Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024
Đất nghịch
Chương 1
- Bác cứ thế, không chừng sẽ đau nặng và rồi tất cả mọi người
cũng quỵ luôn đó bác!
- Sau khi hò hẹn, anh định chỗ gặp gỡ con gái tôi tại vựa
rơm, và anh đã đi tới đó.
- Lài! Cháu là bạn của con Chi Lan! Bạn thân là khác! Vậy, có
thể là vong linh nó còn quanh quẩn đâu đây, và vì danh dự của nó, bác muốn biết
tại sao cháu lại nói ẩu là đã đích mắt trông thấy tên nầy đi vào vựa rơm, hả?
Ông bác sĩ lắc đầu khiến mái tóc tổ quạ càng xõa xuống thêm
trông thảm hại một cách rất khôi hài, đồng thời, gắt bẳn lên, giọng châm biếm:
- Bắt gặp cái gì, phát giác được cái gì, nói phắt ra cho rồi.
Vòng vo tam quốc hoài.
- Thế nào, cậu nói chứ? Cậu nói để khi được biết đích danh,
đích mặt tên thủ phạm đó, tôi sẽ băm nát nó ra như giết một con dã thú nguy hiểm
vậy đó!
- Đúng như vậy! Lúc đó tôi đang lúi húi sửa lại mấy ổ ong ở
ngoài vườn.
- Cô thấy nó ghê chưa? Tôi vừa mới cứu nó thoát khỏi tay bọn
người hung hãn ở đây đó. Thân xác bèo nhèo hết trọi.
Đôi mắt mờ đi, chàng trai không trả lời. Bạch Phụng bỏ đi lúc
nào chàng cũng chẳng hay. Trọng Minh mơ màng hình dung những giây phút cuối
cùng sắp về bên kia cõi thế của Chi Lan. Chắc nàng phải can đảm lắm, phải yêu
mãnh liệt lắm mới đủ sức choàng sợi dây oan nghiệt kia vào cổ được chứ. Yêu
mãnh liệt? Yêu với tất cả tâm hồn? Mà yêu ai? Giậu? Gã trai thô bạo mà không một
lần nào Chi Lan nhắc đến tên trước mặt chàng?
- Chuyện gì bí mật? Chuyện gì ghê gớm? Không đâu! Nhiều khi
chỉ cần một thứ không ghê gớm chút nào mà cũng có thể khám phá ra được một thứ
rất ghê gớm. À, thế nào, anh Phiên, anh biết tôi nhiều, hiểu tôi rõ lắm, phải vậy
không, anh Phiên? Vậy, xin hỏi thực anh: cái thằng bạn anh, tên Trọng Minh nầy,
liệu có cái gan.. cưỡng bức một cô gái không?
Biến cố thê thảm đó khiến Mạnh Tôn phiền lòng không ít. Nhất
là nó ảnh hưởng khốc hại đến Trọng Minh, người bạn thân, mà cũng là cánh tay phải
của anh. Có nghĩa là ảnh hưởng tai hại đến hoạt động chung của cả Công Ty điện ảnh
Hoàng Yến do anh là Giám Đốc. Mạnh Tôn không còn biết nói gì hơn.
Mấy ngón tay chuối xứ xòe ra, khi nắm lại, tóm gọn được toàn
không khí, đồng thời một bàn chân Giậu vấp trúng một mô đất. Gã mất thăng bằng,
lỡ trớn, cả người loạng chạng thêm mấy bước nữa trước khi ngã sóng soài trên mặt
cỏ.
Ông Lê Phi thu chân lại. Trọng Minh mở rộng cánh cửa, thò đầu
ra ngoài, gọi lớn:
- Để nghe cậu ấy nói nốt đã nào! Em cho rằng cậu ta chưa nói
hết đâu. Em linh cảm thấy rõ như thế!
Ông Lê Phi vẫn ngồi nơi cái ghế kê ở mé đầu bàn. Ông uống từng ngụm nhỏ ly cà phê nóng bà Lê Phi mới pha xong, nhưng không thấy mùi vị gì ngon. Gian nhà trống vắng, vách tường quét vôi màu hồng đậm, có vẻ như đã lấy lại được cái không khí yên tĩnh thường ngày. Bà Lê Phi đưa mắt nhìn ông Ủy viên Cảnh sát, tay chỉ bình cà phê:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXPhiên bản 2
Phiên bản 2 CHƯƠNG 15 Khi anh trở về làm cảnh sát khu vực phường Đường Tàu thì em đã thành một con lưu manh thực thụ rồi. Sau vụ đốt chợ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét