Thứ Tư, 1 tháng 1, 2025
Trò chơi cuối
Ông Năm nằm trên giường. Đôi mắt trũng sâu như hai hốc giếng cạn bị bỏ hóa lâu năm. Ông thở, nhọc mệt và chờ đợi. Đám người thân ít ỏi ngồi quanh người bệnh. Họ nhìn ông thở dài. Có người thì thầm: “Tội nghiệp ông Năm, một đời cay cực, lăn lóc. Mới sướng chưa được mấy năm… Số chi mà đen đủi”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nghiên cứu và giảng dạy văn học Nhật Bản ở Việt Nam trong hai mươi năm đầu thế kỷ XXI Trong 20 năm đầu thế kỷ XXI, văn học Nhật Bản vẫn ...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét