Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2024
Để tưởng nhớ mùi hương 2
Chương bảy
Phương dùng sức quá mạnh, cái khăn quấn hờ rớt xuống, quấn lấy
chân nàng. Bên ngoài, thằng khốn nạn sáng ngời mắt lên. Nó đã nhìn thấy Phương
lõa thể, da thịt trắng ngần lộ liễu, không che đậy. Phương cúi xuống kéo mau
cái khăn lên. Khoảng khắc không chống giữ đủ cho cánh cửa bật tung ra. Thằng khốn
nạn cười gằn một điệu cười đầy vui thú khả ố. Nó chỉ còn chờ có thế và co một
đùi gối lên rướn mình bước vào phòng.
Ninh nín thinh. Chàng chờ cho một vài giây ngắn ngủi trôi
qua, đoạn lại đưa tay lên gõ cửa.
– Một thằng đàn ông thích bước vào buồng người khác bằng lối
cửa sổ.
– Hỏi cho biết vậy thôi. Của ai đó? Có quen biết với nhà ta
không?
Sầu trả lời, giọng mơ màng, nàng trả lời với hình ảnh Ninh hiện
ra trước mắt:
Đến trước Sầu, thím Lềnh chống tay đứng nhìn con gái lớn ngủ
thiếp bên thành cửa. Cả gia đình khánh kiệt bây giờ không còn gì đáng đồng tiền.
Chỉ còn Sầu. Sầu như một cơ hội duy nhất và cuối cùng. Thím Lềnh cúi xuống, âu
yếm. Đã bao nhiêu năm thím Lềnh chưa từng có một giọng nói âu yếm như thế:
Có thể, nàng sẽ liều lĩnh, gấp trăm gấp nghìn lần. Nhưng với
một người đàn ông khác. Mà không bao giờ nữa, với Chín. Sầu tàn nhẫn ngắt
ngang:
– Trường hợp kẻ giầu có là chủ nợ của cha mẹ. Lúc nào nó cũng
có thể cho cha mẹ mình vào tù.
Trên mặt đệm, bộ quần áo ngủ của Phương vo tròn thành một đống
lớn, nhầu nát, giữa giường. Khoảng trũng in dấu chỗ Phương nằm còn nguyên vẹn.
Ninh chạy vào buồng tắm, rồi quay trở ra. Chàng còn đang nhìn trước nhìn sau
thì cánh cửa buồng phòng bên hé mở. Người đàn bà – vẫn người đàn bà đêm nào đã
chỉ cho Ninh chỗ ở của thằng đàn ông ở cuối con đường nhỏ – kín đáo vẫy Ninh lại
gần.
– Không bao giờ còn như thế nữa. Anh sẽ ở bên cạnh em.
Phương không hỏi thêm nữa. Hai người đã đến trước cái cổng
sâu hút dẫn vào vũ trường lộ thiên ở phía bên trong.
Nàng sống, sạch sẽ, óng chuốt như một đồ vật qúy. Nàng là cái
ghế gụ chạm trổ con rồng con phượng kê ngay ngắn giữa phòng khách, trên một nền
đá hoa nhẵn bóng như gương. Là cái lọ Giang Tây gia bảo đặt trên mặt tủ chè. Là
con cá vàng đài các bơi lội ung dung thư nhàn trong lòng cái bể non bộ. Là bà
hoàng riêng ở một cung cấm, xa xôi vô chừng với cái vùng nhân thế bụi bặm bên
kia những bức tường thâm nghiêm.
Trang có chuyện buồn phiền riêng, nên thái độ của bà mẹ chồng
khắc nghiệt làm nàng bực mình. Những đêm như thế này, Trang thường ngồi nói
chuyện với mẹ chồng một lát. Chuyện con cái. Chuyện cửa nhà. Đêm nay, nàng xóa
bỏ cái thói quen đã bao nhiêu năm thành nếp. Trang lên thẳng buồng riêng.
Sự yên tâm đó, không còn nữa. Phương nhủ thầm và cố ngăn giữ
trong lòng nàng một nguồn xúc động. Sắp chia tay rồi. Đêm nay là đêm cuối cùng,
và đêm cuối cùng đã tàn cho một ngày mới lên đánh dấu một khởi hành và một chia
tay.
Suy nghĩ một giây, Ninh thấy chàng không nên chối cãi, tuy
chàng có thể chối cãi được lắm. Ninh hỏi:
– Anh không muốn ở đây nữa, tôi giữ cũng chẳng được. Căn nhà
này buồn bã đêm ngày. Nơi này quả không thích hợp cho anh. Nó thiếu ánh sáng.
Nó thiếu đời sống. Và có lẽ, nó không cho anh được hoàn toàn tự do.
Rõ ràng là Ninh muốn nói sang chuyện khác. Chàng muốn tránh
cho Trang những lời khó nói ra. Trang biết thế. Nhưng nàng đã định nói. Và Ninh
không cản được.
Trang chưa từng kể lại cho ai về cuộc đời nàng với những chứa
giấu và những thảm kịch của nó, cuộc đời nàng là một gói kín âm thầm không bao
giờ được tiết lộ. Nhưng đêm nay, lúc này, nàng muốn kể cho Ninh nghe. Kể hết. Kể
hết những điều nàng còn lưu giữ được trong trí nhớ. Nhớ lại, thật khó. Dĩ vãng
buồn nên cái sự người ta muốn nhớ lại nó là một điều thật đớn đau và cũng thật
cực nhọc.
– Em đang nói cái thứ ngôn ngữ tầm thường của đàn bà đấy
thôi. Anh đừng giận. Rồi chúng mình sẽ lãng quên nhau.
Bữa cơm buổi chiều bắt đầu như thường lệ, vào khoảng tám giờ tối. Ninh ngạc nhiên không nhìn thấy Hoa trên lầu xuống và ngồi vào bàn ăn. Chàng đưa mắt nhìn Trang và hỏi bà Phán Địch:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thời gian
Thời gian...! Có ai níu được thời gian! Níu lại những khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc, hay níu lấy thời gian mang lại cho ta sự vinh quang tr...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét