Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2024
Khi mùa mưa tới 2
Chương 8
- Đánh chỗ nào cũng là đánh, anh không đến có phải vì em đã
sơ xuất gì để cho anh giận không?
Chàng ôm lấy ngang lưng Ngà, dịu nàng nằm xuống. Ngà làm điệu
tức giận, vùng vằng không chịu. Nhưng lấy lệ mà thôi. Ngà không chống cự được
bàn tay ve vuốt của Phủ. Không bao giờ nàng chống cự được. Nàng sống độc lập, tự
chủ. Nàng hằng nghĩ không một người đàn ông nào làm chủ được nàng, sai khiến được
nàng, làm nàng đau đớn. Sự thực có như thế. Năm mười bảy tuổi, Ngà yêu Mình,
chàng sinh viên con nhà giàu và hư hỏng ấy. Hai người gặp nhau ở một đêm dạ hội.
Ngà đến với vợ chồng một người bạn. Nữa chừng cặp vợ chồng đó bỏ về trước không
cho Ngà biết. Dạ hội tan, Ngà đứng chờ xe ngoài đường. Một chiếc xe mui trần lộng
lẫy tiến lại, đậu trước mặt nàng. Trên xe trước tay lái: chàng trẻ tuổi, đẹp
trai đã mời nàng nhảy hai bản slow thật mùi mẫn. Hắn ôm nàng thật chặt, chặt đến
nghẹt thở. Thái độ sồ sàng làm cho người thiếu nữ mười bảy tuổi còn nhiềugượng
thẹn ở Ngà thời đó hổ thẹn và khó chịu.
Buổi tối hôm cãi nhau. Túy đi uống rượu thật say, mãi đến gần
4 giờ sáng mới về đến nhà. Tay chơi, buôn lậu, sống phóng đãng và liềulĩnh,
nhưng thực ra Túy chỉ là một thằng hèn. Mất Ngà hắn đau lắm, không phải thứ đớn
đau cao qúy của một người yêu đương chân thành trước mối tình tan vỡ. Mà đau vì
đánh mất Ngà như một món hàng hắn tưởng tiền bạc đã hoàn toàn mua được.
- Ngoài đời làm gì đẹp được như trong tiểu thuyết. Và anh
cũng không thể cao đẹp được bằng chàng họa sĩ trẻ tuổi trong truyện đâu. Em khá
rồi em sẽ gặp được những người tốt. Còn anh, anh vĩnh viễn là một người xấu.
Phủ rẽ vào hành lang Eden. Nhìn những cửa tiệm bán các đồ xa
xỉ phẩm ngoại quốc hai bên, một câu nói cửa miệng của Phạm mỗi lần đi qua hành
lang này khiến Phủ mỉm cười: "Hành lang này là hành lang máy chém". Ở
một khiá cạnh nào đó, nhận xét trên của Phạm rất đúng. Nơi này chính là nơi bầy
vũ nữ thành thạo thường dắt những bầy đàn ông khờ khạo tới đây. Để nàng cứ mua
đồ và chàng trả tiền. Nàng cứ việc mua và chàng cứ việc trả. Không "oong
đơ" gì hết. Phủ là tay chơi lão luyện, chàng đối xử rất tử tế, nhân đạo với
bọn vũ nữ nên không cô nào nỡ dở cái thủ đọan làm tiền vặt ra như thế với
chàng. Nhưng "hành lang máy chém" cũng lưu lại trong trí nhớ của Phủ
một kỷ niệm. Hồi đó, chàng gặp một vũ nữ mới vào nghề, rất trẻ và rất xinh đẹp.
Tên cô ả là Duyên. Phủ thích Duyên vì chàng thấy ở Duyên sự hôn` nhiên tươi
mát, ngôn ngữ chưa hằn đọng những nét nghề nghiệp dạn dày. Ấy thế mà đến Phủ
cũng còn lầm. Một buổi chiều đưa Duyên ở ciné Eden ra, hai người cũng khoác tay
nhau đi qua hành lang này. Và Duyên đã đưa ngay Phủ vào một tiệm vải. Phủ cứ để
nguyên xem Duyên làm gì. Chàng chỉ ngạc nhiên buồn rầu một chút vì cứ nghĩ
Duyên còn trẻ chưa đến nỗi phải biết đến "những mánh khoé làm tiền vặt"
ấy.
Sau bữa ăn, Phủ hơi mệt, vào buồng đóng cửa lại. Thời tiết thật
dễ chịu. Hơi lạnh một chút. Phủ thay quần áo nằm duỗi dài trên mặt đệm. Tay
chân buông thả, thoải mái. Chàng nhìn lên trần nhà, nghĩ đến một nơi chốn vưà rời
bỏ, một nơi chốn vừa đặt chân tới lần đầu. Cuộc đời rồi như thế náo? Ngày mai sẽ
dành cho Phủ những gì? Chàng không muốn nghĩ đến vội. Rồi sẽ hay. Bây giờ chàng
muốn ngủ, muốn quên, không muốn nghỉ ngợi gì.
"Con tầu là hình ảnh một đời người" Linh tự nhủ thầm
và thấy yêu thích sự so sánh nàng vừa khám phá thấy. Những đoạn đường bỏ lại
như tháng năm trôi ngược về sau lưng. Mỗi đoạn đường đều có những bất ngờ kỳ
thú của nó. Nghĩa đang ở đầu phút đó này? Trên một đỉnh đeò cheo leo, con tầu
như một con rắn đen thở khói uốn khúc giữa vùng xanh lam mênh mông của rừng, dưới
thấp là biển, biển muôn trùng với những gợn sóng trắng xoá? Con tầu đang đưa
Nghĩa qua một thôn xóm, hay một thị trấn? Nghĩa đang làm gì? Linh tưởng tượng
ra khuôn mặt người bạn, một tưởng tượng đầy thương yêu cảm động: Nghĩa ngồi sát
cửa toa, nhìn ra ngoài, Nghĩa đã thôi khóc nhưng khuôn mặt đã lau nước mắt ấy
còn phảng phất những ngấn buồn thầm, đôi mắt Nghĩa mơ màng, Nghĩa nghĩ đến cái
bào thai trong bụng, Nghĩa trốn đi là để sửa soạn đời sống sau này cho đứa nhỏ,
cho nên lòng Nghĩa tối tăm nỗi đau của người tình bị hắt hủi còn sáng bừng niềm
kiêu hãnh của người mẹ tương lai.
Thốt nhiên, nét mặt đang tươi cười của Linh nghiêm trang hẳng
lại. Sự gặp gỡ bất ngờ trên hè phố, sự nhận ra nhau còn bất ngờ hơn vì cái xô
ngã ngộ nghĩnh, tất cả gây cho Linh một cảm giác vui thú liều lĩnh khiến nàng
đi theo Phủ không nghĩ ngợi và còn muốn "biễu diễn" cho mọi người
chung quanh biết nữa. Và Linh sợ.
Phút này, Phủ chợt nghĩ đến đời mình. Qua cái đẹp của Linh,
chàng muốn nâng niu trên mười ngón tay thành kính, chàng muốn đặt lên cho ngự
trong hồn, tình yêu đến với Phủ như một ơn thánh sủng rớt xuống số kiếp một con
người hèn mọn, tình yêu là sự ban phát và chàng là kẻ chịu ơn. Phút này, thật
là lạ lùng, thật là bất ngờ và khó hiểu, nhưng Phủ đã nép ý nghĩ thật sâu vào
phần đời chàng trong quá khứ, ý nghĩ duyệt lại từng chặng đường, chiếu sáng cho
Phủ một sự thực.
Câu chuyện về dư luận ngững lại ở đó. Phủ và Linh cùng muốn đẩy
ngay giòng ý nghĩ sang một hướng khác, phút này ho. Không muốn mất vui đi. Năm
ngày quen nhau. Năm ngày từ buổi sáng mưa phùn tình cờ gặp nhau trên hè đường
Trần Hưng Đạo đến buổi tư. Tình này và cái hôn thứ nhất, Linh đã đi thật xa vào
cái thế giới kỳ la. Với nàng viết là ngần nào của tình yêu.
Trở vào buồng, ngồi trước gương, vừa chải đầu Linh vừa suy
nghĩ. Nàng thấy thái độ của mẹ có một cái gì khác thường. Cái việc bà Phán đột
ngột bảo nàng về thăm bà ngoại bên thôn Vĩ Dạ, hình như có một dụng ý nào đó mà
nàng không đoán được. Bà ngoại nàng đau thật, nhưng theo như đứa em gái sang
cho biết, bà ngoại đã khỏi được mấy ngày nay rồi mà! Tại sao còn phải về thăm?
Và tại sao phải về thăm ngay như thế?
Rồi Phủ lảng sang chuyện khác. Ăn cơm xong, Phủ định sang
ngay buồng riêng nhưng không được. Thằng Vy, nghe thấy bác Phủ của nó sắp về
Sàigòn không ở Huế với nó, cứ bíu chặt lấy Phủ, bố mẹ nó mắng, doạ thế nào cũng
không chịu buông. Phủ ôm thằng nhỏ lên lòng. Chàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại
của nó và chàng cũng thấy cảm động. Phủ chợt nhớ đến lời những bạn chàng ở
Sàigòn nói về chàng, những người bạn thân thiết lâu ngày nhất, tự hào là hiểu
chàng hơn hết, ai nấy đều cho Phủ là một con người lạnh lùng, hạn chế tình cảm
không cho biểu lộ ra ngoài, rồi chính sự hạn chế đó lâu dần thành một hủy diệt
vô hình không cho tình cảm nẩy nở bình thường và tốt đẹp nữa. Nhưng nọ đều lầm,
Phủ biết chắc chắn như vậy. Chàng cho là tình cảm phải có đối tượng thích ứng mới
phát hiện ra được. Những nỗi niềm vui buồn, hờn giận ở chàng khác người khác là
ở chỗ kín đáo, trang trọng mà không bất chợt, không ồn ào, chứ không phải là
không có.
- Huế nhỏ như cái miệng chén. Chuyện gì mà không biết.
- Em ngã vao anh lần này là lần thứ ba, nhớ không Linh?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Gánh hàng rong dưới mưa
Gánh hàng rong dưới mưa Tháng năm hoa phượng nở cuối sân trường. Từng tán lá rộng, xanh ngắt, làm nổi bật chùm hoa đỏ rực rỡ. Cơn mưa xối ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét