“Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui…”
Chọn những
bông hoa
và những nụ
cườì…
(Trịnh Công Sơn)
Tôi nhớ Phạm
Trọng Cầu đã “xuyên tạc” câu hát đó bằng cách đổi lời là: “Mỗi ngày tôi nhậu một
lần thôi, từ sáng tinh mơ cho tới chiều tà…” rồi nhớ Trịnh Công Sơn viết “…một
chiều ngồi say, một đời thật nhẹ, ngày qua” mới thấy để cho ngày qua thật nhẹ
đôi khi người ta cần một chút say. Có người say cái này, có người say cái khác,
nhưng say. Ở tuổi chớm già, người ta gần như phải say một cái gì đó nếu không
muốn… tự tử. Có người say… hoa kiểng, chiều chiều bắt chước người áo xanh
Tư mã Giang Châu tỉa một cành hoa, nắn một nậm rượu còn xanh trên giàn bầu, có
người trau chuốt một vần thơ, có người hò hét ở sân bóng đá, cũng có người đắm
đuối vào chén rượu, canh bạc. Có cái say tốt và cái say không tốt, dĩ nhiên. Ở
đây ta nói cái say, cái đam mê, cái sở thích của tuổi chớm già. Hình như ở tuổi
đó, sở thích của người ta khựng lại, chắt lọc hơn, tinh chất hơn và lắng đọng
hơn. Phần đông không chọn cái ồn ào mà chọn cái yên ả, đôi khi rất một mình để
lắng nghe cái im lặng chung quanh và…”im lặng đời mình”. Nhiều người chọn đọc
sách như một thú vui tao nhã, thanh khiết. Sách cổ, lịch sử, danh nhân, hồi ký
có vẻ hợp với tuổi chớm già hơn là tiểu thuyết giả tưởng, hành động, phiêu lưu.
Dĩ nhiên cũng tùy người, tùy cá tính. Có người gắn chặt vào cái TV, hết chương
trình này qua chương trình khác, cầm cái “remote” bấm liên tục, đổi từ kênh nọ
qua kênh kia đến nỗi thành một thứ bệnh mới, bệnh “bấm nút”. Nhiều người thuở
trẻ bay nhảy, hào hoa, bỗng nhiên về già ngán ngẩm tìm đến những thú vui văn
hoá, tao nhã, từ bỏ những bữa nhậu nhẹt bí tỉ, bù khú bạn bè, ồn ào náo nhiệt.
Tuổi chớm già dường như thích nghe hoà nhạc, nghe diễn thuyết, xem kịch, xem
triển lãm hội họa, nhiếp ảnh nhiều hơn. Trước kia nhiều cuộc vui tổ chức nam
riêng nữ riêng thì nay các… chớm già có thể chia sẻ niềm vui chung với nhau, vì
thú vui đã gần như giống nhau, và phải chăng một phần cũng do nguồn kích thích
tố đã cạn dần nên họ gần như đồng nhất với nhau, chẳng cần õng ẹo chi nữa cho
thêm mệt!
Nhưng cũng có
cái không giống. Đàn ông thường có vẻ tìm thú vui trong nghề nghiệp của mình, đặc
biệt khi họ thành công, họ sẵn sàng dành hết thì giờ cho sự nghiệp, sẵn sàng bỏ
bê tất cả. Phụ nữ thì khác, sau bao năm nặng gánh gia đình, con cái, nay họ đã
có nhiều thời gian hơn để có thể tìm lại những thú vui riêng. Có người thích học
một kỹ năng mới nào đó như cắm hoa, thêu đan, bánh trái, bơi lội… Nói chung tuổi
này người ta ít đi tìm cái gì mới lạ hoàn toàn mà tìm lại những thú vui, sở
thích cũ hồi còn trẻ, thí dụ một người hồi trẻ chơi bóng bàn thì ở tuổi này người
ta cũng lại chơi bóng bàn thay vì chơi tennis. Học một kỹ năng mới dĩ nhiên là
khó rồi, nhất là khi đã lọng cọng, lưng mỏi, khớp cùn, ở đây còn chủ yếu là do
ngươì ta tự tin hơn khi sử dụng lại kỹ năng cũ của mình và do người ta biết rõ
giá trị của nó. Có vẻ như ở tuổi chớm già người ta để ý đến chuyện ăn mặc của
mình hơn. Có gì đâu, trước kia khi ngươì ta trẻ thì ăn mặc sao cũng thấy được,
thấy hợp, thấy tươi mát, nay về già thì cần phải chăm sóc bộ cánh mình hơn chút
để phù hợp với tuổi tác, để trông chững chạc, trẻ trung hơn, và nếu họ có tham
gia vào các hoạt động xã hội thì sự ăn mặc càng được chăm sóc, chọn lọc kỹ càng
hơn. Không ngạc nhiên khi thấy một người chớm già dành thời giờ săm soi chăm
sóc quần áo tỉ mỉ, có vẻ như “điệu” hơn xưa, đặc biệt là ở các ông, nhiều khi
còn bị nghi oan.
Các bà… chớm
già thì khác. Hồi trẻ hình như họ quan tâm chăm sóc sự ăn mặc nhiều hơn để được
hấp dẫn hơn, còn nay, họ thấy sao cũng được, bất cần, nhiều khi ăn mặc cẩu thả
vì coi như thôi già rồi, bày đặt chi nưã! Tuy vậy khi phải ăn mặc phù hợp với
công việc, với giao đãi bên ngoài xã hội, họ cũng hết sức chăm chút. Ngày nay,
nhờ biết cách chọn thức ăn, không để cho bị béo phệ, rèn luyện thể hình, quần
áo phù hợp, trang nhã, với một chút mỹ phẩm sẽ làm cho người phụ nữ trông trẻ
hơn nhiều so với tuổi tác. Cả các ông nữa, đã bắt đầu ra vào các thẩm mỹ viện.
Đã có khá nhiều những loại mỹ phẩm, nước hoa dành cho đàn ông, đã có những kỹ
thuật căng da, độn mặt, xóa nếp nhăn cho cả bà lẫn ông.
Ai cũng thấy
một đặc tính chung của người lớn tuổi là… keo kiệt, nhiều khi bủn xỉn. Dễ hiểu
thôi, họ không còn khả năng tăng thu nhập dễ dàng như hồi trẻ, họ phải chắt mót
dành dụm cho những lúc bất trắc, khó khăn. Tuổi già neo đơn, tuổi già bị con
cái bỏ rơi vẫn thường thấy, vậy để có sự an toàn, họ phải chắt mót, dành dụm.
Đàn ông có vẻ như ít quan tâm về tiền nong, họ quan tâm nhiều hơn đến sự nghiệp,
danh tiếng, trừ những người nghề nghiệp không ổn định, nợ nần, sức khỏe yếu
kém. Đàn bà thì khác, họ quan tâm đến kinh tế nhiều hơn, lo lắng dành dụm,
không phải là để tiêu pha cho mình mà lo cho tương lai con cái, lo cho những
lúc bất trắc, và để được sự an toàn hơn trong lúc tuổi già.
Ở tuổi chớm
già người ta cũng thường quan tâm đến những biểu trưng xã hội, vì những biểu
trưng đó “nói lên” vị trí của họ trong cộng đồng. Nhà này có xe dream, thì nhà
nọ cũng phải có suzuki, nhà này có TV, thì nhà kia đầu máy… Nhiều kẻ trọc phú,
đùa bỡn với đồng tiền, khoe của một cách vô văn hoá vẫn thường thấy. Dĩ nhiên,
đa số người có học không ai làm như vậy. Tri túc rất cần thiết để cho thần kinh
được dịu êm. Tôi mê nhất “Bài ca một nửa” ( Bán bán ca ), sau đây của Lý Mật Am
mà Nguyễn Hiến Lê đã dịch ( Sống Đẹp, Lâm Ngữ Đường):
Tôi đã thấy
già nửa kiếp phù sinh này rồi
Chữ “nửa” đó
có công dụng vô biên
Có hưởng nửa
tuổi trời rồi
mới cảm được
hết cái vui nhàn nhã
Có vườn tược ở
nửa đường lên núi nửa đường xuống sông
Nửa đọc sách,
nửa làm ruộng, nửa buôn bán
Nửa là kẻ sĩ
nửa bình dân
Đồ dùng nửa
nhã nửa thô
Nhà nửa đẹp nửa
xấu
Quần áo nửa mới
nửa cũ
Thức ăn nửa
phong nửa kiệm
Vợ nửa chất
phác nửa khôn lanh
Tên tuổi nửa
vinh hiển nửa tối tăm
Uống rượu nửa
say mới ngon
Ngắm hoa bán
khai mới đẹp
Thuyền giương
nửa buồm mới khỏi lật
Cuộc đời trăm
năm nửa vui nửa khổ
Tuổi chớm
già, trên dưới năm mươi như người xưa nói, là tuổi ” tri thiên mệnh” gẫm không
sai. Muốn không tri cũng không được. Tạo hóa sẽ cho ngay một vố để sáng mắt ra.
Tục ngữ nói “bốn chín chưa qua năm ba đã tới” là vậy. Người bị cú này, người bị
cú khác như một cảnh báo. Đủ rồi. Thôi đi. Chuẩn bị đi. Bác L C, một nhà báo đã
bảy mươi lăm tuổi nói với tôi, hồi còn trẻ ông không tin những gì ông bà mình
nói, nay thì càng ngẫm càng thấy đúng đến phát sợ. Hình như mọi thứ đều đã được
sắp đặt đâu đó rồi, nhất ẩm nhất trác giai do tiền định. Do vậy mà tuổi chớm
già thích tìm tới tôn giáo. Nhỏ đọc Khổng, lớn đọc Lão Trang, già nữa thì Lão
Trang cũng không đủ mà phải Chúa, phải Phật. Người ta thích tìm đến thiền, đọc
thiền, hành thiền. Người ta theo dưỡng sinh, tập khí công, ráng đưa khí vào huyệt
đan điền… trong tư thế bán già, kiết già gì gì đó. Một số nhà khoa học đâm ra
tin huyền bí, điều mà lúc trẻ họ phản đối quyết liệt. Tôn giáo trở thành niềm
an ủi, niềm hạnh phúc của nhiều người. Một số thích đi chùa, lễ Phật, số thích
đi nhà thờ, nguyện Chúa và người ta cũng thích làm việc từ thiện. Nhưng nói
chung, ở tuổi chớm già, ngươì ta không bám vào những giáo điều cứng nhắc. Người
ta có thể hiểu sâu xa hơn ý nghĩa cuả Từ bi, Bác ái. Người ta nhìn đời bằng con
mắt cảm thông hơn, độ lượng hơn bởi vì người ta đã từng trải, đã tích lũy nhiều
kinh nghiệm sống, người ta đã “tri thiên mệnh”.
Ở nông thôn,
ngày xưa, người vào tuổi năm mươi đã con đàn cháu đống, ra đường đã có nhiều
người gọi là ông, là cụ, và mỗi khi có lễ lạc trong làng họ luôn được ăn trên
ngồi trước ( “sống lâu lên lão làng”, “kính lão đắc thọ” ). Nhiều người mới hườm
hườm cũng ráng đóng vai già, nói năng điệu bộ cho ra vẻ già khá ngộ nghĩnh. Tuy
vậy, nhờ xã hội hóa theo một nếp văn hóa lâu đời ít thay đổi ở nông thôn như vậy,
người chớm già dễ dàng chấp nhận và an phận. Đó là ngày xưa. Bây giờ nông thôn
cũng đã khác. Người chớm già ở đô thị nói chung thường thích tham gia vào một
công việc nào đó của cộng đồng, như tham gia vào một hội đoàn, một câu lạc bộ,
là thành viên của hội phụ huynh học sinh, hội chữ thập đỏ , hội từ thiện v.v…
Nhờ sinh hoạt trong một tập thể như vậy họ thấy thoải mái, dễ chịu, thấy mình vẫn
có ích cho cộng đồng, vẫn có thể đóng góp những kinh nghiệm trong lãnh vực này
hay lãnh vực khác. Những người vốn quen với công việc xã hội sẽ thích nghi dễ
dàng và hài lòng với công việc mới này, nhưng những người không quen cũng không
phải dễ dàng tham gia một cách thoải mái. Một số người tìm kiếm những người bạn
cùng sở thích, hợp thành những nhóm nhỏ thân mật, gần gũi, tổ chức những cuộc
vui chơi yên tĩnh, hoặc đi đó đi đây, thăm viếng các thắng cảnh, chuà chiền
cũng là một cái thú rất tốt. Lúc này họ thường đi với nhau từng nhóm nhỏ mà
không đi theo từng gia đình có nhiều thế hệ như trước. Thực ra bọn nhóc cũng đã
lớn, có khuynh hướng tách thành từng nhóm riêng của chúng mà không theo cha mẹ
nữa.
Đỗ Hồng Ngọc
(Gió heo may
đã về)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét