Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024
Hai tờ di chúc 2
Chương 10
Ái Lan một lần nữa, lễ phép cáo từ ông bà chủ nhà và cám ơn sự
giúp đỡ đồng bào lũ lụt miền Trung của gia đình ông. Mấy phút sau, em đã chễm
chệ ngồi trên chiếc vespa xinh xắn, trong lòng thư thái nhẹ nhàng. Em mỉm cười
thầm nghĩ:
- Cái gì? Ái Lan mới ở với tụi mình được có ba ngày à! Hay có
cái gì làm Ái Lan không bằng lòng?
- Thật là mình đã tính lầm mà lại đi giấu Diễm Anh việc tới
thám thính cái biệt thự này. Chắc cả trại hè Prenn đinh ninh là mình đã về Đà Lạt
rồi đấy. Sự thật thì mình đang bị cầm tù ngay tại cái chốn oái ăm này! Chắc
không ai có thể ngờ được!
- À ra thế! Tiếng nói Y-Ba trầm hẳn xuống, nghẹn ngào. Vậy là
tôi ngu để tụi nó lừa, bỏ đi… và… bây giờ có khổ thì cũng ráng mà chịu!
Đột nhiên, Ái Lan chợt nhớ lại một quán hàng em mới vượt qua
cách chừng non một cây số về phía sau. "Hừ! Biết đâu tụi cướp lại chẳng
ghé vào cái quán đó rồi?" Và em quyết định:
Sau hai tiếng "may quá", Ái Lan vội vã khép cánh cửa
vựa cho gió khỏi táp làm nó đập vào nhau phát ra tiếng động. Đèn bấm vừa tắt,
bóng đêm đã như một tảng khối đen xì úp chụp xuống. Em bật đèn, đưa nhanh tia
sáng quét lên toàn thể chiếc xe to lớn. Ái Lan không ngăn nổi một hơi thở
dài... thất vọng. Thùng xe mặt sau, ngoài một cái thành gỗ cao tới một mét rưỡi,
phía trên lại ken nhiều chấn song như hai cánh cửa ra vào của một căn nhà nhỏ vậy.
Ái Lan đưa nhanh tay nắm quả đấm bằng sắt, xoay mạnh và kéo ra: cánh cửa cứng
ngắc. Đưa tia đèn bấm soi vào, một cái lỗ ổ khóa hiện ra trước đôi mắt thất vọng
của em. Như điên cuồng, Ái Lan la lên khe khẽ:
- Chắc mày định bỏ vào túi, nhưng bỏ "khéo" quá,
thành ra nó rớt xuống đất chớ gì?
- Mau lên, các ông! Tụi cướp đang lao về hướng Cầu Đất. Phóng
đuổi lập tức. Các ông chạy trước đi, tôi theo sát đằng sau!
Ngay lúc đó, tài xế xe cam nhông nép sát lề bên tay mặt có ý
nhường cho chiếc xe jeep vượt qua. Lập tức, ông chỉ huy nhấn lút ga, đồng thời
nhấn nút còi hụ ra lệnh cho chiếc cam nhông ngừng lại.
- Ừ! Đúng lúc ông ta buôn bán thua lỗ, hàng đầu cơ tích trữ ế
ẩm nằm mục trong kho. Ăn ở thất đức như vậy cho nên, lúc xuống, của cải cứ đội
nón ra đi mấy hồi. Ấy vậy mà các ngân hàng vẫn cứ tiếp tục cho ông ta vay nhiều
món tiền khổng lồ. Có lẽ họ tin tưởng cái di sản của cụ Doanh mà ông Phàm sẽ được
hưởng đó chắc? "Dễ vay thì dầy nợ", ông Phàm chắc cũng chỉ trông chừng
vào cái của cải của cụ Doanh để trả nợ thôi đó. Thảo nào, hồi này ba thấy ông
ta chạy ngược chạy xuôi cậy cục dữ lắm. Để thúc đẩy cho sớm xong việc hưởng thụ
gia sản của người chết đó!
- Dạ, thưa ông Giám ðốc, tôi có giấy ủy thác của ông Chánh án
Tòa Sơ thẩm Đà Lạt đây!
Tờ di chúc gồm nhiều trang viết tay, chữ nhỏ nét, xít vào
nhau. Luật sư Minh trải rộng nó trên hai đầu gối và Ái Lan cúi thấp đầu, hai
cha con cùng lầm thầm đọc. Em đọc líu cả lưỡi mà chẳng hiểu gì những giòng chữ
mực đen dày đặc toàn danh từ luật pháp.
- Phải rồi! Nhất định là mọi người sẽ ngạc nhiên lắm chớ
không ít đâu, một khi mà họ biết rõ ý định cuối cùng của người chết. Thiệt tình
Ái Lan, trong vụ này, con là người có công lớn nhất đó!
Ái Lan định trả lời là em sẽ không nhận bất cứ một món gì hết của một người nào trong đám bà con của cụ Doanh, nhưng chưa kịp nói thì ông Minh đã hướng câu chuyện về phía gia đình Phạm Văn Phàm:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXPhiên bản 2
Phiên bản 2 CHƯƠNG 15 Khi anh trở về làm cảnh sát khu vực phường Đường Tàu thì em đã thành một con lưu manh thực thụ rồi. Sau vụ đốt chợ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét