Thứ Hai, 16 tháng 9, 2024
Bài thơ kinh dị
Chương 1
Nguồn sống hằng ngày của mụ Phé là sữa dê. Mụ nuôi con dê mập lắm, mầm sữa rất căng. Nhưng thật ra, thức ăn chính cốt của mụ vẫn là cơm gạo. Canh dư cơm thừa mụ vẫn trông nhờ vào đồng bào trong vùng, một phần lớn từ “ trên dinh cụ Án ”. Và đáng kể hơn nữa là gia đình thầy đội kiểm lâm tên Phạm văn Danh, vợ tên tục vẫn gọi là cô Gấm. Dân trong xã Phú Hộ đối với mụ Phé, đều tỏ vẻ thương hại, sẵn sàng cưu mang, vì lẻ mụ chỉ có một thân trơ trọi, không bà con thân thích họ hàng. Mặc dầu mụ bẩn thỉu, mặc cho mụ đôi khi đánh mắng những đứa trẻ nghịch ngợm gọi trêu mụ là “mũi có lò xo, mắt to mắt bé”, ngoài ra mụ Phé không hề làm gì hại ai bao giờ.
Rồi bà đứng lên, giơ tay về phía lò sưởi chỉ bức hình một
thanh niên đẹp trai, một vẻ đẹp hơi ủy mị như con gái, nhưng nét mặt chân thật
dễ thương.
Theo hai cô, chàng bước lên cầu thang, lan can có những chấn
song con tiện bằng gỗ mun lâu ngày lên nước đen bóng. Một lần nữa con gái nữ chủ
nhân quay mặt lại đằng sau. Lý do: thanh tra Trọng Viễn lại vừa mới cúi xuống
lượm thật nhanh một cái gì đó, đút lẹ vào trong túi áo. Ngẩng lên, tia nhìn của
chàng trai lại đụng ngay ánh mắt tò mò nhưng thật dịu dàng của Tường Vân. Ánh mắt
ấy như ngầm nói: “Ông cứ tự nhiên, đừng ngại, tôi sẽ không tọc mạch với ai
đâu”.
_ Tôi chắc rằng chị Duyên thông minh tháo vát có thể giúp được
tôi nhiều lắm. Thế cái đêm thứ ba 12 rạng sáng thứ tư 13 dương lịch ấy, chị thấy
ở đây có gì khác lạ không, chị Duyên?
_ Thưa ông thanh tra! Có thể giúp được điều gì, tôi sẽ sẵn
sàng vui vẻ mà giúp. Nội khu vực Phú Hộ này, dư luận đối với ông, hết thảy đều
tán thưởng ngợi khen lắm lắm. Nhưng kẹt một điều, tôi ở vào vị thế không thể
nói được. Và tôi tin rằng ông thanh tra không ép buộc kẻ tu hành này phải nói bằng
được. Chẳng riêng gì với ông, ngay cả hết thảy mọi người khác, thái độ của tôi
vẫn trước sau như nhất, chẳng đổi thay.
Chàng thanh tra đâm chiêu suy nghĩ – “Hừ! Mình bị coi thường
quá! Bị “nó” coi thường suốt từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ! Ai ngờ sự việc lại
có thể như thế này được!...Hừ! Tên Sinh này ghê gớm thật! Nếu vậy, chắc chắn hắn
đã được một tên nào đó phụ giúp một tay rồi. Lẩn lút trong đám rừng mà chỉ có một
mình là chuyện không thể thực hiện được. Ngủ đã vậy, còn ăn thì sao? Thêm nữa,
nếu chỉ có một mình làm sao hắn na được xác thằng nhỏ Ngây đi? Và, không hiểu lấy
trộm xác của thằng bé để làm gì kia chứ?”.
_ Thưa bà! Thành thực chia buồn cùng bà! Và trân trọng thỉnh
cầu nơi bà một điều: vì lợi ích của cuộc điều tra truy lùng thủ phạm, khi về tới
biệt thự, xin đừng để lộ sự việc thê thảm này. Việc loan báo, xin để dành phần
tôi. Có thế, tôi mới có thể lợi dụng sự xúc động của từng người khi họ được
nghe công bố tin tức. Con người ta, khi bị cảm xúc, thường để lộ chân tướng, do
đó mới hy vọng tìm ra đối tượng để quy định trách nhiệm về vụ sát hại hai mạng
người một lúc này.
_ Cô đừng vội giận. Chẳng qua tôi cũng chi muốn phanh phui
tìm hiểu sự thật, dù cho sự thật ấy có buồn thảm đến mức nào đi nữa. Cô thấy
chăng sự im lặng của cô đã khiến công việc của tôi bị trở ngại không ít. Cô Tường
Lan – Chàng thanh tra gằng giọng, muốn nhân dịp này cho con gái nhà quan một
bài học – Một thiếu nữ dòng dõi trâm anh như cô cần phải, không những tránh mọi
điều xấu xa tai tiếng, mà lại còn phải hết sức giữ gìn ý tứ nữa. Vẻ bên ngoài,
tiếng thế, nhiều khi tai hại lắm. Dư luận của những người sống tại đây, trong
biệt thự này, nhất là những gia nhân, cũng đã khiến cho tôi có nhiều nhận xét
sai lầm về cô. Họ phán xét các cô về hành vi thái độ bên ngoài… Nhiều khi họ
xét đoán sai lầm… Phiền lắm! Giá cô đừng giấu diếm tôi một chút gì ngay từ buổi
đầu thì có phải hay biết bao nhiêu không?
