Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2024
Gần mười bảy tuổi 2
Chương 6
Cái mà tôi nhìn thấy trước nhất là cái chiếu, vẫn nằm yên chỗ
cũ trên sàn nhà. Ban đêm, năm người đàn bà ngồi trên đó, với cái đĩa nọc ở giữa.
Ban đêm, ở đó là những tiếng cười đùa ồn ào. Buổi sáng, không còn ai nữa. Đám
đàn bà đã bỏ về lúc nào tôi không hay. Cả Liễu cũng đã bỏ đi. Không một ai thu
dọn gì hết. Mấy cỗ bài ném bừa bãi trên mặt chiếu. Mấy cái gạt tàn cao có ngọn
vẫn ở nguyên vị trí cũ, bên cạnh những vỏ trái cây ném bừa bãi, từ chiếu bạc tới
hết mọi góc phòng. Mấy cánh cửa sổ mở rộng. Ánh sáng từ bên ngoài chảy vào từng
đợt trên cái cảnh tưởng tượng bừa bãi truỵ lạc. Tôi đứng nhìn, ngao ngán. Nếu
không có một phản ứng gì, ngày mai, ngày mốt, bọn đàn bà yêu tinh thần nữ trở lại
nữa, và căn nhà sẽ không còn là của tôi. Nhìn sang phía buồng ăn, trên một chiếc
đi-văng đẩy sát vào tường, Thu Hà nằm co quắp. Nàng quay mặt vào mặt đệm, mái
tóc xổ tung. Đêm qua Thu Hà cũng thức ít nhất tới một hai giờ sáng. Tôi lại gần,
đứng nhìn. Tình yêu của tôi phút đó dành cho Thu Hà đã vơi đi nhiều lắm. Tôi buồn
rầu thở dài. Tôi đã dành bao nhiêu hy vọng cho cuộc chung sống này. Cũng là hy
vọng cuối cùng. Thu Hà bắt đầu làm cho tôi thất vọng. Thất vọng ghê gớm.
"Anh biết là tôi chẳng hiểu chính trị là cái gì hết.
Sang Âu châu làm ăn lăng nhăng thôi. Chán thì bỏ về. Xem chừng hồi này Bằng làm
ăn khấm khá lắm nhỉ?"
"Khuya rồi, còn giữ cái mái tóc đi phố ấy làm gì vậy?"
"Biết anh là đủ, biết vợ anh làm quỉ gì. Em là chị ấy,
em không cho anh ngồi ở đây đâu".
Cuối cùng là tôi lại đi theo Bằng. Người ta nói đời sống trác
táng mang hình ảnh một con dốc, trên đó người ta lăn dần xuống một đáy vực lúc
nào không hay. Đúng thật, tôi đang lăn trên con dốc đó, không ngừng lại được nữa.
Dời bỏ một thú vui này tôi đến với một thú vui khác. Như thế, triền miên không
ngừng.
Hường kể tiếp cho tôi nghe là mụ có hai đứa con, hiện đang gửi
một người bà con nuôi giúp. Tháng tháng, một hai lần, đến thăm con, ở với chúng
nhiều lắm chỉ được mấy tiếng đồng hồ, đưa tiền cho người bà con có lòng tốt
nuôi giùm, rồi lại dấn thân vào cuộc đời nay đây mai đó. Hường nói mụ không có
thứ tình thương mà mọi người đàn bà khác đều có là tình mẫu tử. Không muốn thế.
Nhưng là như thế. Không bao giờ cảm thấy sự cần thiết phải gần con.
Hợp bắt tay tôi, nói vừa chở mấy người đàn bà cho ai về nhà nấy,
và Thu Hà là người cuối cùng. Cái bắt tay của gã đàn ông chân thật cởi mở. Y tự
nhiên mà không khả ố. Thân mật mà không suồng sã. Xem chừng y cũng không có
tình ý gì với Thu Hà, chỉ là đi chơi vui vậy thôi. Nhưng nói tôi có cảm tình với
Hợp cũng không đúng. Cảm tình thế nào được với một thằng đàn ông lạ mặt đã ở
ngoài Vũng Tàu với vợ mình suốt hai ngày liền. Cái bắt tay của tôi vì thế miễn
cưỡng và nhạt nhẽo.
Biểu tỏ tình cảm ở một người đàn bà nạ dòng thường là những
biểu tỏ khôi hài, làm cho tức cười, lố lăng và kệch cỡm. Mụ Hường đã có cái lối
biểu tỏ đặc biệt đó. Nhưng trong sự lố lăng lại có cái cảm động, trong sự kệch
cỡm lại có cái chí tình. Vào khám thăm tôi, vừa nhìn thấy tôi mụ đã khóc oà
lên. Những kinh ngạc. Tôi chưa từng thấy Hường khóc bao giờ. Nghĩ chẳng bao giờ
mụ khóc. Vậy mà mụ đã khóc nức nở, sầu thảm, và những giọt nước mắt ấy đã dành
hết cho tôi.
Hường nói một sự thật tàn nhẫn. Nhưng cũng là sự thật. Thành
ra sự thực nào cũng tàn nhẫn hết. Chỉ có ảo tưởng là không tàn nhẫn. Điều tàn
nhẫn cuối cùng lại là người ta không thể sống suốt một đời với những ảo tưởng,
mà luôn luôn phải sống với những sự thật tàn nhẫn. Bao nhiêu tình cảm Thu Hà
dành cho tôi đã tan biến gần hết kể từ ngày tôi bị bắt.
"Marlène lừa dối tôi. Vậy mà tôi không quên hẳn được. Hiện
giờ Marlène ở Thái Lan. Sống rất huy hoàng vương giả. Tôi mất Marlène vẫn thấy
luyến nhớ. Còn con nhỏ Elga nữa. Nó chết rồi và không bao giờ tôi quên được. Thỉnh
thoảng, tôi vẫn nằm mơ thấy nó".
Tôi biết có giữ Thu Hà ở lại để phân trần cũng không được nữa.
Nhà giam lại không phải là một chốn thích hợp cho sự phân trần này. Tôi hỏi với,
khi Thu Hà đã quay gót:
Bằng còn ở lại trong khám một năm nữa. Đó là điều làm cho tôi
ngậm ngùi. Thẳng lưu manh, thẳng du đãng đã trở thành người bạn thân thiết duy
nhất của tôi. Từ đầu đến cuối. Lúc mọi chuyện tiến hành tốt đẹp cũng như lúc hoạn
nạn, y đối xử với tôi thật đẹp. Thật chững chạc, đường hoàng. Với Bằng, tiền
tài không đáng kể, tình nghĩa ở trên hết, với Bằng, sống là một trò đùa, sống
nguy hiểm mới là sống, và khi phải trả, đắt bao nhiêu y cũng trả, thư thái, ung
dung. Thế cũng là sòng phẳng với chính mình. Thế cũng là sòng phẳng với người nữa.
Tôi phục Bằng, phục thành thật. Ngờ đâu một thằng lưu manh lại có được một cuộc
sống đáng khen ngợi như thế. Tôi tự thấy thua Bằng. Không được như Bằng. Không
bao giờ.
Tôi kể cho Hường nghe về bữa tiệc chia tay chiều hôm trước.
Nhiều đoạn làm Hường cười lớn. Nhất là cái đoạn tôi đòi thế chân Bằng, làm lãnh
tụ đảng buôn lậu.
Suốt một tháng trời ở khách sạn, gần như tôi không làm gì hết.
Đúng là một tình trạng thất nghiệp hoàn toàn. Chỉ ăn rồi ngủ. Ăn chán lại ngủ.
Đi chơi rồi lại về nhà làm tình với Hường. Đầu óc mụ mẫm, thần trí trì trệ. Tôi
cũng không muốn nghĩ, không muốn tính toán chuyện này chuyện nọ. Thành ra, tiếng
là vẫn sống một đời sống độc thân nhưng tôi đã trở thành vật sở hữu của Hường.
Một hôm, tôi mặc quần áo xuống phố. Có cảm tưởng như mình là
một đạo sĩ ở ẩn trên núi cao từ bao nhiêu năm bỗng một buổi lìa núi cao đi xuống
đồng bằng. Lúc tôi dời khỏi căn lầu, buổi chiều đang xuống. Chiều thành phố có
một vẻ gì âm u phiền muộn. Từ lâu tôi đã thấy mến yêu sự phiền muộn này của buổi
chiều vì nó thích hợp với tâm hồn tôi. Đời tôi cũng xế chiều rồi, cũng âm u phiền
muộn như một chiều buồn. Hường không có nhà. Tôi dặn chị người làm nói cho Hường
biết tôi đi dạo một lát rồi xuống thang. Tôi bước những bước chậm chạp trên hè
đường, đầu cúi xuống, khép kín trong tâm trạng riêng tư. Tôi đi thật lâu, hết
phố này tới phố khác, càng đi càng thấy đầu óc tối đen và u uất hơn.
Tôi thở dài, uống hết ly rượu cuối cùng, đẩy ghế đứng lên.
Tôi chưa muốn về nhà. Nhưng cũng chẳng biết đi đâu. Thôi thì về bên cạnh Hường,
với Hường, lăn mình vào một giấc ngủ thiếp vùi tới sáng.
Nguyệt nói nàng muốn tôi đến nhà nàng. Rất muốn tuy chỗ ở tiều
tuỵ của nàng ở một vùng ngoại ô Chợ Lớn không đáng cho tôi lui tới chút nào và
sẽ làm cho nàng ngượng thẹn. Nhưng Nguyệt ngập ngừng một giây rồi thú thật:
Chúng tôi cùng nín thinh trong khoảnh khắc, mỗi người theo đuổi
một ý nghĩa riêng, một ý nghĩ đen tối như đêm ngõ hẻm đang vây bọc quanh mình.
Đêm hôm đó, Hường biết cuộc sống mà nàng đề nghị với tôi, đã không còn được tôi
chấp nhận nữa. Cuộc sống ấy là một giấc ngủ dài miệt mài, đằng đẵng. Buổi sáng
nối liền với buổi chiều, buổi chiều hoà nhập và ban đêm.
Tôi muốn tìm hiểu ý Hường thế nào, xem nàng nghĩ về sự chung
sống của hai chúng tôi bằng ý nghĩ nào. Hường nghĩ rồi trả lời:
Nàng đau, đau ghê gớm. Lời nói của tôi như một mũi nhọn đâm trúng tử huyệt nàng, làm cho đầu óc tan tành, trái tim chảy máu. Hường gục đầu xuống. Sự yếu đuối tuy vậy chỉ lộ ra trong khoảng khắc. Bằng một cố gắng phi thường, Hường lại gượng cười được ngay. Nụ cười của nàng thật thảm hại thiểu não. Nhưng nàng cười, nàng đã cười được.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thời Gian...! Có ai níu được thời gian! Níu lại những khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc, hay níu lấy thời gian mang lại cho ta sự vinh quan...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét