Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2024
Dòng sông rực rỡ
1- Nói chuyện với những người viết mới
Và tôi, hèn nhát, thỏa hiệp, đã trở thành đồng lõa với sự lầm
lỡ của cha mẹ tôi. Từ hôn mang tiếng lắm. Cha mẹ tôi sẽ buồn. Cha mẹ đã buồn
nhiều, không nên để cha mẹ buồn thêm. Nhìn Tuyền khóc, tôi thương nó vô tả,
nhưng tôi nghĩ cái lối nghĩ hèn đớn như vậy. Trác là con một người có thế lực
trong vùng. Nó về làm rể nhà mình, ít nhất em gái cưng được yên thân về đường vật
chất, ngộ nhỡ có bất hạnh gì xảy ra, cũng nhờ gia đình Trác mà dễ bề đối phó. Vả
lại ngày cưới đã gần, mọi sự đổi thay đều muộn rồi. Tôi nghĩ một cách ngu xuẩn
như vậy. Thế là đáng lý phải lên tiếng, đòi hủy bỏ cho bằng được cuộc hôn nhân
không có bởi tình yêu kia, tôi đã khuyên giải Tuyền cho nó đành lòng ưng thuận.
CHÀNG YÊU NHẤT LÀ CÁI HÌNH BÓNG LAY động thấp thoáng của những
chùm lá, dấu vết duy nhất còn lại của đời sống trên một vùng bao la mênh mông
nín thinh, khi con đường khuất nẻo sau chợ Phú-nhuận đó, lúc chàng trở về, chỉ
còn là một mặt nhựa khép kín nằm với đêm giữa hai dẫy nhà thấp đã tắt ngấm đèn
lửa và đóng chặt mọi cánh cửa. Đêm. Đêm trong vắt, đêm lững lờ, đêm như một con
mắt đăm đăm sát gần và phóng lớn đến vô tận, đêm của thứ đêm riêng, đêm của
riêng chàng, vừa bắt đầu, lúc này, lúc này chàng đã trở về. Chiếc taxi đậu lại
cách nhà chàng một quãng xa, đèn pha lóe lên, vệt ánh sáng xoay tròn về một hướng
đối nghịch chàng đứng lặng nhìn chiếc xe trở đầu và mất hút. Trí nhớ, tan loảng,
nhận chìm theo nó mớ ghi nhận chập chờn đeo bám hững hờ vào thần trí lãng đãng
suốt dọc đường trở về, ngồi thu mình trong một góc xe và ném một cái nhìn gần
như e sợ bàng hoàng ra cảnh vật chung quanh. Đêm chỉ còn chàng với nó, thành phố
buông màn không còn gì đáng thấy, chàng bàng hoàng e sợ là vì thế, suốt một
ngày chàng nhòa vào đám đông, lẫn vào tiếng động, chàng không có, nhưng đêm tới,
và bóng hình chàng hiện lên và đêm là một tấm gương, nó dồn đuổi chàng suốt một
ngày chạy trốn ở những vùng ngoài nó tới trước nó, và như thế, không bao giờ lẩn
tránh được. Trí nhớ nhòe. Người
Một đời. Đời nàng và đời chàng nàng hằng nghĩ tới bằng nước mắt,
bằng tiếng cười, bằng ái ân hoan lạc nồng nàn, bằng những xâu chuỗi mơ mộng triền
miên đắm đuối như một hòa nhập lý tưởng và tận cùng không chống cưỡng được của
định mệnh, hòa nhập đó chỉ là hư ngụy và ảo tưởng, nàng và chàng chỉ là hai bờ
lưng tiếp giáp, gần gụi đó nhưng sự kế liền đã mang hình ảnh và ý nghĩa của
muôn trùng và nghìn dặm cách chia nhau? Thế còn kỷ niệm, kỷ niệm của những đêm
nàng tới đây, tâm hồn thơm hương, của những buổi chiều qua cầu gió bay tà áo,
chàng ngồi đó đợi chờ nàng dưới chùm hoa đỏ như những trái tim bé nhỏ thắm thiết
của mùa hè, dòng sông rực rỡ vắng, bãi cỏ vàng dáng chiều, tâm hồn nàng dào dạt
hân hoan, và chàng cũng vậy chứ, bao nhiêu kỷ niệm, làm sao cho hết, bao nhiêu
sợi dây hồng quấn quýt, cái bước hoa hương đó của kỷ niệm ràng buộc lớp lớp từng
từng đã đứt tung từng mắt hay sao? Nàng gặp chàng lần thứ nhất trên một chuyến
xe đò từ miền Tây về Sài-gòn. Buổi chiều vàng bụi. Phấn nắng lung linh, lúa đồng
dào dạt. Chàng nhìn sang nàng và chàng mỉm cười. Hạnh phúc hé cánh từ một hoài
nghi kỳ thú. Tình yêu nổi lên như một dòng sông xanh trên từng bờ kỷ niệm có dần,
và nàng với chàng cùng nổi chìm giữa một dòng lướt thướt. Kỷ niệm. Những đêm
nàng tới đây, hương của loài hoa đêm đón bước chân nàng nơi mở vào con ngõ tối
đen, chiếc chìa khóa chàng giao cho nàng như một bằng chứng của ưng thuận tận
cùng, ưng thuận cho nàng được làm chủ, được chia sẻ, được có mặt, nàng mở cánh
cửa sau nhà, nàng bước vào trong nhà, ra sân sau rửa mặt dưới vòm trời sao, trở
vào thay quần áo. Và một lát sau, nàng đã vén nhẹ cái mùng, mặt đệm đón đỡ lấy
thân thể nàng nóng dẫy ngã xuống. Chàng cựa mình tỉnh thức, chàng hơi còn buồn
ngủ một chút, em đấy ư, bàn tay chàng tìm kiếm và bắt gặp nàng mau chóng trong
bóng tối dầy đặc hoa mắt. Nàng trả lời bằng lăn áp vào chàng, tiếng cười của
hai người trong thân mật kế liền trộn lẫn rồi là giấc ngủ mệt mỏi thần tiên lúc
tảng sáng. Đôi khi nàng thiếp đi trong thoáng nghe thấy như một xôn xao mơ một
tiếng thùng quẫy nước tiếng chân người lạt sạt trong tinh sương khô khan ngoài
hẻm nhỏ sát hông tường nhà là nơi nàng đến với chàng trong đêm. Đã tỏ đường đi.
Đã thuộc lối về. Đã vào đời nhau. Đã những chiều tình nhân, đã những đêm vợ chồng.
Nàng còn nhớ được mãi cái cảm giác thư thái ấy của những buổi sáng nàng thức giấc
và ra khỏi giường trước, nàng di động thoải mái trong căn nhà còn đằm chìm
trong yên tĩnh, từ buồng trong ra buồng ngoài, từ buồng ngoài ra sân sau. Buổi
sáng trải rộng. Nàng dư thừa thì giờ. Nàng đứng chải đầu thật lâu trước tấm
gương, nhìn ngắm và yêu mến, hơi thẹn thùng một chút, nhưng sung sướng biết chừng
nào, những dấu nếp mỏi mệt còn lẳng đọng nơi khóe mắt là dấu tích của trận tình
dữ dội đêm qua. Cảm giác sung sướng kéo dài thênh thanh khi nàng mặc áo, mở cửa
buồng ngó vào để thấy chàng vẫn bẳn bặt ngủ say, sau đó, nàng khép cánh cửa sau
lại, đi ra với những lòng đường bên ngoài đã chan hòa ánh nắng. Những buồi sáng
ở nhà chàng về, nàng muốn hót như chim, muốn xanh như trời, trong nàng con suối
nhỏ của tình yêu róc rách thủy tinh, nàng vừa đàn bà biết bao nhiêu và cũng biết
bao nhiêu ở nàng là sự trẻ trung dậy thì thiếu nữ. Trên hè phố nàng tiến những
bước hồng. Dưới bóng cây, nàng đi từng điệu biếc. Nàng nhìn đám người đi đường,
nàng muốn nói lớn với họ là tình yêu của nàng và của chàng tràn đầy hơn hết thảy
mọi cuộc sống của mọi người cộng lại, và chiều nay tình yêu lại gặp nhau, và
đêm nay, nàng lại đến.
Trường cứng họng. Nhưng chàng không muốn cho Mỹ Dung đi làm
đêm cuối năm này. Ít nhất cũng đêm cuối năm này. Sự cô đơn đè nặng. Không có Mỹ
Dung, căn buồng sẽ là một nhà ngục và đêm Giao thừa chỉ còn là một khoảng thời
gian lê thê và thê thảm. Một người giữ. Một người nhất định đi. Một lời gắt gỏng
của bên này, thêm một lời gay gắt của bên kia, điều qua tiếng lại, phút chốc đã
gây thành cuộc cải lộn. Căn buồng khách sạn chỉ còn là một vùng va chạm sóng
gió. Đám người hiếu kỳ từ các buồng bên cạnh đổ sang, đứng thập thò ngoài thềm
cửa, những lời nói phũ phàng và tàn nhẫn của Mỹ Dung, - anh chỉ là một thằng
đàn ông vô dụng, anh chỉ là một thàng đàn ông bỏ đi - tất cả làm Trường muốn đập
phá, muốn phát điên lên. Không kìm giữ được, chàng lao tới, đôi mắt chàng đổ lửa,
cơn tức giận vỡ bờ làm cho toàn thân Trường run rẩy, chàng vung tay, thẳng cánh
đánh Mỹ Dung một cái tát. Mỹ Dung kêu lên một tiếng đau đớn, và té quỵ xuống
chân bàn. Xô mạnh đám người vây kín cửa buồng.
Phía xa xa, hai chiếc phi cơ đã bay được chừng nửa đoạn đường không gian tới mục tiêu của chúng. Trên thuyền, thằng Nhẫn cũng đã nhìn thấy máy bay trở lại. Nó cuống cuồng hơn. Chạy nhẩy, kêu khóc, cầu cứu, la thét, nhưng vẫn không dám nhẩy xuống. Rồi thình lình giữa tình trạng thập tử nhất sinh ấy, tôi nghe thấy một tiếng gì như một tiếng chửi thề.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thời gian
Thời gian...! Có ai níu được thời gian! Níu lại những khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc, hay níu lấy thời gian mang lại cho ta sự vinh quang tr...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét