Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2024
Gần mười bảy tuổi 1
Vào truyện
Cuộc hành trình mệt và dài. Lê thê giữa những từng không. Miệt
mài giữa những dặm biếc. Marlène lại không thích đi máy bay. Chuyến đi luôn
luôn đem lại cho nàng những bực dọc nhiều mặt. Không thể chia sẻ được niềm vui
trở về quê hương với chồng, Marlène nhắm mắt lại, nghĩ đến, bằng một nghĩ đến đầy
luyến nhớ, vùng trời nàng đã dời bỏ. Đó là Thuỵ Điển. Thuỵ Điển, nơi Marlène ra
đời. Thuỵ Điển, nơi Marlène lớn lên, và đã được sống ở đó những ngày tháng trẻ
trung, tươi sáng nhất của một tuổi dậy thì dào dạt. Nàng đã sống dưới trời Thuỵ
Điển, với những bạn gái mắt xanh, da trắng như nàng. Với những bầy chim én tới
báo hiệu mùa xuân. Với tuyết tan trong thung lũng khi mùa nắng tới. Bây giờ, tất
cả những cái đó, cái thế giới thân quen, ruột thịt, đầy đặc những kỷ niệm còn rực
rỡ trong trí nhớ ấy không còn nữa. Không còn. Không bao giờ còn nữa.
Tính Marlène lại không biết nói đùa. Nàng nói là làm. Và đã
làm thì đất trời cũng không ngăn cản được. Tôi trình bày cho Lưu biết sự cần cấp
phải lấy lại ngôi nhà trong nửa giờ nói chuyện với Lưu bằng điện thoại. Ở đầu
dây đằng kia, một phút im lặng. Rồi giọng Lưu, cố làm ra vui vẻ như thường:
"Thời kỳ đó, Karl đi xa. Sang Hoa Kỳ. Mới trở về Âu Châu
vài tháng nay. Anh biết không, ngày trước Karl mê em lắm đó. Nhưng em đã chọn
anh. Và không đáp lại tình yêu của Karl".
Lối nói của Marlène còn tàn nhẫn ác độc cạn tàu ráo máng hơn ý nghĩa lời nói. Nàng vắt chân chữ ngũ. Vênh mặt. Đánh diêm châm thuốc lá. Ung dung thở khói. Người đàn bà ngồi trước mặt tôi lúc đó, không còn mảy may là vợ tôi nữa. Mà là một người đàn bà xa lạ! Hơn nữa. Một kẻ thù. Cuộc chung sống giữa tôi và Marlène kể như đã tan vỡ, hoàn toàn. Đáng lẽ tôi phải đứng lên ngay. Đi ngay ra khỏi tiệm nhảy. Nhưng tôi cứ ngồi đó, đờ đẫn, bàng hoàng, như một pho tượng. Thân thể tôi lúc nóng bừng như lửa, lúc lạnh ngắt như băng. Marlène đang làm nhục tôi trước mặt mọi người. Tôi đang trở thành một thứ trò hề của nàng. Một lát. Rồi Marlène dụi tắt điếu thuốc lá. Nó bị bẻ gẫy làm đôi trong cái gạt tàn. Tôi nhìn điếu thuốc, có cảm tưởng tôi cũng như điếu thuốc. Cũng vừa bị Marlène bẻ gẫy làm đôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thời gian
Thời gian...! Có ai níu được thời gian! Níu lại những khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc, hay níu lấy thời gian mang lại cho ta sự vinh quang tr...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét