Thứ Hai, 27 tháng 1, 2025
Đỉnh cao chói lọi 1000000
Lời tác giả
Tới lượt bác sĩ đề nghị. Ông dừng lại, uống một nắm thuốc với
chén nước gừng ủ trong phích mà anh ta đã chuẩn bị một cách lặng lẽ. Rồi họ tiếp
tục đi. Đoạn đường này gập ghềnh hơn. Hai bên, trúc không còn rủ la đà mà ken
dày đặc như tường thành. Cành lá đan xen tạo nên tấm mái che xanh biếc. Đã đúng
ngọ, bởi tiếng gà eo óc gáy từ xóm đông qua xóm tây, từ thôn thượng qua thôn hạ.
Tiếng gà gáy cũng như tiếng nhạc đưa vong rền rĩ không ngưng nghỉ dường như chẳng
thể khuấy động một im lặng vô hình đang ngự trị trong không gian mà làm cho nó
ngưng kết hơn. Sự im lặng này trong suốt như thuỷ tinh và rắn chắc hơn kim loại.
Một im lặng mênh mông. Dường như nó đang che chắn cánh rừng nào đó bên kia đường
chân trời:
Đội cận vệ đã dừng lại bên ngoài. Chủ tịch xã và Lễ tháp tùng
ông vào viếng gia chủ. Họ phải đi qua một mảnh sân thênh thang, không lát gạch
mà lát thuần một thứ đá xanh, bề nào cũng dư bốn tấc. Những thớt đá xếp đều tăm
tắp khiến sân nhà tang chủ giống sân đình sân chùa thời thịnh vượng hơn là sân
nhà của một thôn dân. Khu nhà xây kiểu chữ môn, toà nhà chính ở giữa, năm gian
thênh thang lát thuần ngói cổ. Hai bên hai dãy nhà ngang cũng không kém phần đồ
sộ, dãy nào cũng năm gian có hàng hiên rộng chạy quanh. Vừa đưa mắt lướt qua,
ông đã nghĩ:
Ông và Vũ đứng dẹp sang một bên khi nhà tu hành đi qua. Mùi bồ
kết phảng phất trong không gian bởi áo của các nhà sư được giặt bằng bồ kết.
Góc vườn chùa có ba cây bồ kết già, tươi tốt um tùm, quanh năm chi chít quả.
Ông thường thấy sư nữ ra vườn kéo về từng thúng đầy, rồi đem xếp thành từng lượt
trên chiếc dàn bằng sắt thanh gần giống một chiếc vỉ nướng cá khổng lồ để sấy
khô. Những chiều mưa dầm, hơi nước từ các khe vực nghi ngút bốc lên hoà cùng
mây trắng, hai người đàn bà ngồi sấy bồ kết trong im lặng, sự im lặng này kéo
dài cho tới tận bữa cơm tối khi sư nữ thắp nến trên các bệ thờ và khêu ngọn đèn
dầu đặt trên chiếc bàn tre cũ.
- Chắc chắn. Báo, đài chỉ loan tin thắng trận. Lính đào ngũ bị
chặn lại trên các ngả đường rừng từ Quảng Trị ra Hà tĩnh và bị đưa vào các trại
cải tạo đào binh. Không một ai ngoài miền bắc biết được tin tức thật của mặt trận.
Nhưng em nghĩ Hãn bị thủ tiêu còn vì một cớ khác.
Họ im lặng. Một khoảnh khắc chông chênh lướt qua không gian
mùa xuân, thời khắc mà hơi ẩm đan xen ánh nắng tạo thành lớp bọt biển trong suốt.
Họ cùng nghe tiếng véo von của một cặp sơn ca đâu đó vẳng lại. Rồi anh chàng cận
vệ béo xuất hiện trước trước cửa chùa:
Nỗi khổ đau này xưa cũ như trái đất. Ông đã tưởng có thể vượt
qua con sóng tình thường hằng của nhân thế, nhưng giờ đây chính con sóng ấy cuốn
vùi ông. Đã có những tháng năm ông tưởng chừng có thể quên đi nỗi đau nhỏ bé của
riêng mình, tưởng chừng có thể thâu gom toàn bộ sinh lực để cống hiến cho đất
nước. Đã có những tháng năm ông thi hành sự quên lãng khá thành công. Nhưng sự
lãng quên cũng là một đối thủ có trí nhớ dai dẳng và khả năng phục thù bạo liệt.
Giờ đây, ông mới lãnh nhận những ngọn đòn đánh trả. Bởi cuộc sống muôn đời chỉ
là dòng sông trôi giữa hai bờ lãng quên và mong nhớ. Con thuyến nhân thế mong
manh lèo lái, chỉ cần cơn gió đổi chiều hay gặp khúc nước xoáy, ắt con thuyền bập
bềnh sẽ quay mũi tấp sang bờ bên kia.
- Ngươi quả là tên học trò ngoan của mấy thằng gõ đầu trẻ mắt
xanh mũi lõ. Bọn học trò bao giờ cũng bị mọi thứ lý luận dắt mũi đi. Ta, ta
không tin ở bất cứ thứ lý luận nào, ngoài thứ lý luận do chính ta đẻ ra.
Trong lúc đó, bà đã kịp định thần. Sau khi trút ra tất thảy những chất chứa trong một hoả diệm sơn, bà trở thành một quả bóng xẹp, một cái xăm của bánh xe bị xì hơi chỉ còn lại lớp vỏ cao-su rúm ró. Bà nhìn đôi mắt lạc tròng của ông, chợt hiểu những lời bà vừa thốt ra trong cơn mê man của ghen tuông. Đến lượt bà sợ hãi. Bà vùng đứng lên, bỏ chạy về phía bờ đê.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bùi Phan Thảo với khúc ca bi tráng
Bùi Phan Thảo với khúc ca bi tráng Trường ca “Những ngọn khói về trời” của Bùi Phan Thảo là cuốn truyện bằng thơ, kể lại một thảm họa lịch...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét