Thứ Hai, 16 tháng 9, 2024
Bên kia chiếc cầu
Chương 1.
− Họ đâu dám lộ diện. Chỉ có ba người thôi, dường như là để
thăm dò lòng dân.
Toán lính Pháp đi ngược trở lại đường cũ. Sơn và Thảo Giang rời
lùm cây, nhưng chỉ dám len lỏi trong những vườn tược, theo đường tắt về ngõ sau
nhà Sơn.
Những ngọn mác hạ xuống. Sơn nắm lấy tay Thảo Giang, vẹt những
cành lá bước tới. Những người nghĩa quân đứng dậy, Sơn nói:
Sơn thở dài, quay vào bếp, trút nước gạo ra chén. Khi trở ra, thấy Chương đang vịn tay trên cành cây, mắt nhìn đăm chiêu qua những kẽ lá. Sơn khe khẽ bước lên nhà, vào bên giường Thảo Giang. Cô bé nằm ngủ thiêm thiếp, thở mệt nhọc như người bệnh đã lâu ngày. Sơn đặt chén nước xuống, gọi nhỏ:
− Bếp ở phía sau, mấy ông cứ tự tiện nấu ăn.
− Nó ở nhà này một mình với em gái. Nhưng tôi nghi nó là tay
trong của tụi nghĩa quân. Mới hồi nãy nó liệng một tấm bản đồ vào lửa để phi
tang.
- Cái cọng sắt, em mài thành cái dùi, chờ ngày theo ông Trương Công Định. Cái dùi lận trong lưng, đợi lúc đâm vào tim giặc, lấy lại đất đai. Nhưng em chưa làm gì được, cái dùi đã đâm vào người Thảo Giang… Vì Thảo Giang không muốn cho giặc qua bên kia cầu, đuổi theo các anh. Em đã hiểu lời của anh rồi, anh Chương ơi! Người yêu nước tật nguyền có cái khí giới riêng của họ. Thì Thảo Giang, con gái yếu đuối cũng có khí giới của Thảo Giang.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tiếng thở thời gian Năm đó chúng tôi học lớp 9. “Chúng tôi” tức là tôi, thằng Hoàng và thằng Dương. Trường chúng tôi học là trường dân...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét