Thứ Tư, 18 tháng 9, 2024
Phiến đá hoa cương
Chương 1.
- Nhất định lại bọn người cuồng tín này rồi. Hừ! Họ có gan
làm tất cả mọi việc, kể cả những việc ghê gớm nhất. Đồng bào mình, dù Thượng
hay Kinh, khi bị đụng chạm đến vấn đề tín ngưỡng là rắc rối không để đâu hết.
Bé Cúc giờ này lọt vào tay họ. Trời ơi! Không ai mách bảo được chút xíu tin tức
gì. Hai tay An, Mẫn và tên Giang, chỉ há miệng kêu than vô ích mà thôi! Biết
đâu chúng nó lại cũng đã chẳng sợ rúm người vào rồi? Cảnh-Sát gặp trường hợp
này cũng kẹt lắm, không thể thẳng tay can thiệp được. Rồi ngay đến cả những người
thân tín nhất cũng im miệng luôn. Hoặc có nói thì lại chỉ nhắc đến thần linh, đến
ma quỷ... Trời ơi!
- Cháu gái sao lại cứ ngó già lom lom thế hả? Tên già là
Rát-Gia! Ấy, nhiều đứa cứ gọi là là con mụ điên. Tại vì già là ‘’ghế đệm’’ của
thần linh mà! Già chăm lo hương khói phụng thờ ngài suốt đêm ngày. Nhưng đôi
khi cũng vẫn phải nấu cơm ăn nữa chứ! Lắm kẻ lại lấy làm thích thú khi thấy già
đích thân ‘’thu xếp’’ cái con nhỏ đã xúc phạm đến cây thiêng của thần linh bên
trại Ngọc-San…à, à… trại Ngọc-San, trại Ngọc-San! - Mụ Rát-Gia, ánh mắt lạc thần,
cứ nhắc đi nhắc lại mãi ba tiếng! ‘’Trại Ngọc-San! Trại Ngọc-San!’’ – à, à… cái
tên này nhắc cho già nhớ lại… à, à… nhớ lại một việc ghê gớm… Hừ! Quái thật!
Nhiều khi đầu óc già cứ rối bung lên thôi, kỳ quá! Vừa nhớ đó, lại quên liền
ngay đó… Nhưng cháu gái cứ yên trí đừng lo gì hết, nghe! Tiếng thế, già hiền lắm,
không dữ tợn gì đâu, nghe!... Cháu gái chỉ có việc là… nhịn đói, niệm kinh… niệm
kinh, nhịn đói, đó, tất cả chỉ có thế thôi, nghe! Già chỉ cần cháu gái làm thế
thôi, ngoài ra không còn gì nữa hết. Thằng Gô-Ban, cháu nội của già cứ căn dặn
bảo già đừng hành hạ cháu gái tội nghiệp, hà…!
Ðối diện với sân đền bên kia bờ suối, đám người tụ tập đông đảo,
hầu hết là đồng bào Thượng sùng bái thần linh, lẫn lộn khoảng gần hai chục người
Kinh, những chủ nhân hoặc người nhà, con cháu các nhà doanh điền trong vùng, hiếu
kỳ đến dự kiến. Mọi người hồi hộp đợi chờ. Nhất là mấy đồng bào Kinh. Họ băn
khoăn tự hỏi: ’’Cây cầu chênh vênh, bất trắc thế kia, lại bôi đất sét ướt, trơn
trợt như đổ mỡ, làm cách nào đám tín đồ này đi qua cho nổi. Nhất là những thiếu
nữ xiêm vàng lướt thướt, cứ đi trên mặt đất bằng phẳng rộng rãi cũng đã đủ vướng
rồi, huống hồ lại leo cầu vồng. Ngã tòm xuống suối là một điều chắc chắn. Tuy
không đến nỗi chết đuối nhưng nhất định là sẽ bị uống nước no. Và gẫy chân, trẹo
tay khi đụng phải đá ngầm dưới lòng suối là một điều chưa ai biết thế nào mà
nói trước.
- Huệ, Trà, thấy các em con tinh không? Rồi sao? Những giòng
chữ nho ấy nói gì vậy?
- Chúng em dành độc quyền làm vụ này mà. Chúng em cũng thích
sớm ôm về cho ba những thoi vàng, thoi bạc để các chị ngán một phen chứ. Cái gì
cũng “hai con nhỏ”, “hai đứa bé tí” đó! Nhưng Hinh lại khuyên chúng em nên chờ
đợi đến khi nào các công nhân vui vẻ đi làm lại cái đã. Lúc đó mới có thể tổ chức
đào bới tìm kiếm kho tàng được. Trong khi chờ đợi, em và Cúc cứ phải lén đến
dòm chừng luôn luôn chỗ dấu phiến đá xem có còn nguyên vẹn không. Do đó, mọi việc
đều phải giữ tuyệt đối bí mật.
- Cô chủ! Tội nghiệp tôi mà cô chủ! Khổ quá! Cảnh sát bắt anh Gô-Ban đi rồi, cô chủ ơi! Tội nghiệp tôi mà cô chủ! Cô chủ từ trước đến nay vẫn tử tế lắm, tốt lắm, không làm hại ai bao giờ. Vậy, cô chủ xin cho chồng tôi về đi, nghe! Ngoài mặt thì anh ta đúng là kẻ nhúng tay làm mấy việc ác đó, nhưng sự thực anh ấy không phải kẻ thù của ông chủ lớn, của các cô chủ nhỏ đâu. Tôi nói thật đó! Tôi thề với các cô như vậy!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hoàng Nhuận Cầm có đủ nỗi buồn để sống, nhưng nếu không buồn có lẽ lại buồn hơn? Khắp nơi nơi từ thế giới mạng đến ngoài đời thực, bạn b...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét