Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2024
Để tưởng nhớ mùi hương 1
Chương một
Ninh nhìn theo Trang nhanh nhẹn đi ra. Một niềm vui bé nhỏ,
tròn và long lanh như một hạt ngọc, làm sáng láng ở Ninh một ý nghĩ ấm áp. Ý
nghĩ về một may mắn đầu tiên. Chàng vừa đột nhập vào một gia đình xa lạ. Chàng
vừa gặp người đàn bà thứ nhất của cái gia đình xa lạ này. Và người đàn bà này
đã gây cho Ninh một cảm giác dễ chịu. Người đàn bà thường lắm điều lắm nhời. Và
phát hiện ngay ở lần gặp gỡ những cái tầm thường khó che giấu. Trang không thế.
Nàng nhẹ nhõm, tế nhị. Và điều này, đối với Ninh đã là một ngạc nhiên.
Cùng với câu nói, hình ảnh một người chồng hiện lên trong đầu
óc nàng như một hình ảnh xa xôi và hoàn toàn xa lạ. Nó chỉ còn là một kỷ niệm.
Nàng cũmg ít khi nghĩ tới, nhớ tới. Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua từ đó. Thời
gian làm loãng nhạt trí nhớ, đánh nhòe mọi kỷ niệm. Bây giờ chỉ còn một bâng
khuâng mơ hồ. Rồi bắt đầu cho đời nàng những đêm dài cô đơn, rồi khởi sự cho đời
nàng một nếp sống hắt hủi. Trang nhớ nàng đã đau đớn, đã tan nát, đã khóc lóc,
đã tuyệt vọng. Đã tưởng chết. Lệ ướt đẫm gối. Hồn là sa mạc. Nàng rối loạn,
nàng quằn quại, nàng vật vã, niềm đau tột đỉnh tàn phá nàng như một trận bão rừng
hung dữ thổi qua, và nàng nghĩ rằng nàng sẽ ngã xuống trong cô đơn, hãi hùng
hành hạ nàng như một cực hình. Nhưng cuộc đời mạnh hơn. Người ta phải sống. Bằng
bất cứ giá nào, bằng bất cứ điều kiện nào người ta phải sống. Và nàng đã nương
theo năm tháng mà đi, cùng với niềm đau âm thầm lắng dịu dần, lặn chìm vào thổn
thức. Khoảng sân sau kín khuất của căn nhà đóng kín trở thành cái thế giới
nương náu nhỏ bé của đời nàng. Đời nàng thôi đã lỡ những nắng hồng và những mưa
lụa của mùa xuân. Cái bể non bộ. Những con cá vàng. Những bờ tường phủ rêu. Những
góc nhà bóng tối. Nàng sống như thế, làm một chiếc bóng âm thầm, và nghe thấy
trong hồn nàng tàn dần những hy vọng, tắt dần những xôn xao, xa dần những chờ
mong. Người chồng bỏ đi không bao giờ trở về đến nay không hơn gì một người lạ
mặt. Y còn sống ư? Thế nào? Tôi không biết. Y ở dâu? Tôi hay biết để làm gì. Y
còn sống. Nhưng với tôi quá khứ là một khoảng trống không, và tôi sống lạnh
lùng có khác nào như tôi đã chết.
Với một niềm vui bé nhỏ trong lòng, Ninh rảo bước mau hơn trên lối đi trồng hoa, tới chỗ có đèn màu và âm nhạc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Viết bằng tiếng Anh để ‘xuất khẩu’ văn chương Mới đây, Kiều Bích Hậu đã khiến giới văn chương nước nhà ngạc nhiên khi ‘bỗng đâu’ gặp một...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét