di tích” cho phái đẹp, tức là tặng cho một phụ nữ Việt một di sản, là anh đó. Nhưng rồi bà cho anh vô nơi trẻ em mồ côi liền. Điều chắc chắn là anh không biết mặt cha ra sao? Còn không hề biết ánh mắt người mẹ như thế nào? Anh chỉ biết anh lớn lên thì người ta nói thằng nhỏ lai, anh nghe như vậy thôi. Anh đành sống ở những nơi chỉ có tình thương, lòng nhân đạo của kẻ không sinh ra mình. Anh lăn lóc sống ở các gia đình khác họ nuôi anh, khi họ tới xin và nhận lãnh, đến khi buồn họ trả lại, rất nhiều thảm cảnh anh phải chấp nhận…
Rồi anh được qua Mỹ ở diện Mỹ lai. (Tức là dòng máu người cha Mỹ kết hợp với mẹ người Việt nào tạo ra con người anh đó.) Qua Mỹ Đức Trọng đúng tên họ đầy đủ của anh là Hồ Đức Trọng. Anh làm rất nhiều nghề. Làm phụ bếp nhà hàng, phụ bán nail supply, làm thợ nail, làm chợ Việt Nam, giúp phụ ở chợ Mỹ v.v… Anh tham gia làm cho các ông chủ xây dựng construction. Nhưng cuối cùng là anh trụ lại ở construction phần nhiều, vì chủ yếu nữa là được đi đánh bài, chia bài, chơi bài, kéo bài. Nghề coi như phụ, song là nghề chính yếu của anh…
Đức Trọng chưa vợ, anh không chữ nghĩa nhiều nhưng đẹp trai lanh lợi, điển tướng nên nhiều cô phải lòng, song anh chưa chấm được cô nào làm vợ? Không phải anh kén, mà chắc chưa gặp duyên nợ. Anh vẫn vui sống đời độc thân…
Sở trường anh là ưa đi chơi đây đó, lúc nghỉ làm, hoặc công trình hoàn tất, khi rảnh đi đánh bài, “rất chủ lực” theo ý muốn anh. Đánh bài là môn thiên hạ lo ngại chê trách, họ thường bảo “cờ bạc là bác thằng bần.” Song anh đánh thua thì ít, mà vận may anh ăn đậm, ăn lớn là phần nhiều. Không biết là anh thông minh, hay xử lý con bài tài tình, hoặc trời cho… Không biết Đức Trọng ở trong trường hợp nào? Thế nên anh có nhà cửa đẹp, lớn hẳn hoi. Một căn nhà anh đang ở rộng rãi, và một căn cho thuê rất lớn đẹp hơn nữa. Môn thứ hai Đức Trọng ưa chuộng là đi cỡi ngựa. Chính lẽ đó anh chỉ thích coi phim, toàn là những phim có người cỡi ngựa giỏi. Sống ở Mỹ đi làm, nghiện cờ bạc lấy hên, rồi có ngày anh muốn đi chơi xa. Giống như những ngày holiday hay vacation dài hạn của tuổi trẻ…
Lần đó Hồ Đức Trọng về đất Việt anh lên Đà Lạt. Tìm đến vùng cao nguyên xứ lạnh này, để thuê ngưạ và cỡi ngựa cho thỏa chí, một kiếp tang bồng, một chuyến trở về quê hương. Xe hơi, tàu thủy, máy bay là những người bạn anh thôi, dây cương và con ngựa đẹp mới là tri kỷ của anh, hay nói lả lướt hơn những đường bay của chú ngựa tuyệt vời, thì anh thật sự quý như cô nhân tình anh đang mong mỏi gặp…
Rồi ước mơ vẽ ra trong trái tim anh… Rồi một ngày anh lại bắt gặp cô gái nhỏ cao ráo, xinh đẹp trẻ măng, có một con ngựa nâu dắt đi cho thuê. Cô làm nghề cho thuê ngựa để chụp hình kiếm sống, có thể ai muốn cỡi nó, dù đi một đoạn rất gần chăng nữa, thì giá thuê cao hơn gấp năm lần, so với đứng một chỗ chụp lấy hình.
Hồ Đức Trọng hôm ấy anh tìm đến bên cô. Anh vui vẻ xã giao:
– Tôi muốn cô cho tôi thuê con ngựa đi nha.
Tự nhiên cô nhìn anh và trả lời:
– Tôi cho thuê chụp hình thôi, không cho thuê ngựa để đi.
– Nhưng tôi muốn thuê để đi, bao nhiêu tiền tôi trả.
– Con ngựa không có tôi, nó không cho ai được đi với nó cả, trong vòng đi xa.
– Tôi mong cô đi chung, tôi nhất định trả thêm tiền nữa.
Nàng Tô Ái Liên mỉm cười liếc anh và làm thinh.
– Được chứ cô bé ơi. Chàng thêm vui vẻ.
– Đừng kêu tôi cô bé. Tôi lớn rồi. Nàng bé phản ứng.
– Cô bao nhiêu tuổi mà kêu lớn. Và cô muốn tôi kêu bằng gì đây?
– Tôi mười sáu tuổi và tên tôi là Tô Ái Liên. Cứ gọi tôi là Tô Ái Liên hoặc Ái Liên cũng đủ OK vậy?
– Mười sáu tuổi là còn nhỏ nhít lắm cô bé. Ồ còn tên Tô Ái Liên. Chao ơi tên cô đẹp quá nhỉ?
– Còn anh tên gì mà khen tên tôi đẹp. Tôi có quyền hỏi được chứ?
– Tôi đó hã? Tôi Hồ Đức Trọng.
– Wow. Tên anh mới thật lý tưởng.
– Tên mà lý tưởng gì cô?
– Tên anh đẹp lắm. Tôi thích tên anh.
– Cám ơn cô thích name tôi.
– Ồ thôi được rồi, tôi sẽ chạy về báo với cha tôi ông thuê kiểu này, và tôi sẽ quay lại.
– Không sao đâu, cô về nhà chi tốn thơi gian. Tôi mà có làm gì cô, con ngưạ sẽ chà tôi như người ta chà cơm cháy đó thôi.
Ái Liên nghĩ ngợi cười câu nói anh, có thể là đúng nữa và sau đó cô bé chịu ở lại cùng anh, cho anh đi cùng… Cô nhìn anh và bảo rằng:
–  Tôi lúc nào cũng nhận tiền trước để thi hành công vụ xin anh vui lòng.
– Dễ mà. Nhưng coi ra bộ, cô khôn quá hã?
Ái Liên chỉ mỉm cười lần nữa, gật đầu không nói thêm.
Đức Trọng đưa tiền nhanh. Làm Tô Ái Liên vui lắm. Và như cho ngựa bắt đầu nhận việc cùng nàng.
Tô Ái Liên leo lên lưng ngựa nắm dây cương, rồi ra dấu chàng phi lên ngồi phía sau nàng.
Ôi một con ngựa đẹp, một cô gái đẹp, một chàng trai đẹp. Họ là một bức tranh sinh động tuyệt vời của cuộc rong chơi bằng ngựa, giống như một cuộc đua ngựa, mà không có con ngựa đối phương thứ hai, chỉ có gió nhẹ buông dài lơi lả chiều chuộng, và đoán lấy thách thức những gì, dưới những rặng mây trời lãng bãng nên thơ… Nàng bé bắt đầu xách nhẹ dây cương và chộ tay vào nếp lưng, gần vai nó, cô đụng nhẹ cùng bườm con ngựa theo thói quen cho ngựa biết. Nó hiểu ý bắt đầu chiều lịnh Ái Liên, và nó vui vẻ nhấc chân so bóng… Chàng ngồi phía sau ôm hờ Tô Ái Liên. Hương tóc nàng tỏa ra, hơi thở nàng hòa quyện, trái tim nàng chợt ấm dồn, quanh cảnh có gió hát, cây reo, nước thiết tha, mời gọi. Phong cảnh thật là hữu tình vì như con người xúc động… Tuy nhiên Đức Trọng cứ im lìm cho nàng điều khiển con ngựa chạy một cách hợp lý nhất. Mỗi lúc chú ngựa đi thêm đẹp nhẹ nhàng, lướt như mây gió… Suốt gần hai mươi phút Ái Liên đã đi qua nhiều núi đồi ngõ ngách, làng mạc… Đó là những hướng đi thưởng ngoạn của người cỡi ngựa, nàng nghĩ cho con ngựa mình hôm nay, may hay rủi đây. Chắc nó được trải nghiệm thêm, cùng nàng và anh chàng xa lạ này…
Một đoạn sau chàng quá yêu thích, nhưng lại bảo:
– Dừng lại đi cô bé.
– Chi vậy? Hỏi thế nhưng Tô Ái Liên đã thắng cương, cho ngựa dừng lại.
Chàng mau mắn bảo, miệng chàng tươi như hoa mới mọc:
– Cô cho dừng đứng lại tý, tôi muốn cầm dây cương một chút xem sao? Chủ yếu là tôi muốn tôi cỡi ngựa chứ không phải cô cỡi đâu.
– Ông sẽ phụ tôi một khoảng tiền lớn nữa đi nha.
– Tại sao như vậy?
– Một cuộc đổi ngựa phải có tiền thưởng thêm chứ?
– Được thôi. Chuyện nhỏ mà…
Đức Trọng đưa tiền thêm. Ái Liên cầm lấy đút nhanh vào túi quần đi ngựa mình rồi. Xong nàng những đổi chỗ cho khách là chàng. Như vậy bây giờ chàng ngồi trước, Ái Liên ngồi sau để đi. Lúc đầu Tô Ái Liên ngồi phía sau có vẻ bối rối hồi hộp, nhưng một chốc đi qua nàng có vẻ tự nhiên hơn. Chàng thật đi ngựa giỏi siêu luôn, đẹp lắm! Nàng cũng đâm ra có cảm giác thích thú, bởi nhiều dư vị bất ngờ…
Hai người đi mỗi lúc một xa, qua nhiều thung lũng núi đồi, như mây gần chạm núi chập chùng, một khoảng hoang vu vắng vẻ, nhưng có thác nước cách chừng mười mấy mét, chàng chừng nhìn chung quanh rồi bảo nàng:
– Tôi muốn dừng lại, chúng ta nói chuyện một chút nhỉ?
– Chúng ta đi về, nếu như anh muốn hết đi phải không? Anh biết tôi cho anh dùng ngựa quá nhiều và chạy ngựa hơi xa. Từ trước tới nay, không ai tôi cho phép đi dài như thế đâu. Và không bao giờ tôi ngồi chung với họ cả, cùng lắm là hai phút, tôi chỉ họ cách giáo huấn con ngựa một tý rồi họ tự lo lấy.
– Vậy tôi là một người đặc biệt.
– Đúng. Vượt quá nội quy của tôi. Cô nói có vẻ nghiêm.
– Cám ơn cô bé, nhưng cô ngồi lại với tôi ở đây nghe gió rừng tý đi, có chết tôi sẽ đền cho.
Tô Ái Liên lại cười tươi vui. Cô bảo:
– Đừng gọi tôi cô bé, và anh nói chuyện không thật nha. Nếu tôi chết làm sao mà tôi ở đâu, biết bắt đền gì anh chứ? Câu nói anh, đã không có trách nhiệm thật sự rồi? Hìm…
– Nói đùa thôi song cô vì tôi một chút. Tôi sẽ trả công cho sự hy sinh của cô.
– Anh biết dùng thế lực đồng tiền siết, gài kín, nhốt tôi kỹ nha. Nhưng điều đó cứ coi như trong lòng tôi đồng ý đi.
Tuy nói thế nhưng cả hai xuống ngựa. Đức Trọng rời ngựa xuống trước, nàng buông người lẽo đẽo thong xuống, xuống sau. Cả hai người đã tự chủ kiếm chỗ ngồi gần nhau, cách khoảng nhau không quá nửa thước. Hai người ngồi song song chứ không phải đối diện.
Đức Trọng quay mắt nhìn Tô Ái Liên, anh cất lời hỏi một cách ngỗ nghĩnh:
– Cô có người yêu chưa, người cô thật xinh đẹp, và tài ba đi ngựa. Xin cho tôi biết chia sẻ một chút riêng tư, để vui tý đi. Cô bé không chê tôi tò mò nhiều chuyện chứ?
– Đó ngộ ghê cứ kêu tôi bé hoài… Một là cô không có chữ bé. Hai là kêu tên tôi: Tô Ái Liên thôi. Bộ anh không thích tên Tô Ái Liên của tôi hã? Sao?
– Thích số một chứ. Mà tôi muốn kêu cô nhiều kiểu thôi.
– Anh quả là nhiều chuyện nha.
– Tô Ái Liên trả hãy lời câu hỏi anh đi. Tôi nhắc lại đó.
– Ồ anh hỏi thì không sao cả. Mà tôi nghèo ai dám yêu tôi chứ? Và tôi không muốn yêu ai sớm. Tôi chỉ lo cuộc sống sinh nhai cho cha tôi, cùng tôi đã chưa đủ.
– Cô thật chí hiếu nhưng tôi không tin, điều cô nói thật?
– Anh không tin về phương diện nào?
– Tất cả những lời cô vừa nói.
– Không tin thì thôi song đó là sự thật.
– Ô sao tôi nghe cô hoàn toàn nhắc đến người cha, mà tôi không nghe cô nhắc đến người mẹ vậy?
– Tôi không có mẹ và chỉ sống với ba nuôi. Ông yêu thương tôi còn hơn như con ruột. Nên tôi quý nguyện sẽ đáp đền, làm tròn bổn phận, nơi tình người trong trái tim mình…
– Wow cô nói chuyện cũng hay quá nhỉ. Bây giờ tôi muốn về thăm gia đình cô, ba cô cho biết được hôn?
– Không được đâu ba tôi sẽ la tôi.
– Ôi tôi muốn thăm gia đình cô đó mà. Có sao đâu la? Tôi vẫn đàng hoàng như cô thấy đấy.
– Tôi biết nhưng không được, để khi khác nhé… Tôi sẽ báo cho ba tôi rồi anh có thể đến thăm dễ dàng hơn, có lý hơn. Nếu không ba tôi sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà nữa, tội cho tôi chứ? Anh nên hiểu cho.
– Cô nói chuyện duyên dáng hết sức. Vậy thì cũng được.
– Tôi có thể chạy gần nhà, chung quanh mé triền nhà, cho anh thấy. Nhưng không tiện vô. Khi khác sẽ tiện hơn nha?
– OK tôi mong đợi…
Tô Ái Liên đi thực hiện cái cô đang hứa lời mới nói đó. Và Hồ Đức Trọng vẫn thấy lòng vui thay!
***
Hôm ấy, vào một hôm sau thôi, hai người lại tiếp tục cỡi ngựa phi rong chơi một lần nữa. Chàng vẫn thích cỡi ngựa, và nàng Tô Ái Liên hiểu ý ngồi phía sau lưng. Nàng cứ thả lỏng tay, mà chàng thì cứ muốn ôm tay nàng quấn hờ vô thân mình để chạy cho chắc, và đẹp như một cặp tình nhân đi ngựa đẹp dưới mùa thu sương mù lãng đãng… Đó là chàng cảm tưởng, nhưng với Tô Ái Liên nàng thì cứ vô tư cho một vị khách quý, với số tiền thật nàng kiếm ra hôm nay quả nhiều thôi. Nàng vẫn trinh trắng và chàng có làm gì được nàng chứ? Nàng bé Tô Ái Liên này có võ mà? Với lại một người điển trai như chàng, hẳn chàng cũng trọng danh dự, không đời nào chàng đi quá mức, để thiếu sót nàng phải chê trách. Tô Ái Liên đã ngẫm nghĩ…
Hai người đi khá nhiều, lại chia tay sau một sáng đi cỡi ngựa nữa đó. Hồ Đức Trọng nhìn Tô Ái Liên trong y phụ cỡi ngựa hôm nay khá đẹp. Đẹp hơn cả hôm trước nữa. Chắc đồ vía của nàng tuôn ra… Chàng ngắm nàng thích thú bảo:
– Anh từng ở bên Mỹ, và chưa từng yêu ai. Bây giờ gặp em, em đã mê hoặc anh rồi. Em biết không?
Nàng thì vẫn trả lời:
– Em chỉ lo cơm gạo trả hiếu và chưa từng biết yêu là gì? Đời em là cô bé mồ côi không màng danh lợi, vì số kiếp không cho hơn anh à.
– Hãy tin tưởng vào một ngày mới đi em.
– Em không dám, nhưng em thấy vui khi đi chung với anh, anh thuê ngựa trả nhiều tiền cho em.
– Chúng ta cứ vui như vậy Ái Liên ơi. Em đồng ý chứ.
– Dạ. Nàng khẽ đáp có một phần hồn hơi xúc động.
***
Tô Ái Liên nàng về thưa với ba về câu chuyện chàng trai này. Ông Tô Diệp Lang lại bảo:
– Con ơi nhà mình nghèo, cha con mình thủ phận. Với lại ba thì gặp người phụ nữ điêu ngoa, nhưng con trai thời nay đầy mưu gian dối lắm. Con nên cẩn thận phòng thân.
– Dạ con biết.
Hai cha con ăn cơm với một bữa ăn đạm bạc, và ông Tô Diệp Lang cứ khuyên nhủ Tô Ái Liên như thế đôi ba lần…
***
Những ngày ở Đà Lạt, Hồ Đức Trọng say mê đi bộ và đi ngựa với cô gái tên là Tô Ái Liên này thôi. Và một hôm Đức Trọng cùng nàng được đi ăn chung theo ý chàng mời và Ái Liên đã trở nên dạn dĩ hơn một chút. Song nàng vẫn còn tơ tưởng là tình bạn, tình anh em mà thôi. Cái vô tư của nàng thật quá rộng lớn… Rồi họ đi bộ dạo chơi nơi một vườn hoa đẹp, có được nơi thác nước xa xa nhìn từ phía Tây Nam hướng tới. Thác này gọi là thác Datanla của bản địa, có bàn tay con người đụng vào nhân tạo thêm. Đi chơi với chàng, lại được tiền chàng cho trả công hậu. Đức Trọng lại luôn tỏ ra lịch sự, không mấy sỗ sàng nên Ái Liên khá thích. Đà Lạt thành phố của muôn ngàn hoa lạ, và nhiều thác đẹp nhất này. Chỉ cảm hứng và đi chơi thưởng thức từng ngày một, chứ chưa chắc cả tháng, vẫn chưa đi hết nổi, những điểm mà mình quá thích, quá ham…
Chàng ngắm cảnh vật, thấm đẫm một tư tưởng. Đức Trọng vui vẻ chớp mắt bảo nàng:
– Anh muốn nói với em một điều mới mẻ thật sự hơn.
– Chuyện gì anh?
– Anh muốn cưới em Tô Ái Liên. Anh yêu em nhiều rồi, em chịu không? Anh không thể giấu cất mãi nơi lòng anh.
– Anh đừng có xạo nha, em có gì xứng đáng với anh đâu. Con không cha không mẹ, bị ai bỏ rơi. Sống với người cha nuôi nghèo khó. Em học hành không đến nơi chốn, kém chữ nghĩa nữa. Anh đừng có nghĩ lẩn quẩn vậy mà tội cho em.
– Anh cũng mồ côi không cha không mẹ như em mà. Em có người cha nuôi từ tâm bé một người, đó chính là hơn anh rồi. Còn giàu nghèo anh không cần, em chữ nghĩa nhiều anh cũng chưa chắc cần. Anh cần em xinh đẹp và yêu anh thôi. Mọi chuyện ta yêu nhau thì san bằng tất cả…
Thấy Ái Liên làm thinh nhìn mình. Trọng nhìn nàng, cảm giác đời nàng mồ côi, nhưng lại bừng lên một nét yêu đời sáng láng, thông minh tươi tắn lạ thường. Chàng bảo:
– Em ít học thôi, em mà học chắc sẽ làm nghị sĩ, hay tổng thống mất còn đâu anh gặp em?
Bây giờ nàng lại mỉm cười thật tươi hơn nữa. Ái Liên chỉ hiểu một phần mười ý nghĩa chàng nói, nhưng nàng lại thích.
Chàng lại nói thêm:
– Anh yêu em thiệt. Anh rất muốn lấy cưới em làm vợ đó.
Ái Liên lại nhìn chàng, nhìn ra phong cảnh chợt buồn cô trả lời:
– Nhưng em còn khổ nơi lòng. Em thương ba em… Tô Ái Liên này không muốn đi xa đâu, xa người ba thân yêu.
– Em bằng lòng yêu anh, anh sẽ tính cách. Anh cưới em rồi anh bảo lãnh được ba em mà?
– Không ba em không chịu đi đâu anh à. Sống chết gì em nghĩ ba vẫn muốn ở đây một đời lặng lẽ.
– Ba có thể thay đổi tính cách thái độ mà em. Vả lại em yêu anh và bằng lòng, anh sẽ tính nhiều cách tiếp theo, có thể gởi tiền về nuôi ba, mong ba ra phố ở, hoặc mình có tiền rồi về lại xứ sở quê hương, ôi nhiều cách lắm. Nhưng quan trọng nhất là em có cảm giác yêu anh, thích anh không đã chứ.
– Dạ không có đâu. Em không có yêu anh đâu.
– Trời ơi vậy anh phải tự sát, để chết còn sướng hơn.
– Trời ơi nó gì mà nghe ớn vậy anh?
– Thiệt chứ anh tương tư em nhiều rồi. Mong em có một chút cảm tình nơi anh. Mà em không có mến anh một chút gì sao? Thiệt khổ và trớ trêu cho anh Ái Liên ơi. Anh đã đem trái tim mơ mộng trao về em. Lẽ nào em không lay động một chút gì xíu xíu nơi anh hã em? Đáng buồn cho anh quá.
– Dạ em đùa đó. Chứ em có chút chút mến anh.
– Không được nhiều sao em?
– Con gái làm sao lẳng lơ nhanh, khi con trai mới nói tiếng yêu mình hã anh?
– Ai dạy cho em câu đó, và anh yêu em thật mà.
– Không ai dạy cả, trái tim em dạy em thôi.
– Ái Liên ơi. Anh muốn gọi tên em mãi trong lòng.
– Cám ơn anh, nàng biết đưa đôi mắt nhìn chàng tha thiết.
Chàng kéo tay nàng hôn lên tóc Tô Ái Liên. Rồi hôn lên trán nàng, sóng mũi nàng nữa. Ái Liên cũng cảm mến và đón nhận. Hơi thở nàng gấp gãy, cả thân hình muốn run lên vì xúc động… Hai người đã tìm một nơi ngồi xuống nghỉ chân.
Bỗng dưng Tô Ái Liên hỏi:
– Mà anh không có người yêu, không có vợ bên đó nha?
– Có vợ, có người yêu rồi làm gì anh yêu em nhiều đến thế này chứ.
– Đàn ông con trai mà ai biết được.
–  Còn nhỏ. Hiểu như thế thì hư lắm nha.
Nàng cười hồn nhiên rồi lại hỏi thêm:
– Nhưng anh bên đó làm gì nhỉ?
– Anh làm nhiều nghề lắm, xứ Mỹ dân lao động cũng đủ sống thoải mái mà em. Anh làm gì cũng được, không giết người cướp của, anh đủ nuôi em no ấm một đời bên cạnh là được rồi. Nhất định anh không để em phải khổ sở vất vả, hay thiếu thốn đâu.
– Em cứ tin anh và mong vậy. Giống như anh nói nha.
– Chắc chắn rồi em.
Một ngày khác nàng được chàng thuê con ngựa rong chơi tiếp. Hai người mặn mà tình cảm hơn nhiều. Tuy nhiên tình yêu họ thơ mộng và không quá đi sâu vào thể xác. Cuối cùng ba Ái Liên đã đồng ý cho chàng viếng thăm “gia trang”. Được về nhà ông Tô Diệp Lang chàng mừng như mở cờ trong bụng. Ngôi nhà ông nhỏ nhưng ngăn nắp, một khu chứa hàng thủ công nghệ của ông, vẫn đầy lôi cuốn hấp lực, và phía sau là một chuồng thỏ bỏ trống lâu rồi, là gần chỗ cơ ngơi nơi chú ngựa nâu, mà hằng ngày Ái Liên cỡi ra vùng sân bãi cho thuê, những ai muốn chụp hình hoặc đi ngựa.
 
Có nói trước nên Tô Diệp tự làm bếp để đãi một bữa ăn cho Đức Trọng, có con gái Ái Liên phụ giúp ông, Đức Trọng cũng sát cánh bên Tô Ái tham gia cùng nàng. Yêu nhau, thích nhau thì đi chơi chung, làm việc chung đều tràn đầy thú vị cả…
Rồi đến lượt dọn cơm ra ăn. Cả ba người phấn khởi hết. Nhưng trước mâm cơm ông Tô Diệp Lang nghiêm nghị bảo:
– Tô Ái Liên là con gái nuôi tôi, song tôi yêu quý nó hơn cả con ruột. Bởi vì cuộc đời nó không may bị cha mẹ nào đành bỏ rơi. Tôi nuôi nấng thương nó, những mong nó khôn lớn thành người, và khi nó lập gia đình tôi sẽ nhờ vợ chồng nó, để tôi nương nhờ tuổi về già khó khăn.
Ông im lặng chút. Cả hai Tô Ái Liên Đức Trọng thả đũa ngồi lắng nghe.
Tô Diệp Lang nói tiếp:
– Nhưng bây giờ nó đã nói với tôi, cậu yêu nó và muốn cưới nó. Tôi không ngăn cản con gái tôi phải đi xa. Vậy tôi chỉ cầu phúc cậu thương nó trọn đời, không hất hủi bỏ bê nó. Vì nó ít chữ nghĩa và con nhà nghèo.
Ông nhìn sang Tô Ái Liên rồi nói thêm:
– Còn con gái hãy nghe cha nói đây.
– Dạ. Tô Ái Liên đưa mắt nhìn cha đáp, cô mím môi lắng nghe hơn.
Ông nhìn chằm Tô Ái Liên và bảo:
– Con thương yêu một kẻ đã một lòng yêu con, và con đồng ý đáp trả. Thì cha những mong con trọng nghĩa vợ chồng ăn ở cho có đức hạnh. Xứng đáng với tấm lòng ba nuôi con từ tâm bé, ba ước nguyện. Còn ba thì ba chỉ mong ở tại nơi này khi tháng rộng năm dài, hai con nhớ ba thì về thăm. Còn chuyện qua bên đó, ba chưa tính. Ba chỉ nói bấy nhiêu. Bây giờ chúng ta dùng đi một bữa cơm hôm nay ba làm, hai con đã phụ giúp. Xin nhớ những bữa cơm quê hương nghèo, nhưng hai con không được quên tấm lòng ba. Tô Diệp Lang nói trong lòng rất là xúc động. Tô Ái Liên và Hồ Đức Trọng nghe, như muốn nghẹn ngào xúc động theo. Cả hai lần lượt:
– Dạ cám ơn ba. Con nguyện khắc ghi. Đức Trọng nói.
– Dạ con xin đội ơn ba dạy. Con nguyện khắc tâm. Ái Liên bảo.
Một đoạn sau đó thì họ ăn một bữa cơm đạm bạc có rau lang luộc, cá chẽm kho, canh ốc măng có lá me… Sau hết họ uống trà gừng dân giã…
Được ba Tô Diệp Lang đồng ý. Họ đã đám cưới và thương yêu nhau.
Họ đám cưới nhà thờ, chỉ đơn giản cha xứ tác hợp lương duyên họ thôi.
Và cuối cùng Đức Trọng rước được Tô Ái Liên qua Mỹ như một giấc mơ đẹp.
Đến giờ phút này cả hai cũng không thể ngờ họ đã là vợ chồng với nhau…
Quả là cuộc sống xứ cờ hoa bên Mỹ chàng khá đầy đủ giàu có. Chàng có một tòa nhà cho thuê, và một căn nhà to chàng ở rộng rãi giữa một thành phố lớn. Tô Ái Liên cùng với chàng ở căn nhà không cho thuê. Căn nhà ở bên ngoài được tô phủ một màu hồng phấn trông rất lịch, nhà có hồ bơi dễ thương phía sau, phía hông lại có một vườn hoa gồm các loại hoa hồng leo, hoa hồng thường, hoa cúc, hoa lan, cẩm chướng. Phần nhiều chàng mướn người chăm sóc thỉnh thoảng. Bên trong nhà chàng bày biện gọn gàng ngăn nắp, vật dụng đầy đủ tiện nghi tân tiến nhất. Chàng vẫn đi làm construction là chủ yếu, đi xa đôi lúc phải xuyên bang. Và Hồ Đức Trọng đi cờ bạc các sòng bài khi rảnh rổi, chàng mua đứt một chỗ cho Tô Ái Liên ngồi nơi sòng bài là niềm vui duy nhất của chàng họ Hồ này. Tuy nhiên, cần nói thêm Đức Trọng chàng rất yêu vợ, ghen đi đôi nữa, sợ mất vợ thôi khỏi phải nói, không biết sánh với ai trong lịch sử đây!
Nói đúng ra vì yêu thương vợ quá, anh hay sợ bị mất vợ. Bởi Ái Liên ngày càng sáng láng xinh đẹp hơn, mà cô thì ít học, ít hiểu, chàng lo sợ ai đánh cắp tình yêu ấy trong tim nàng thay chàng… Con người mà, làm sao hiểu được hết nghĩa nơi trái tim đa cảm của ai? Đức Trọng chỉ những muốn đi với chàng thì ăn mặc thỏa thuê, nhưng nếu không có chàng thì lại khác, phải giới hạn. Chàng từng dạy bảo:
– Em cứ ăn mặc bình thường bên anh, càng xinh đẹp anh càng thích, càng mừng. Nhưng anh muốn em đội tóc giả, đội khăn làm người già, tuổi giả đi, khi không có anh bên cạnh nha, để không ai chú ý vợ anh? Ý anh chỉ muốn vậy em yêu?
– Được chứ. Anh muốn sao em vẫn làm được cả.
– Hoan hô em, nhưng em có vui không nhỉ Ái Liên ơi?
– Anh vui là em vui thôi.
– Cám ơn vợ ngoan của anh. Em sẽ sống mãi bất tử trong tim anh.
Nàng nhìn chàng tự mỉm cười không nói.
Chàng lại ôm nàng thưởng cho những nụ hôn thật là đỉnh và ngây ngất trong ngày. Cuộc sống như vậy đó, lâu lâu chàng vẫn đưa nàng đi xem con ngựa chàng gởi một người nuôi hộ ở một vùng ngoại ô xa xa. Chàng đến đó, để đem con ngựa ra cỡi đi qua các vùng cùng nàng Tô Ái Liên, những vùng đó dĩ nhiên là xa lạ nơi đường phố xá, của đông người, của thành phố… Ngày xưa chàng đi một mình, giờ có vợ đẹp, ngồi bên cạnh ôm sau lưng thì còn gì đi ngựa tình tứ bằng, hạnh phúc nào bằng cơ chứ… Con ngựa chàng tên nó là River. River rất khôn ngoan và quý chàng mặc dù chàng không trực tiếp hằng ngày nơi nó, săn sóc chú tâm đến nó. Nhưng nó vẫn biết chàng là chủ nhân thứ nhất của nó, người nuôi kia là chủ nhân thứ hai. Vắng chàng lâu ngày gặp lại ánh mắt River mừng rỡ khôn nguôi. Nó khôn như người khôn trước tuổi… Và nó biết Tô Ái Liên là vợ chàng, cũng là một duyên kiếp quý dòng giống nó lắm, thoạt đầu linh tính. Nó đã biết gục đầu kính cẩn và ve vẩy cái đuôi tiếp đón nàng rồi. Những lần kế tiếp nó cũng vui mừng không kém. Nó rất dễ chịu, rất thích và hân hoan khi nàng Tô sờ vào mặt mũi, tai tóc, hông eo, bườm dựng, vai vóc, ức cổ của nó… River được nàng yêu thương hôn lên đầu nhỏ, khi nàng cho nó ăn carot, khoai lang, quả hồng, bột đậu. Thế đấy nó cũng làm nàng nhớ con ngựa Hồng Liên nàng lắm. Nhưng làm sao cho vẹn toàn được, nàng đã theo chồng bỏ lại chốn xa xôi kia, nàng nhớ ngày ra đi nó giương bườm buồn bã, nhưng sau nàng xin lỗi nó, nói điều thật lòng mình… Hồng Liên lại ánh lên ánh mắt vui thông cảm cho nàng lắm… Tô Ái Liên hiểu thương tận cội nguồn, của những con vật quý giá ấy, đã giúp nàng nhiều trong cuộc sống, và nó quý chủ vô cùng nơi cuộc sống…
Qua Mỹ Tô Ái Liên rất thích mỗi khi lên thăm con ngựa. Nàng thích những đồ ăn chính nàng và chàng trực tiếp mua đem lên cho người nuôi dưỡng nó, và chính bàn tay chàng cùng nàng đút đưa vô miệng cho nó ăn. Con River cả chàng, nàng đều lấy chung một nguồn happy lớn như vậy, Người nuôi ngựa chàng, bà ta người Ấn tên là Satara nuôi tới bốn con ngựa của bốn chủ người khác nữa, tính con River của Đức Trọng là năm chú ngựa. Nàng rất thích những cuộc đi thăm River khi gặp nhau, có chàng và nàng bên cạnh, một nguồn vui như bất tận, không thể so sánh hơn…
Bỗng một hôm nàng nói với Trọng nơi căn nhà chàng.
– Anh ơi em phải lo lấy học một nghề nha. Em không thể sống như hoa chùm gởi đi chơi với anh hoài, anh đồng ý với em chứ. Cỡi ngựa vốn là sở trường của em, song ở đây rồi em không thể coi nó là nghề chính nữa. Ở Việt Nam cỡi ngựa cho thuê ngựa, là điều em đi kiếm tiền, còn môi trường này khác rồi. Vui chơi giới hạn anh nhé. Tiền của như núi vẫn có thể hết, và hao mòn anh Trọng à?
– Anh nuôi em nổi mà. Anh còn tiền lo cho em cả đời. Vội chi em.
– Thôi làm sao biết được trời cho trời đãi, đôi lúc trời lấy. Với hơn nữa em muốn có một nghề làm tóc em thích.
– Nhưng em phải có bằng mới làm nghề được. Không thì bị người ta ăn hiếp lắm.
– Không sao cứ cho họ ăn hiếp, họ khi ngán thì thôi chứ?
– Em nói chuyện vui, hài hước cũng hay nha Tô Ái.
Nàng cười tươi và bảo:
– Thì đúng vậy mà anh yêu.
– Không ai nói liều đúng, và hay như em nha vợ yêu anh.
Nàng đưa mắt nhìn chàng cười, mà không thèm nói nữa.
Rồi nàng được chàng cho đi học làm tóc, nàng vẫn giữ danh dự với chồng vì mình đã hứa. Tô Ái Liên mặc quần áo thùng thềnh, không mấy trau chuốt, còn đội lệch tóc giả nữa, tóc “wig” đó. Tuy ai biết nhìn kỹ thì thấy ba vòng của nàng rất đặc biệt, vòng ngực của nàng vẫn nảy nở to cao, vòng eo thì che lấp nhiều, và vòng mông thật lý tưởng dù dấu kín. Nàng ở cô gái tuổi xuân thì phơi phới mới cựa kia mà. Chỉ có đầu tóc là kiểu bị hơi xấu xí, lại một chút già già khác thôi. Nàng đi học tóc cứ như vậy, nên một hôm mấy đứa tre trẻ hơn nàng một chút, hoặc bằng tuổi chọc ghẹo Tô Ái Liên:
– Trời ơi giống bà già sáu mươi quá ta ơi.
– Thì có sao, rồi mình cũng già tới đó thôi. Tô Ái Liên biết là ghẹo mình nên nàng không tiếc lời phản ứng.
– Ha ha. Chị Tô này nói hay há, không chê trách được tụi bay ơi. Mỹ Lan chọc.
Rồi cả đám cười rân rân. Một cô gái khác bảo:
– Chắc cố giữ thủ bản thân, bởi sợ chồng ghen. Quả là ông chồng độc đáo hết cách nói. Còn Tô Ái Lan thì “đáo độc” hơn nữa mới chịu nghe lời chồng tụi bay ơi. Số một đó chứ? Tụi bay nè. Phụ nữ ngày nay ai mà chịu nghe lời chồng nhiều thế nhỉ? Phải không nào chị em ơi. Chị em ơi listen, listen cho chút. Ha ha ha. Mỹ Dạ chọc tiếp như thế.
– Nghe lời chồng để chồng cưng thôi. Một cô khác nói.
– Tao đấy nhá. Cho một trăm triệu của usd. Tao cũng không thèm kiểu đó nha. Mỹ Dạ nói.
– Ai mà thèm cho mày tiền kiểu đó mà nói, nghe thấy ham… Mỹ Lan ra sức chọc thêm Mỹ Dạ.
– Ha Ha. Ha ah… Ha ah…
Cả đám có dịp cười rần rần lần thứ hai, lần thứ ba nữa. Họ cười vui còn hơn coi phim hài của Vân Sơn, hay của Thúy Nga Paris by Night vậy.
Tuy thế chẳng ăn thua gì Liên. Nàng cứ bình chân như vại. Dầu đỏ mặt hừng thêm, Liên cứ lo làm việc gì đó thôi.
Sau đó nàng đi học làm tóc biết hơn ba tháng.
Đức Trọng lại cản ngăn nàng lại nghỉ, nhưng Tô Ái Liên lanh lẹ đã học được một khoảng của nghề, của làm tóc.
Thời gian một năm đầu đưa Tô Ái Liên qua Mỹ chàng vẫn thắng bài nhiều. Khoảng hai năm hơn nàng qua Mỹ, chàng lại chơi bài thua nhiều và xuống dốc. Chàng lại buồn bã quyết gỡ, càng gỡ chàng lún sâu. Tình hình Đức Trọng cứ càng thua đậm dài dài. Tuy nhiên lúc sau Tô Ái Liên không đi theo chàng nhiều những khi chơi bài, và chàng cũng giấu nàng về sự thật thua thiệt đó.
Cuối cùng một trận chàng nói với đối phương. Anh ta tên Mỹ là Jackie Chan, nhưng là người gốc China… Người này đang làm mưa làm gió ở sòng bài. Và thế giới bài bạc của anh ta đang thắng, đang phất cờ ăn mạnh.
Đức Trọng nói với Jackie.  Hôm ấy anh tức bảo:
– Tao thua là nhất định tao thế con vợ nha.
– Quá tuyệt đi chứ. Rất thích câu nói đó, nhưng trọng lời hứa nhé Đức Trọng.
– Yes thôi.
– Sure? Làm giấy tay nha.
– Of course.
– OK nhá. Một thế chấp đáng nể đấy. Xin hoan nghênh…
Đức Trọng gật đầu làm thinh.
Quả nhiên những trận bài đó nợ chồng chất, chàng đã thua thế chấp cược cái tòa nhà cho thiên hạ thuê kia xong. Đến số phận con vợ cũng bị tấn công, dù chàng có hứa, chỉ là một sự tức gan, thua bài hứa cuội cho ngon miệng mà thôi. Biểu viết giấy thì can đảm viết cho xôm mà thôi, ngán chi. Nhưng sự thật đã đi tới sự thật. Chàng phải bị mất con vợ như đã hứa với chủ nợ.
Rồi đến thảm cảnh đau lòng, cuối cùng chàng vẫn buồn bã mà không cho vợ biết. Chân trời chơi bài chàng hẹp lại từ đó. Ngày ngày chàng lại nghĩ đau buồn và tiếc vợ. Đức Trọng suy nghĩ nhiều, tự nghĩ nên muốn tự sát cho xong. Bởi ở đời chuyện chi ở ngoài cuộc sẽ sáng suốt, chứ người trong cuộc thì lao vô, cứ mắc kẹt rối ren, thậm chí còn hoang dại và ngu ngốc tổ hư. Chàng mục đích muốn cố ý cho an phận, cho quên đi nỗi sầu đang mắc phải! Làm sao bây giờ được hơn, khác hơn nữa chứ? Nhân dịp một hôm, gần lời hứa “ván bài danh dự đó.” Hôm nay nàng lái xe đi ra siêu thị mua một vài thứ nàng muốn: về thức ăn và hoa quả nàng thích, Ái Liên còn ghé đi mua linh tinh số đồ make-up nữa nơi các thương hiệu. Đến khi về nhà nàng nhìn thấy chàng đâm dao ngắn vào tim, chết rồi độ mấy giờ. Ái Liên hốt hoảng, không thể tin được, nhưng Đức Trọng có chuẩn bị cho nàng một lá thư đầy đủ…
“ Anh không muốn nhưng lại phải chết đi, song anh có những lỗi lầm… Thật anh không thể ngờ. Yêu anh, em vẫn cứ sống nghen…Anh đã suy nghĩ nhiều, nhưng không thể chọn khác hơn…Em yêu dấu…
 Vĩnh biệt em. Anh vẫn yêu em mãi mãi… Em có thể bị làm vợ cho kẻ khác rồi. Anh đành chỉ hẹn em kiếp sau tiếp…
Anh vẫn muốn nói lại, anh mãi mãi yêu em.
Anh: HĐT.
Ái Liên nhận được lá thơ nàng ngỡ ngàng, bàng hoàng như giấc mộng. Thực hư thế nào đây? Nàng bỗng dưng khóc thầm rồi khóc to bung, nhận lấy khổ đau vào người, không kịp đỡ. Nhưng lại nhanh như thoáng…
Nàng đã phải suy nghĩ khác hơn, một chút gì đó như có vẻ bí mật hơn. Nàng lắng lòng xuống suy nghĩ chín chắn hơn, để nàng phải mạnh mẽ trước cuộc đời chứ… Lẽ nào ta, ta chấp nhận? Có thể đúng rồi đường này, nàng sẽ chiến đấu với chính mình trước, Ái Liên không thể là vợ ai như chàng bảo. Ái Liên sẽ tìm cách chối từ. Chắc chồng nàng mang nợ lớn một chủ chăng?
Thế rồi tưởng Jackie Chan, chàng sẽ được nàng Tô Ái Liên như lời giao kết của HĐT, song nàng đã không chịu thua, nàng đòi phải ra tòa nhờ luật sư can thiệp, cứu giải. Cuối cùng nàng thắng kiện vì chồng đã chết. Tức là nàng được tự do thay cho cái sống của chàng… Và Tô Ái Liên hiên ngang công bố với người thừa kế chung sống với nàng là:
– Người mà nàng lấy không yêu, thì tỉ dụ nàng chỉ là một vật thể chứ không có tâm linh, hồn hiết chi cả… Thì đâu hạnh phúc được gì, mà đòi lấy nàng chứ? Còn thua một khúc gỗ đẹp kia. Phải không thưa quan tòa? Và chồng tôi đã chết thì mọi lời hứa, của chàng cũng đã đi theo anh…
Cả quan tòa ngơ ngác, nhiều câu nói Ái Liên tiếp theo:
– Và cùng lắm tôi sẽ hứa trả nốt luôn căn nhà tôi đang sống khi chồng tôi còn thiếu nợ…
Thế là anh chàng Jackie Chan gốc người China đó chịu tha thứ, buông thả cho nàng về với ý nghĩ nàng…
Nghĩa là trả tự do cho một cô gái muốn yêu và không yêu. Đương nhiên sau đó, lòng tự trọng Ái Liên nàng bán căn nhà lớn kia để trả lại phần Đức Trọng còn thiếu khất. Vì một lẽ khác hơn nữa, chàng là chủ nhân căn nhà. Ái Liên đã giao tiền cho họ, nơi con nợ của chồng mình. Đời nàng đã trải qua đi nhanh như một giấc mơ!
Thế rồi cuộc đời Tô Ái Liên phải sang trang khác. Nàng phải tới thuê một căn ở một Apartment cũ kỹ, xưa cổ, nhỏ thấp, bé tiền để sống. Nàng Tô phải đi làm để kiếm sống. Nàng có biết chút ít về tóc, tuy nhiên chưa đủ để chủ tiệm họ mướn Tô Ái Liên làm trong các tiệm tóc. Cùng lắm là chỉ gội đầu cho khách và quét rác rưới, dọn tóc rơi, giặt giũ khi khăn khô cho có đồ dùng, giặt soạn cho những chiếc áo choàng khi sử dụng qua mà thôi. Ái ngại trước cuộc sống, và phải tự lo trước cuộc sống Ái Liên đã tính nhiều kế ước. Nhưng cuối cùng nàng như tỉnh mộng rồi chọn một việc làm khá dễ thương hơn. Là vì ngày trước nàng được chồng Hồ Đức Trọng có dẫn vào thể dục thể thao ở Mỹ tại nơi tên LA/ FN. (Dầu rằng không vô ra nơi đây nhiều lắm, tuy vậy một nơi đó chính làm nàng ám ảnh ấn tượng nhiều.) Giờ thì nàng apply đơn, thử xin vào nơi đó dọn dẹp, lau quét, clean up xem sao? Ai ngờ họ đã vui chấp nhận nàng…
Người ta có thể thấy Tô Ái Liên cô gái Việt linh lợi trẻ trung, xinh đẹp tuyệt vời. Nhưng lại đi xin một việc làm quá bèo thấp cuối hạng ở Mỹ, thì họ vẫn nghĩ hoàn cảnh nào bắt buộc sao đây? Chắc kém English hay sa cơ thất thế chi, đến nỗi tiền đòi kêu mạng không chừng?
Đi xin việc thì Ái Liên tới với một cô gái xinh đẹp trẻ trung, nhưng khi nhận được job nàng thay đổi hoàn toàn cách phục sắc ăn mặc, tóc tai, dày dép, mũ đội, áo quần, xách đựng, ba lô, bag mang. Tất cả là kiểu người có tuổi…
Thật ra mà nói Tô Ái Liên đi làm nơi này vẫn nhớ chồng Đức Trọng nhiều lắm, ngày xưa nàng cùng chàng song hành đến đây tập luyện thể thao, với các môn khi rảnh rổi. Còn bây giờ nàng đến đây chỉ là làm công, nàng vẫn đội tóc giả để khỏi ai chọc ghẹo, hoặc theo đuổi mình cho xong chuyện, nàng nghĩ sẽ kiếm tiền một mớ về VN thăm cha nếu có thể, nàng tính vậy… Tuy nhiên nàng vẫn gởi tiền tháng cho cha Tô Diệp đàng hoàng, chưa bao giờ nàng chối bỏ một tháng lương nào cho cha, chưa thiếu định kỳ tiền cấp Tô Diệp Lang bao giờ! (Trước cái chết bi thảm của chồng, Tô Ái Liên có viết thư về báo tin cho cha. Ông Tô Diệp Lang vẫn sống ngôi nhà xưa đó, vẫn chăm sóc nuôi ngựa để làm niềm vui, ông có đăng báo cho ai, họ thích thì thuê, và ông nuôi hai mươi lăm con chim bồ câu, mỗi sáng ông bỏ thóc chúng ăn, rồi chúng nó vỗ cánh bay lên lạch bạch thật sinh động, ông thích ngắm… Đôi khi chúng bay cao rồi hạ xuống chộn rộn, ông càng thấy vui đỡ buồn hơn. Có thêm chút yêu đời ông tìm thấy còn sót lại v.v…)
Riêng Tô Ái Liên. Tại nơi xứ Mỹ này nàng có một người đàn ông Việt lớn tuổi để ý thương thầm, vì ông ta nhìn nàng còn trẻ lắm, chỉ mỗi tội là quần áo rộng thùng thềnh và bộ tóc thay đổi kiểu cách, có vẻ làm cô ta hơi già hơn kia thôi. Dù lúc phần đuôi tóc cong bẻ vô, lúc thì phần đuôi bẻ cong đưa ra, lúc kiểu như bắp-sup-lơ, ông nghi ngờ là tóc giả của nàng thôi. Song thử hỏi ở đời mấy ai lại chịu hóa trang cho già ra. Muốn hóa trang trẻ trung thì hàng vạn, hàng tỉ người. Chứ hóa trang già, ai nỡ hóa trang làm gì? Ai thèm hóa cải, chỉ ngoại trừ là… Tuy vậy ông rất ưa nhìn tướng tá vóc dáng của Tô Ái Liên, ông nghĩ có gì lạ lạ nơi nàng.
Nàng cứ tới nơi đây làm việc, không biết Tô Ái Liên làm từ lúc nào đến lúc nào? Bao nhiêu giờ trong một ngày? Nhưng ông thường đến từ khi 9Am đến 1Pm, hoặc từ khi 2Pm đến 6 Pm. Lúc nào ông cũng thấy sự có mặt của cô ta. Ô hay, chắc cô ấy làm một ngày 9 tiếng chăng? Cô thường dọn dẹp “make” làm sáng những tấm gương mờ, hoặc xóa tì vết ai vây cào, bôi bẩn trên vách tường chút đỉnh, hoặc quét dọn phòng ốc hút bụi nền nhà, dù là nền gạch đẹp, cao cấp loại xịn. Cô vẫn dùng máy hút bụi tân tiến để gôm những sợi tóc ai đó rơi rớt, hoặc tý giấy rác thả bừa vãi ra, hoặc ai đó lỡ buông tay đánh rơi một vật nhỏ. Nàng đi xịt tẩm một số dầu thơm cho phòng v. v… Công việc cô như thế và phải kiểm tra nhiều lần để làm.
Hôm đó ông đang ngồi nơi ngâm nước nóng ở Spa. (Nhà ông vẫn có hồ Spa cá nhân, nhưng ông thích tìm vui nơi công cộng.) Đây gọi là hồ Spa lớn… họ dùng điện để chạy “run” theo 15 phút hay 30 phút một đợt. Bỗng thời lượng đã đủ, hồ ngâm nước Spa máy ngưng hoạt động, vì theo chu kỳ đã đứng im. Tô Ái Liên đi ngang nhìn mọi người trong hồ Spa đang trông đợi, cô bước tới nhanh để đưa tay nhấn nút cho máy mở chạy lần tiếp theo, thì vô tình cô làm rơi cái đầu tóc giả “wig” của mình lệch mạnh, cô không biết lý do nào. Tóc thật của cô bung ra thả suông xuống… Cô không kịp đội “wig” lại, mọi người đã trông thấy như lộ diện. Ái Liên như bị “quê cơ nhỡ” kích động, và cô cứ để luôn tóc thật của mình xõa… Người đàn ông Việt, Nguyễn Duy đó đã nhìn được tóc nàng thật, ông tự nhiên hân hoan, vui như người nằm giữa mộng…
Và từ đó ông bắt đầu làm quen ráo riết với nàng. Kết bạn cùng nàng, thăm hỏi trò chuyện, tâm tư v.v… Tô Ái Liên một hôm vẫn chia sẻ thiệt:
– Chồng Liên đã mất. Liên một mình một ngựa sống với xứ sở phồn vinh này. Liên chỉ những mong làm có tiền thêm một chút, Liên sẽ về bên cha nuôi ở luôn tại VN.
Nguyễn Duy không ngần ngại bảo:
– Tôi yêu cô từ lâu và muốn cưới cô làm vợ. Nếu cô bằng lòng, tôi sẽ dần dà cho cô hết về tiền bạc của cải cô muốn. Tôi nói thật đấy.
Tô Ái Liên lắc đầu không chịu, và chỉ nói:
– Tôi chỉ muốn coi ông như người bạn quen thân mà thôi, cũng đủ rồi thưa ông.
Thời gian đó Tô Ái Liên tuy ít học, chỉ mới lớp tám, nhưng chuyện facebook với nàng cũng không có gì là khó khăn xa lạ. Nàng đã tìm cách biết và chơi face được. Nối kết facebook và lên tìm các trang mạng ở google, hoặc đến youtube là niềm vui của nàng sau những giờ phút, lúc đi làm về nhà thui thủi một mình. Hoặc để nàng giải trí… Nàng lại có nối kết với một họa sĩ tên là Nguyễn Mộc Hải người chuyên vẽ những bức tranh ngựa phi sơn dầu, hoặc sơn acrylic, hoặc loại sơn nước. Có cả những cô gái đi ngựa, hoặc đứng bên cạnh với chúng, một chú ngựa rất dễ thương, hay hấp dẫn, đẹp mã v.v… Đã làm nàng Tô Ái Liên cuốn hút nhanh, cô cảm động yêu thích nhìn… Nguyễn Mộc Hải vui vẻ nói chuyện với Tô Ái Liên nhiều lần. Cô có gởi hình mình cho anh ta vẽ. Và “qua chat” cũng như phone ở facebook, cả hai được tiếp chuyện nhiều lần tương tựa như vậy…
Nguyễn Mộc Hải luôn vẽ hình chính Tô Ái Liên gởi vào message facebook, và làm thơ tặng nàng. Chàng vẽ là chủ yếu, tiếng thơ là thêm phụ. Nhưng tiếng thơ chàng đã rung cảm Ái Liên với hình vẽ, những bức vẽ đi sâu vào lòng cô, vì tuổi trẻ thêm cảm thức… Tô Ái Liên yêu chồng, song nàng là cô gái mới lớn được yêu và chẳng may chồng lại mất sớm. Lẽ nào nàng dửng dưng, không thể rung động trước một nam nhi tài hoa đang dâng hiến tình yêu cho nàng đó sao? Một con tim thật của họ ở chỗ nào? Rồi nàng gởi hình mình đến cho chàng hàng loạt, nhiều hơn nữa, để Nguyễn Mộc Hải tạo lên những bức tranh bằng đường nét họa sĩ của chàng, nào nàng đi chung với ngựa dắt dây cương, hoặc nàng cười đứng bên cạnh, hoặc nàng cỡi ngựa phi… Chàng ghép, chàng làm, chàng tự sáng tạo thêm rất nhiều hình ảnh…
Phải nói về Tô Ái Liên, là tuyệt đối Tô Ái Liên yêu với trái tim nồng nàn, chứ nàng chẳng hề giúp đỡ tiền bạc cho Nguyễn Mộc Hải. Và chàng cũng chẳng hề hỏi xin, dẫu cuộc sống chàng từng có túng thiếu, chàng là một nghệ sĩ tài hoa dẫu nghèo khổ. Còn nơi nàng Tô là một thiếu nữ ham tiền, luôn luôn giữ tiền chặt không rớt ra ngoài một xu, ngoại trừ cô cho cha nuôi là Tô Diệp Lang. Hoặc những điều cuộc sống, nhất thiết cô cần phải chi phí mà thôi.
Tuy nhiên nàng đã từng nói chuyện với chàng Nguyễn Mộc Hải lần thứ ba qua cell phone:
– Em có thể về Việt Nam lại và ưng lấy anh. Chúng ta ở với người cha nuôi, khi ông về già chắc tội nghiệp lắm anh ơi. Nếu anh chấp nhận em thì ráng chờ đợi. Em không muốn đưa anh qua Mỹ đâu.
– Anh cũng không muốn qua Mỹ, sẽ liên quan, liên can… Làm em khó xử ở tâm hồn đúng hôn? Vả lại cha nuôi em không muốn qua Mỹ thì em về đất Việt là chiến lược hay nhất. Chúng mình sẽ phục vụ lo cho ông ta. Khi nào ông không thích thì vô viện dưỡng lão. Việt Nam bây giờ viện dưỡng lão vẫn hình thành nhiều em à.
– OK anh. Tại em kẹt ông già nuôi Tô Diệp Lang chứ thiệt ra chuyện đưa anh qua Mỹ không có gì khó xử ở tâm hồn cả. Vì em còn trẻ em có thể lấy chồng, chứ em đâu có ngoại tình, hoặc là em quan hệ bất chính với ai đâu?
– Anh hiểu cám ơn Tô Ái Liên. Những lời em nói thật là chân thật.
– Em luôn luôn chân thành để mình hiểu nhau trọn vẹn.
Cứ như thế Tô Ái Liên ở tại bên Mỹ một mình đi làm việc. Tuy tiền bạc kinh tế bên Mỹ nàng làm đã có. Thế nhưng nàng chưa về thăm. Bởi Tô Ái Liên nàng vốn dĩ ham tiền, ở Mỹ đi làm công nhân quèn chịu khó, lương vẫn khá dư dã…
Cùng đồng thời gian này đúng như nói trên, Tô Ái Liên đã bắt gặp Nguyễn Duy một lòng yêu thích nàng. Sự săn đón của ông, cuối cùng Tô Ái Liên cũng không cưỡng được. Nàng nói chung vẫn phải sa lưới ái tình… Nàng đã đến thăm nhà Nguyễn Duy như lời mời của ông săn đón.
Quả là Nguyễn Duy là một kỹ sư giàu có, nhiều thành tích văn bằng đáng nể treo ghi, vợ đã đi lấy chồng khác, ông đang ở nơi một căn nhà to tướng chỉ riêng một mình, con cái ông, hai người con trai đã nên nghề, lập nghiệp và cũng ở riêng hết. (Một đứa có công ty lớn mua bán xe hơi. Một đứa mua bán bất động sản rất thành công. Và chúng cũng có gia đình hết.) Săn đón là con đường tình yêu của đàn ông? Nhưng ông quá nhiều tình cảm làm Ái Liên xôn xao, còn đối xử với Tô Ái Liên cả một tấm lòng tốt khó kiếm nữa.
Lần đầu tiên ông đã mua tặng cho nàng mười hai lọ nước hoa (tức một tá 12 lọ,) đủ loại nước hoa có tiếng tăm trên thị trường thế giới. Trúng trái tim hồng nơi nàng đang thích lắm… Mạnh xúc cảm nên nàng phải lòng, và nằm gọn bên ông vui vẻ, rồi cùng đi đến chăn gối… Chưa hết đâu, lúc nằm bên ông, Nguyễn Duy luôn chỉ bảo nàng coi quảng cáo ở tivi kia cùng ông. Cứ thích loại nào ông sẽ đi mua cho loại đó nước hoa, bao nhiêu cũng được cả, như một gian hàng nước hoa của thế gian tại nhà nàng, vẫn không có vấn đề gì… Nếu không thích thì trả lại, hay đem cho ai vẫn OK hết. Thế thì làm sao nàng trơ cứng như đá được? Vả lại nàng vẫn là một cô gái không thể thiếu nhục dục, chi bằng ăn ngủ với Nguyễn Duy nàng sẽ có tất cả, tiền tài, sắc đẹp, sảng khoái, niềm tin, danh vọng… Coi ra ông dù rằng lớn hơn nàng hai mươi mấy tuổi, hay ba mươi đi nữa, nhưng nhìn ông cũng còn phong độ lắm. Không sao mà, dẫu rằng Nguyễn Duy hay đi có cây gậy xịn “cane.” Một ngày Ái Liên đã hỏi ông:
–  Tại sao anh đi cây cane kèm thế. Em thấy anh khỏe mạnh đâu có cần vậy anh Duy.
– Cũng giống như em sở thích làm giả thôi. Tại sao em đội tóc giả, ăn mặc xềnh xoàng? Còn đi baton, hoặc đi cane là một thế giới giàu đẹp, uy lực của người đàn ông mà em.
– Wow vậy sao? Riêng phần em, em không thích đội tóc giả đâu, ăn mặc xềnh xoàng đâu, chỉ vì em còn tôn trọng người chồng em lúc sinh thời, anh ấy thích em ăn mặc, khi không có anh ấy bên cạnh. Còn bây giờ anh Duy không thích vậy, thì em có thể thay đổi cho mọi lúc nha. Bây giờ thời gian cũng đi qua nhiều rồi. Phải hôn anh?
– Không đâu em. Anh vẫn thích cái ý tưởng của chồng cũ em đó. Cũng như anh thôi, đi với anh ăn mặc như bà hoàng, còn đi làm cứ ăn mặc như nàng lọ lem xưa thôi em.
– Ha ha. Vậy nghen anh, em vẫn chiều anh.
– OK thôi.
Đúng thế Nguyễn Duy vẫn là người đàn ông yêu Tô Ái Liên cuồng nhiệt, và vẫn luôn sợ có kẻ bắt cóc ái tình nơi nàng. Nên ông còn muốn duy trì lối ăn mặc của nàng, khi không có ông bên cạnh là thế đấy. Tô Ái Liên cứ vui và cảm thấy chẳng hề hấn chi. Coi như một phong cách ăn mặc thay đổi tùy lúc, tùy nơi, tùy chỗ, giống một nghệ sĩ đích thật không bằng. Nàng vẫn thấy thích và nhẹ nhàng lòng thôi… Tuy vậy Nguyễn Duy mua cho nàng căn nhà lớn hơn và sắm cho nàng đủ thứ để nhìn nhà cho đã mắt, nàng như chính hiệu người vợ của một đàn ông – Một kẻ giàu có lớn hạng. Nhà cửa dụng cụ tân tiến, tiện nghi vật chất, áo quần thời trang nhiều mốt. Khi thì tặng cho xiêm y từ kiểu cách đặc trưng thiếu nữ Việt Nam. Khi ông lại tặng cho, qua kiểu cách các nước Mexico, Hàn Quốc, Japan, China, Indonesia, Thái Lan, Singapore, Anh, Pháp, Mỹ, Tây Ban Nha, India, Pakistan, Trung Đông- Ả Rập, Đức, Áo, Phổ v.v… Ông thích thế. Nàng có như một cửa hiệu shoping thu hút, nhỏ gọn nhưng hết sức đặc biệt.
Dép, guốc, giày vớ, sandal, mũ đội đủ kiểu, đủ loại các nước cũng có. Nói chung Nguyễn Duy sắm đủ thứ cho nàng như một công tước giàu, hoặc hơn một cô đào model thành công hạng xịn. Rồi sau đó Tô Ái Liên được ăn mặc đi đứng theo kiểu nàng thích. Thời gian như “mở cửa” nơi nàng…
Nghĩa là nàng không còn đội tóc giả và mặc đồ rộng thùng thình đi làm, mà mọi lúc mọi nơi, mọi thì giờ nàng có quyền ăn mặc như sở thích của chính mình. Tô Ái Liên không còn làm dọn dẹp lean-up ở nơi thể thao có hồ bơi Spa LA/FN kia nữa. Nàng quay lại ăn mặc thật xinh đẹp làm tóc một tiệm, dù nàng chỉ gội đầu hay cắt những mái tóc đơn giản, được chủ có thương hiệu cosign nàng… Như vậy đời nàng đã trở nên thay đổi nhiều… Về cách ăn mặc nàng rất vui khi Nguyễn Duy mua tặng đủ thứ. Dẫu rằng nàng Tô vẫn thích những bộ váy ngắn đẹp, áo sơ mi trắng đi với quần Jean xanh nhạt là hàng đầu nơi cô chọn.
Có nhiều lần Nguyễn Duy đưa Tô Ái Liên về căn nhà mình, ông ta bảo sẽ cho căn nhà này đẹp cho nàng luôn, khi nàng cùng về ở chung với ông. Nhưng Tô Ái Liên chưa bao giờ chịu đồng ý, nàng vốn dĩ thích có căn nhà riêng, ông đã mua cho nàng là đủ rồi, và nàng thư giãn riêng tại nơi nhà mình không bị ai ràng buộc? Dù ông đã bán thêm hai cái Apartment nhỏ từng cho thiên hạ thuê, để mua nhà cho Tô Ái Liên và sắm đủ thứ cho nàng như một “hoàng hậu” được cưng. Nguyễn Duy là người biết chơi nhạc, biết đánh đàn organ, dẫu rằng ông chơi không nghề là giỏi lắm, song cũng đủ dạy, để đánh cho Tô Ái Liên hát mỗi khi cô qua nhà ông, và ông khi có hứng thú về nó. Ông thường thích cô ca nhất là bài “Tôi Vẫn Nhớ” một giai điệu Pasodoble xôm tụ, rộn ràng tiết tấu, với lời lẽ dễ thương. Xin trích lời bài hát vào đây, với một văn từ réo gọi nhớ nhung vẻ thâm tình…
Bao năm qua dù xa anh nhưng tôi vẫn nhớ/ Nhớ con đường nắng u buồn/ Dìu nhau đi tìm râm bóng mát/ Lòng bâng khuâng nghĩ chuyện vu vơ…
Tôi vẫn nhớ, nhớ đêm hẹn hò bên trăng sao/ Từng câu nói yêu đương ngọt ngào (à a á a a à à) Tôi vẫn nhớ những đêm nhiệm màu/ Cùng người đan tay đếm sao đêm/ Hẹn trăm năm ta cùng kết tóc se duyên mộng vàng…
Nhưng đêm nay gọi tên anh tim nghe giá buốt/ Mới hay mình vẫn yêu người/ Ngày xa nhau càng xa mãi mãi/ Tình yêu ơi biết làm sao nguôi…
Tôi vẫn nhớ mắt em buồn nhìn nơi phương xa/ Sợ năm tháng duyên kia nhạt nhòa (hà a á a a à à)/ Tôi vẫn nhớ anh hay một mình/ Thường làm thơ nên thích suy tư/ Thường gom trăng sao dệt muôn lối quên đi chiều nao…
Tôi vẫn biết xa nhau là buồn…/ Chuyện tình kia vỗ cánh bay cao/ Để riêng tôi âm thầm chuốt lấy đau thương mỏi mòn…/
Nguyễn Duy nghe nàng hát dứt bài, ông buông tay đánh đàn để ông vỗ tay cho nàng. Ôi một khán giả vỗ tay cũng đủ cho nàng vui và hứng thú, như vừa tròn giấc mộng mơ say…
Và nàng Tô cũng đã hứa sẽ đưa ông lên thăm ngựa, coi nàng cỡi ngựa. Dù Hồ Đức Trọng mất đi nhưng con ngựa River vẫn thuộc về của nàng như xưa. Tuy Nguyễn Duy còn trong cuộc hẹn, mà chưa đi cùng nàng được. Thỉnh thoảng nàng vẫn đi một mình thăm ngựa. Nàng cứ chờ đợi khi nào ông thoải mái thích đi cùng nàng, chứ nàng Tô không thèm ép buộc. Ở những lần đi một mình như vậy, nàng có cảm giác lúc vui, lúc buồn khi nàng nhớ đến Đức Trọng – Người chồng xưa yêu thương nàng, trong khoảnh khắc Ái Liên vẫn chạm về kỷ niệm ngày nào, làm sao nàng quên, những gia tài, những báu vật của tình yêu… Nàng vốn thuộc trái tim đa cảm mà, tuy bụng dạ Ái Liên thì rất là thơ ngây chân thành.
Nhưng một ngày Nguyễn Duy đến thăm nàng như mọi lần. Có khi nàng lái xe đến nhà ông ta, và tùy theo cảm hứng hai người, nhất là Nguyễn Duy luôn có được ý tưởng ưu tiên…
Căn nhà của Tô Ái Liên thì chưng hình cỡi ngựa rất nhiều, kể cả một bức tranh có Hồ Đức Trọng cùng nàng cỡi ngựa nơi Đà Lạt khi mới quen nhau lần đầu tiên, Tô Ái Liên vẫn đặt để hiên ngang, với một nét đàng hoàng xinh xắn. Cô có ngỏ ý Nguyễn Duy bằng lòng, thương cho cô ước muốn. Suy cho cùng họ Nguyễn hào phóng và không quá ích kỷ… Nơi nhà Nguyễn Duy thì lối chưng hình khác hơn, ông chưng hình Tô Ái Liên cũng rất nhiều cùng ông, hình cô ăn mặc đi đứng do Nguyễn Duy chụp và ưng ý nhất, những lần đi chơi hồ xanh, biển đẹp, rừng mơ, thác vắng v.v… Ông chỉ có chưng một tấm có ngưạ, là nàng cùng với chú ngựa nâu riêng, của cha Tô Diệp Lang, được nàng làm chủ mà thôi.
Lần này đến nhà nàng, hai người trong cảm xúc lúc ham mê đón nhận vừa xong. Mỗi lúc ông đến ngơi nghỉ, ái ân với Ái Liên là ông có tật lệ cho tiền nàng trước, ông muốn gây hứng cảm cho nàng tột cùng, vì nàng vẫn có vẻ yêu mến, biết ơn, vui sướng, ưa chuộng thích lắm. Nguyễn Duy đã biết bản tính nàng. Theo khách quan nhìn thô và xấu, nhưng riêng ông lại rất thích thú, ông nâng niu thương quý bản tính đó của nàng… Còn nàng thì luôn chờ bá vai ông mà hôn hít, như một trẻ thơ được chứng tích, hoặc được quà tặng dâng đưa dán tận mắt mình…
Hôm đó nàng đi tắm, xong cuộc đam mê nhục thể đó. Tô Ái Liên muốn đi tắm thường là như vậy, nàng sẽ thêm sảng khoái hơn, sạch sẽ hơn, dễ chịu hơn. Nguyễn Duy còn lại một mình hôn chiếc gối Tô Ái Liên như cố tình tìm hơi ấm nàng còn lại. Khi ông nhặt chiếc gối lên hôn thì bắt gặp một quyển nhật ký nhỏ nằm dưới gối, Nguyễn Duy vội vàng cầm đọc, một đoạn thấy văn chương nàng viết rất thơ, rất hay:
Ngày… tháng…năm…
Anh NMH ơi… Ngày sẽ qua đêm chóng tàn/  Ngày tháng năm dần trôi tan/ Nó đến tặng cho chúng ta, trời sẽ ban/ Xin người yêu đừng khóc than…/ Chúng ta sẽ có một tình yêu nồng nàn…/
Em một ngày về bên anh rồi nhé/ Còn gì đâu để anh trông đợi từng ngày,
Em về nhẹ như một chuyến bay/ Chân trời tím pha sắc hồng anh nhỉ…
Gió yêu quá, và cứ hôn chân thủy/ Mạch tương giao gieo khúc tương cầu…
Trong lúc Tô Ái Liên cứ tắm, tắm xong nàng lựa mặc đồ ngủ mới nhất, đẹp nhất ra bảo:
– Mình đi ăn gì anh Duy há? Hay là em sẽ tự nấu. Em cũng biết nấu ăn ngon rồi cơ mà anh yêu.
– Thôi em ăn gì đi, anh về nha. Nguyễn Duy làm lơ nhìn nàng và trả lời chỉ như thế. Vì ông bận lòng cho những thứ khác.
– Ủa sao về sớm vậy anh? Tô Ái Liên ngạc nhiên hỏi nhìn Nguyễn Duy.
– Anh bận chút. Nguyễn Duy trả lời đút tay hai tay vô hai túi quần tây, nàng Tô nhìn ông cũng rất là lạ.
Nàng thẩn thờ chia tay ông ra về. Nàng với nụ cười thật tươi, nhưng Nguyễn Duy chỉ im lặng ra đi, không nhìn nàng.
Về nhà ông đọc kỹ lại hơn nữa. Nhất là đoạn văn thơ đó. Ngày… tháng…năm…
   Anh NMH ơi… Ngày sẽ qua đêm chóng tàn/ Ngày tháng năm dần trôi tan/ Nó đến tặng chúng ta, trời sẽ ban/ Xin người yêu đừng khóc than/ Chúng ta sẽ có một tình yêu nồng nàn…Em một ngày về bên anh rồi nhé/ Còn gì đâu để anh trông đợi từng ngày/ Em về nhẹ như một chuyến bay/ Chân trời tím pha sắc hồng anh nhỉ…/ Gió yêu quá, và cứ hôn chân thủy/ Mạch tương giao gieo khúc tương cầu…
Ái Liên vô tình không biết và cũng quên phắt quyển nhật ký mình ghi hay một đoản văn, vội để dưới gối hôm nào.
Đến một hôm cô gọi điện cho Nguyễn Duy mãi không được, ông không bắt, cô ngỡ ngàng không biết điều gì xảy ra. Ái Liên lại lái xe đi sang nhà Nguyễn Duy. Ông lại chất vấn nàng:
– Em đã có người yêu khác, em lường gạt anh quá.
– Ai đâu anh? Em hổng có mà.
– Thằng họa sĩ nào ở Việt Nam?
– Ôi trời ơi em viết chơi vui thôi đó mà. Em không nghĩ gì hết. Bằng chứng em có chưng hình gì hắn đâu?
– Làm sao em dám chưng hình hắn, em để chưng trong tim em thôi. Em viết văn cho hắn hay và chân thật lắm.
– Văn chương em cảm thức viết vậy thôi. Làm gì chân thật? Mà sao anh dám lấy nhật ký của em.
– Như vậy em tính gian dối với anh?
– Em không có mà anh Duy.
– OK. Riêng anh chấp nhận sự gian lục lạo của anh, nhưng anh đã hy sinh cho em quá nhiều em muốn gì cũng có. Đổi lại quyển nhật ký anh vô tình lượm coi thử thì có gì lớn đâu? Thôi em về với hắn đi, nó đang trông em đó.
– Trời ơi anh nói nhảm.
– Không nhảm!100%. Đúng vậy em đừng chối nữa.
– Thôi mà đi thăm con ngựa River đi. Dù gì anh vẫn hứa coi em cỡi ngựa bao lần rồi mà. Bỏ qua cho em đi, hay đi coi chim bồ câu ăn thóc đi anh, em thích. Em yêu anh hơn, viết là hứa cuội vậy thôi mà anh Duy ơi. Không có gì đâu anh?
– Không có gì đâu anh? Đủ rồi em. Thật là đủ rồi.
Nàng tiến tới muốn hôn đền cho Nguyễn Duy, nhưng ông lấy tay gạt nàng ra. Dù lòng ông còn yêu Tô Ái Liên và con tim ông đang tê buốt…
Rồi một hôm Nguyễn Duy một mình lái xe ra nhánh sông có tên “Tình Yêu Lênh Đênh” ngồi buồn man mác, mà không biết mình buồn gì, có đáng buồn với Tô Ái Liên không nhỉ? Ông đã cắt hết nguồn liên lạc với cô. Cô đến nhà chỉ thấy bản tin ông niêm phong cứng ngắt như đá, của lời ông ghi“đi vắng rồi đừng phiền nhau.”
Và ông đi biển một mình, kiếm những vỏ sò tự hỏi nhạc lòng réo gọi thênh thang, như không bến bờ, mà lòng ông thì giới hạn sự gặp gỡ Tô Ái Liên quyết chí rồi… Nguyễn Duy đi coi chim bồ câu ăn thóc cũng một mình, ông đi ăn cũng một mình không còn Tô Ái Liên bên cạnh giỡn hớt, hài hước mà ông thích nghe nữa. Tiếng nói nàng mất hút trong nổi nhớ ông… Tất cả như qua rồi của vĩ dãng, ông nghĩ thế và ôm đầu vặn hỏi nơi mình… Dù nơi đâu tâm hồn ông cũng gióng lên bài hát mà Vũ Khanh ca, ông rất thích với ông hiện giờ, như để tưới vào lòng ông, an ủi ông cho đỡ khỏi buồn tủi hơn chút chăng? Xin trích lời bài hát này:
Anh biết em đi chẳng trở về/ Dặm ngàn liễu khuất với sương che/ Em đừng quay lại nhìn anh nữa/ Anh biết em đi chẳng trở về/ Không phải vì anh, chẳng tại em/ Hoa thu tàn tạ, rụng bên thềm/ Ân tình sớm nở, chiều phai úa/ Không phải vì anh, chẳng tại em/ Bên gốc thông xưa, mình lỡ ghi/ Tình ta âu yếm lúc đam mê/ Thôi đành xóa lời thề trăng nước/ Bên gốc thông xưa, mình lỡ ghi/ Em nhớ nhung chi, giọt hương huyền. Tình xưa đã lỗi khúc tơ duyên/ Tơ trời không đượm tình âu yếm/ Em nhớ nhung chi, giọt hương huyền/ Bể cạn sao mờ, núi cũng tan/ Tình kia sao giữ muôn vàn/ Em đừng giận tình phai úa/ Bể cạn sao mờ, núi cũng tan/ Anh biết em đi chẳng trở về/ Dặm ngàn liễu khuất với sương che./ Em đừng quay lại nhìn anh nữa…
… Và một ngày… đến một ngày Nguyễn Duy nghĩ lại bất ngờ, ông thương Tô Ái Liên vì nàng không có tội, đời sống nàng còn son trẻ quá, sự trẻ tuổi của nàng, ông nào muốn giam cầm Ái Liên như con chim trong lòng son kia chứ. Ông ràng buộc là tội nghiệp nàng, vẻ bất công như thế sao? Ái Liên có thể tự do, và có thể làm bất cứ điều gì nàng vui thích chứ. Ông bỗng dưng muốn thay đổi thái độ mới hơn, ông đền lại cho nàng tất cả lỗi lầm nơi mình bởi vì… Nguyễn Duy nghĩ và liền tay đi lấy giấy bút mực, ông muốn ký tất cả gia sản mình trao cho, chuyển nhượng lại cho nàng quản lý, rồi ông muốn đi vào nơi chùa vắng tanh kia. Ông sẽ đi tu riêng cho lòng mình thanh thản hơn, chỉ đi cho riêng mình mà thôi, ông không thể còn xúc phạm nàng hơn…
Sao bây giờ tự nhiên ông thích như vậy? Ông không biết ông cao thượng hay ngu muội, nhưng trong lòng ông vui thì ông cứ làm. Trên đời này con người ta chỉ chiều theo bản năng mình ham chuộng, mà không làm hại cho người khác thì đâu có gì quá đáng, hoặc sai lệch kia chứ? Ông như nghĩ được sáng suốt hơn, hẳn đúng thôi. Và ông lại thèm nghe thơ của PTT, mà Phạm Duy phổ qua nhạc bài ca “Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng.” (Phải nói thêm rằng ông là một kỷ sư nhưng lại yêu thơ và nhạc. Tâm hồn ông khắt khe nhưng nhiều lãng mạn.) Ông như vừa ký viết xong sang gia sản cho Ái Liên để đó một bên, Nguyễn Duy lại vui vẻ vuốt mặt mình, rồi vỗ nhẹ đầu bước qua ngồi nơi cây đàn keyboad để tự hát, tự đệm đàn bài nhạc đó. Phải chăng âm nhạc là nơi nương tựa cho con người niềm vui nỗi buồn. Nguyễn Duy vẫn thế, ông cất giọng rung ngân lên:
Rằng xưa có gã từ quan/ Lên non tìm động hoa vàng nhớ người/ Thôi thì thôi đừng ngại mưa mau/ Đưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi/ Sông này đây chẩy một giòng thôi/ Mấy đầu sông thẫm tóc người cuối sông/ Nhớ xưa em chưa theo chồng/ Mùa Xuân may áo áo hồng đào rơi/ Mùa Thu em mặc áo da trời/ Sang Đông lại khoác lên người áo hoa/ Rằng xưa có gã từ quan/ Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau/ Thôi thì em chẳng còn yêu tôi/ Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng/ Thôi thì thôi mộ người tà dương/ Thôi thì thôi nhé… đoạn trường thế thôi. Nhớ xưa em rũ tóc thề/ Nhìn trăng sao nỡ để lời thề bay/ Đợi nhau tàn cuộc hoa này /Buồn như cánh bướm đồi Tây hững hờ…
Sau đó mấy tuần Nguyễn Duy đã thực hiện ý tình. Một chân lý mới nơi ông sống. Một ngôi chùa Bát Nhã Phổ Quang đã thực sự đón bước chân ông…
Tô Ái Liên nhận được thơ ông gởi nói không một lời trách trả, chỉ cho biết ông đang ở đâu và gia sản ông chuyển nhượng cho cô, cùng chúc mừng sức khỏe. Chỉ có thế thôi. Nàng lại thương ông nhiều, Ái Liên hối hận nhiều cố kêu ông trở về. Đợi nhau kêu mãi “nhạn nghe cũng muốn mủi lòng đi chứ.” Vậy mà giờ đây Nguyễn Duy không chiều theo ý Ái Liên. Nàng kêu Nguyễn Duy trở về mãi miết, khiến nàng khóc hoài, mắt nàng như muốn sung vù, mà ông nào thay đổi? Ái Liên ôm phone gọi liên tục, song ông nhất định không về. Và một ngày nàng quá bước đến chùa Bát Nhã Phổ Quang, nhưng sự hiện diện của nàng trước cỗng chùa không làm ông chao lòng. Nguyễn Duy gắng công thiền định, nhất tâm bất loạn, học hành kinh pháp, giữ ngôi tam bảo, xa lánh hồng trần chắc như ý rồi.
Tô Ái Liên vỡ mộng thuyết phục Nguyễn Duy. Nàng đành phải trở về nhà. Nhưng tại sao nơi nàng thì cứ ám ảnh Nguyễn Duy không thôi. Tô Ái Liên cứ mãi nhớ đến ông trong tận giấc mơ, như thấy ông trẻ lại cùng nàng về sống bên cha, ông trẻ lại hơn, và vui hân hoan vô cùng bên cô… Một giấc mơ… Người được nàng cỡi ngựa đưa đi chơi, nàng chở đi đẹp đôi trên lưng ngựa, trên quê hương, có người cha của nàng là Tô Diệp, nơi đó chính Nguyễn Duy, chứ không phải là Hồ Đức Trọng hay Nguyễn Mộc Hải. Ôi những giấc mơ thật tuyệt vời, nơi giữa con tim nàng…
Thức giấc nàng vẫn lẩn quẩn trong giấc mơ. Đời nàng đi về đâu. Ôi định số cho Tô Ái Liên hạnh phúc và khổ đau… Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, những cơn gió nhẹ nhàng, mà vẫn đủ cuốn bao chiếc lá bướng bỉnh đi theo nó… Trong căn nhà Ái Liên gục đầu ngồi khóc, nàng đưa tay hứng lấy những giọt lệ giá buốt, đầy mặn môi của mình…
19/10/2022
Trần Thị Hiếu Thảo
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Những mùa nắng Nha Trang

Những mùa nắng Nha Trang Nếu tôi là họa sĩ, có lẽ những giọt nước mắt xa Nha Trang sẽ được vẽ bằng một mầu sắc nào đó rất lung linh trong mộ...