_ Ồ! Thưa ông thanh tra! Đối với tôi, nhà tôi hiểu hơn ai hết là tôi chỉ có yêu chồng, chỉ biết có chồng mà thôi. Lúc ấy, tôi sợ hãi quá, hét lên: “Anh Danh! Anh Danh yêu quý của em! Trời ơi! Anh làm cái gì vậy? Anh điên rồi sao? Trời ơi!”. Rồi tôi ôm chặt lấy nhà tôi mà khóc. Vừa khóc, vừa hôn chồng mà nói: “ Anh thừa biết là giữa em với cậu Sinh không hề có chuyện gì bất chính, ngoài cái tính bờm xơm chớt nhả của cậu công tử con quan này. Trời ơi! Anh còn lạ gì cậu ấy nữa mà lại còn điên rồ như vậy chứ. Trời ơi! Bây giờ thì làm sao đây?”. Lúc đó, nhà tôi mới tỉnh ra. Tỉnh ra rồi, anh ấy kinh hãi lắm, cứ run lên bần bật mà rằng: “Cậu Sinh! Thằng Ngây! Chết rồi! Chết rồi!”. Và ôm chặt lấy tôi, cơn nóng giận không còn, chỉ còn lại là sự khiếp đảm cùng cực. Tôi giấu mặt vào ngực áo nhà tôi nhắm nghiền đôi mắt. Một lúc lâu lắm, anh Danh mới cất tiếng run: “Gấm à! Để anh đi báo Cảnh sát nhé!”. Khổ quá! Thưa ông thanh tra, lỗi cũng tại tôi đã ngăn cản không cho anh ấy đi trình. “Không được! Đừng trình báo gì hết! Người ta sẽ buộc anh tội sát nhân và rồi… con của chúng ta, khi đẻ ra, cũng sẽ khổ cả một đời. Người ta sẽ nguyền rủa nó, vạch mặt chỉ tên nó: “con tên sát nhân”. Không! Anh đừng đi trình báo gì cả, nghe anh! Tai nạn rủi ro xảy ra lúc chúng ta vẫn có mặt ở nhà. Không, anh phải nghe em! Đừng đi trình gì hết. Rồi ta liệu tìm cách khác. Đúng lúc đó, vợ chồng tôi kinh hãi rụng rời, cùng thét lên một tiếng thất thanh. Lý do: cánh cửa ra vào từ từ mở. Tôi sợ quá gục xuống ngất đi. Khi tỉnh lại thì thấy nhà tôi và mụ Phé đang loay hoay cứu chữa. À, tôi quên chưa nói với ông thanh tra biết: Mụ Phé quý mến nhà tôi, coi chàng như một vị thần. Chính anh Danh đã đích thân dựng lều tranh cho mụ Phé ở đó. Củi đun, thịt rừng đều do anh kiếm đến cho mụ hằng ngày. Câu chuyện bí mật, rùng rợn vợ chồng tôi nói với nhau, mụ Phé ở ngoài đã nghe rõ hết. Mụ vào để tính kế giúp chúng tôi. Chỉ hai xác người, mụ bình tĩnh bảo hai vợ chồng đang đứng run như cầy sấy: “Hai người hãy im cái miệng đi, rồi chú Danh giúp tôi một tay. Đem giấu hai cái này đi. Còn thím, thím lo chùi vết máu cho sạch hết trên sàn nghe. Trong khi đó, này chú Danh, làm đi!”. Mụ Phé cởi áo tơi đen quấn kín xác thằng Ngây, ra lệnh cho nhà tôi đem đi. Đi đâu, hai người chẳng cho tôi hay. Rồi đến thi thể cậu Sinh. Trước khi ra về, mụ Phé còn căn dặn vợ chồng tôi rằng: “Không ai nghi ngờ vợ chồng chú thím đâu, nghe chưa! Thà rằng tôi nhận tội giết người thay cho còn hơn là thấy chú thím bị mắc vòng lao lý. Cứ tin ở mụ Phé này nhé, chú thím Danh!”. Nhà tôi có vẻ yên tâm được phần nào. Riêng tôi, suốt đêm ấy không hề chợp mắt, sợ run rẩy trong vòng tay chồng. Anh Danh gượng gạo nói tỉnh để trấn an: “Gọn ghẽ đâu vào đấy cả rồi, còn gì đâu mà em cứ sợ hãi mãi thế! Can đảm lên chứ! Gấm!”. Can đảm lên! Và để có được can đảm, nhà tôi đâm ra uống rượu liên miên. Nhưng, đôi lúc tỉnh rượu, anh ấy lại càng thấy sợ hãi vô cùng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXPhiên bản 2
Phiên bản 2 CHƯƠNG 15 Khi anh trở về làm cảnh sát khu vực phường Đường Tàu thì em đã thành một con lưu manh thực thụ rồi. Sau vụ đốt chợ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét