Thứ Hai, 2 tháng 9, 2024
Người đàn bà bên kia vĩ tuyến 3
Bao nhiêu năm qua rồi, hoàn cảnh thay đổi là thế mà Kha thấy
Vân còn giữ nguyên linh cảm bén nhậy để kịp thời nhận ra điều gì khả nghi ở Kha
và né tránh. Đôi mắt Vân lúc đó dường như có thoáng cả chút giận dỗi làm Kha bỗng
thấy ngại ngùng. Hay là tại Kha quá bị ám ảnh bởi dĩ vãng. Nhan sắc Vân với những
đường nét thanh tú thật, nhưng vẫn nồng nhiệt làm sao! “Đúng la mình bị dĩ vãng
ám ảnh!”
Hôm lúa chiêm gặt về giời mưa trọn ngày, ông Phụ phải dùng lược
tuốt lấy thóc, đổ vào chảo rang cho khô và xay ngay lấy gạo thổi cơm ăn. Buổi
rang thóc đó khói hun hai mắt ông xưng húp, thỉnh thoảng trong chảo rang có hạt
thóc nào sớm quá độ nóng nở bung trắng như hoa cau ông lại lấy ra đưa cho vợ
hay ba con - đứa con gái được cứu sống là con nuôi- nếm thử hạt gạo đầu mùa.
Đàn dê của ông Phụ khi chán khu rừng phi lao leo lên đê rồi
mon men đến bờ kênh dẫn nước mặn, đã đôi lần có con sẩy chân sa xuống thống trữ
nước mặn. Giống dê hễ nước vào tai là chết, biết vậy ông Phụ cho làm thịt ngay,
chia phần thịt sống biếu các anh em bà con thân tình. Khi rượu say rồi ông chửi
thằng anh tại sao lại đi lính để chết uổng mà không ở nhà trông đàn dê cho ông,
ông chửi thằng em “vô tích sự” chỉ biết đi học không biết trông đàn dê, ông chửi
cô con gái nuôi là tu đến mười đời cũng không bén gót mẹ. Chửi chán rồi ông hét
lên để chấm dứt: “màn... từ từ...hạ!”
Tiếng còi xe bấm ở ngoài, Miên nhét vội lá thư của Kha vào ví
tay rồi đi ra. Chiếc xe du lịch hạng lớn sơn màu vàng xám và có hàng chữ cùng dấu
hiệu của thủy quân Mỹ đã đợi nàng trước cổng nhà thương. Nàng chỉ vừa kịp đóng
cửa, chiếc xe đã rồ máy vút về trại tạm trú của đồng bào di cư, phía ngoại ô Hải
Phòng, sát bên đường số 5. Tới cổng trại Miên xuống xe, có tiếng động miên man
chát chúa nhưng thân mật trên đỉnh đầu: đó là chiếc phi cơ trực thăng của Hải
quân Mỹ đương bay trên vùng trại phun thuốc DDT xuống. Miên tung tăng tới khu Bệnh
viện của trại giữa vùng hương nồng thuốc sát trùng. Nàng mở ví nhìn lá thư của
Kha lần nữa. Một quân nhân Mỹ cao lênh khênh từ trong leu Y tế bước ra, trên
vai y có con vượn nhỏ, chân dài ngoẵng, lông đen đốm trắng. Người lính chào
Miên thân mật bằng tiếng Pháp, nàng đáp lại cũng bằng tiếng Pháp. Câu chuyện
giao dịch hàng ngày giữa nàng với vị bác sĩ quân y trẻ tuổi Mỹ cùng hai người
quân nhân giúp việc ông đều dùng tiếng Pháp làm trung gian.
Nhà ở dưới đó giờ đây thiếu gì, em thuê một gian ở tạm cho đến ngày xuống tàu hay lên phi cơ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhà văn và giải thưởng trong lòng bạn đọc Phần đông các nhà văn viết khỏe lúc còn trẻ hoặc giai đoạn trung niên, nhà văn Nguyễn Khoa Đăn...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét