Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2025
Quê nhà chiều cuối năm
Cuối năm gió lạnh buốt tê tái, nghe đài báo đâu đó trên núi
cao Sa Pa hay Mẫu Sơn suối còn đóng thành băng và tuyết phủ trắng xóa. Xóm núi
Vằng Mạ quê mẹ ẩn mình dưới chân núi, bên con suối Pác Cung của đất cam Hà
Giang không lạnh đến mức có tuyết rơi nhưng cũng cắt da cắt thịt, đủ để làm cho
ai nấy đều phải co ro, xuýt xoa kêu lên lạnh quá. Hình như mùa đông này trời
nghe có vẻ rét ít hơn nhưng khi rét là rét đậm rét hại. Đã vậy, những ngày sau
lễ noel tiết trời thêm lây rây mưa. Cơn mưa tiễn mùa khiến cho cái mọi vật đều
se sắt lại, cái lạnh nghe như càng lạnh hơn. Những cơn mưa thất thường, đến rồi
lại đi với hàng ngàn hạt li ti không đủ làm cho ướt sũng áo quần nhưng vương lại
trên tóc, bám vào làn da cũng đủ làm cho cái lạnh ngấm sâu hơn trong thớ thịt
khiến gân xương cũng phải tê buốt. Cái gió rét, giá lạnh của xóm núi vùng cao cực
Bắc là thế. Lạnh đến nỗi ngồi bên bếp củi đỏ lửa mà đôi bàn tay vẫn không khỏi
cứng đơ, lóng ngóng, run rẩy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những mái rêu xưa
Những mái rêu xưa "Năm nay đào lại nở Không thấy ông đồ xưa. Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ!" Nhẩm lại bài thơ của th...

-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Nguyễn Phan Hách và bài thơ "Làng quan họ" Chúng ta thường nghe ca khúc “Làng quan họ quê tôi”, với hình ảnh, ca từ giàu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét