Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024
Chiếc mai cua đốm
Chương 1
Đúng thế! Dưới ánh trăng vằng vặc, rõ ràng chiếc xe cà tàng của
gã thanh niên tinh quái: Có điều khác là giờ đây nó không còn bưng bít như lúc
ban ngày. Tấm bạt phía sau mở bung ra, vắt lên nóc xe. Nhưng bên trong tối mò
không ngó thấy cái gì hết. Ngay bên thùng xe, bóng dáng cao dong dỏng của Minh
Tâm đứng sừng sững, im lìm, quay lưng lại phía Lan Trinh. Và hai tay gã con
trai giữ một vật gì, đưa lên áp chặt vào tai như chú tâm nghe ngóng.
- A! Thế thì gớm thật! Vậy thì nội vùng bãi biển này tất phải
có kẻ nào bấm đèn làm hiệu cho tụi gian phi, phải không Bích Thu? Hừ! Biết đâu…
Phải! Biết đâu lại chẳng là tên... Ngô Kha! Hồi đêm hôm qua hắn có mặt tại đâu,
Bích Thu biết không?
- À, em quên khuấy mất đấy. Cái xuồng cũ ông mua lại của ai từ
lâu lắm rồi. To lắm anh, mà máy chạy tốt ghê đi. Về mùa tạnh ráo, ông vẫn phóng
ra khơi câu cá thu. Mùa mưa, thì ông ta chỉ quanh quẩn gần bờ, mò trai, câu tôm
cua và đôi khi du khách hỏi thuê thì ông ta chở họ chạy loanh quanh ngắm phong
cảnh.
Bác không bị thương gì hết. Không gẫy xương, không trật khớp
hoặc bong gân gì cả, nhưng bị xúc động mạnh cần phải nghỉ ngơi ít nhất ba bốn
ngày liền mới được. Anh lại cần làm việc gấp tối nay. Chị Ba Thùy cũng định ở lại
nhưng đứa con nhà chị ấy bị đau ban, nóng sốt dữ quá nên phải về xóm Chài. Vì
thế Lan Trinh sực nhớ ngay đến Bích Thu nên nhờ anh lại nói với cô em xin cho
em lại ngủ với Lan Trinh cho Lan Trinh đỡ sợ trong lúc bác Lâm cần nghỉ mệt.
Bích Thu tới được, Lan Trinh mừng phải biết.
- Anh có ý muốn dùng kế nghi binh để đánh lừa đối phương của
chúng ta, cho chúng nó tưởng lầm là tụi mình, nhất là anh, đã bỏ cuộc, thôi
không theo dõi chúng nữa và đã bỏ ra Bà Rịa rồi. Tụi nó cũng ghê gớm lắm chứ
không vừa đâu. Hôm qua anh mới phát giác ra rất nhiều dấu chân in rõ quanh chỗ
anh đậu xe. Cửa xe trầy trụa, có vết cậy rành rành. Chắc tụi nó cho người đến
phá trộm cửa xe để xem bên trong anh để gì đó. Vậy, tốt hơn hết là dùng kế nghi
binh: làm cho chúng nó tưởng là anh bỏ đi rồi, kỳ thực thì, nếu bác và em cho
phép, anh sẽ mai phục ngay tại đây, trong biệt thự này.
- Khi không đeo kính, anh ấy có còn nhìn thấy gì đâu ba!...
Không, con nghi là anh ấy đã bị nguy rồi đó.
Giáo sư Lâm và Minh Tâm liếc mắt cho nhau thật nhanh trong một cái nhìn thông cảm và ông Lâm khẽ gật đầu. Tiếng Minh Tâm nghiêm nghị nhưng vẫn xen phần tinh quái:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXPhiên bản 2
Phiên bản 2 CHƯƠNG 15 Khi anh trở về làm cảnh sát khu vực phường Đường Tàu thì em đã thành một con lưu manh thực thụ rồi. Sau vụ đốt chợ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét