Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024
Nhà thơ lãng tử
Chương 1
Kéo tuột tôi đi theo chừng bốn năm bước, chợt, con Ca Phi đứng
sững lại, cất tiếng sủa: gầu, gầu!... Đôi mắt nó chiếu thẳng vào bụi rậm. Lá
cành tại đây bỗng rung động mạnh. Chợt, một bóng người nhô lên, lủi thật nhanh
về phía sau một thân cây lớn gần đó. Giật thót mình, tôi đứng sững, tay nắm chắc
sợi dây da cột giữ Ca Phi. Người đàn ông, cái bóng ấy đúng là một người đàn
ông, vẫn im lìm nấp phía sau thân cây. Có Ca Phi lực lưỡng ở bên cạnh, tôi mạnh
dạn tiến lại gần.
- Cha nó là cai thợ hồ làm việc trên Saigon, tuần lễ mới về một
lần. Trên nó còn một nhỏ chị lên mười hiện đang nghỉ mát trong trại Hè tại Vũng
Tàu.
Chị “đậu phộng” đon đả tiếp đón bọn tôi, vui vẻ gói hàng.
Nhưng khi bé Thơ hỏi đến chuyện nhỏ Kính mất tích, chị tỏ vẻ bực mình ngay lập
tức:
Qua cổng, tới ngoài vỉa hè, Ca Phi ngập ngừng một phút, đoạn
băng qua mặt lộ, trên khoảng kẻ vạch trắng dành cho khách bộ hành, đúng đường
đi của ông lang thang. Tới bờ lề đối diện, sau mấy giây do dự, Ca Phi đi tới một
con phố nằm ngang trước mặt, rồi từ đó quẹo tay mặt, chạy theo con đường dẫn
lên chợ cũ. Tường Vi vội nói:
- Nếu quả ông lang thang có lượm được cuốn sổ tay trong công
viên thì thật là sự trùng hợp vô cùng tai hại. Cảnh sát bắt buộc phải bắt giữ
ông ta.
Không thể nằm thêm được nữa, tôi tung chăn ngồi dậy thật êm để
khỏi làm kinh động các bạn, đoạn rón rén bước ra ngoài. Ca Phi theo sát gót.
Không khí buổi sớm mai mát rượi khiến toàn thân tôi khoan khoái, trí óc dễ chịu
thảnh thơi. Bên nhà Tường Vi, mọi người còn ngủ, cửa sổ đóng kín mít. Công viên
vắng vẻ, yên tĩnh vô cùng. Trên lối đi lát si măng, một đôi công trắng thong thả
đặt bước, trịnh trọng như hai ông thượng khách đi dự đại lễ. Tôi chợt nhớ buổi
sáng hôm qua bác Ninh mua được báo rất sớm, liền vội vàng gọi Ca Phi, cùng nó
trèo hết mười bốn bậc tam cấp, ra đường Chấn Mạc, rồi từ đó lên phố chính. Ngay
đầu phố chính, một cửa tiệm chuyên bán la de, nước ngọt, thuốc lá và báo chí
các loại, đã mở cửa. Ông chủ tiệm đang xếp nhật trình lên cái giá bằng gỗ. Một
hàng chữ lớn đập vào mắt tôi.
Bình Trọc tìm ra địa chỉ bác sĩ Bảo không mấy khó khăn. Biệt
thự thật lớn rộng, chung quanh trồng toàn vú sữa.
- À, anh làm vườn hả? Thằng cha đó kỳ cục lắm, y biết cả lái
xe, uống rượu cứ như hũ chìm. Tôi rất ghét những người lúc nào cũng sặc sụa hơi
men. Tôi nghỉ được hơn một tháng thì anh ta cũng bị đuổi. Y chẳng làm cho ai được
lâu bao giờ. Trước khi đến làm cho bác sĩ Bảo anh ta đã có thời kỳ giúp việc
trong công viên thành phố. Chưa được ba, bẩy, hai mươi mốt ngày, lại nghỉ. Mò đến
làm cho ông Nguyễn Mẫn được đâu nửa tháng, buồn tình lại bỏ đi. Từ đó, tôi chẳng
còn được tin tức gì về anh ta nữa.
Bé Thơ có biệt tài làm quen với những người mới gặp lần đầu
tiên. Cái biệt tài ấy khiến Thơ luôn luôn thành công trong việc ngoại giao hỏi
dò tin tức. Y như rằng! Bà chủ bi-da tuy đã lớn tuổi nhưng tiếp chúng tôi rất
niềm nở.
- Ê, coi chừng! Hai Ngữ về rồi đấy, xe gắn máy anh ta dựng
sát tường kia kìa, thấy không? Cửa sổ đóng im ỉm thế kia, biết đâu y lại chẳng
đứng bên trong ghé mắt nhìn qua khe ván?
Bình bấm đèn bước theo. Quả nhiên có kẻ nào đó đã vào đây, đốt
cả lửa để đun nấu. Nhiều mẩu gỗ cháy dở chứng tỏ điều đó. Lại có nhiều vết giầy
in trên nền đất ẩm.
Câu hỏi của Tâm không lời giải đáp. Bé Thơ:
- Đâu có! Tụi nó rút lui bình tĩnh lắm mà. Hoảng hốt gì đâu. Chúng không biết Bình và tôi rình trên mái nhà. Bây giờ để Ca Phi đánh hơi dò tìm coi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXPhiên bản 2
Phiên bản 2 CHƯƠNG 15 Khi anh trở về làm cảnh sát khu vực phường Đường Tàu thì em đã thành một con lưu manh thực thụ rồi. Sau vụ đốt chợ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét