Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2024
Sống chỉ một lần 2
Chương 5
Chúng tôi còn nói nhiều chuyện nữa mà tôi không nhớ hết. Chỉ
biết đêm êó, gần 3 giờ sáng, đèn mới tắt trong buồng ngủ tôi, và nằm trong bóng
tối, tôi còn trằng trọc đến gần sáng. Vấn đề lớn của đời tôi cuối cùng vẫn là
Trường, chỉ là Trường. Tôi vẫn yêu chàng như lúc đầu, bây giờ tình yêu còn sâu
nặng và đằm thắm hơn. Nhưng tôi phải công nhận là Nhã có lý một phần. Tôi không
thể yêu chỉ để mà yêu. Đã đến lúc tôi phải có thái độ. Nhã sẽ dời khỏi căn nhà
này, tôi không thể sống một mình mãi mãi. Lần này Trường về, tôi phải đòi chàng
thực hiện một lựa chọn mà trước kia tôi không mảy may bận tâm đến. Sự lựa chọn
quyết liệt nhưng cũng thật giản dị. Nó nằm gọn trong câu nói này:
Nửa giờ sau, Nhã trở về. Nhưng nó không đưa về một thầy thuốc
nào hết, mà người đến cùng nó là Phan. Nhã giải thích:
Dần dần rồi tôi cũng vui lây niềm vui của Nhã. Đi với nó,
không có buồn vào đâu được. Gaỉn dị là cái chuyện nó không để cho ai có thì giờ
buồn. Cảnh tượng phố phường chung quanh thật tấp nập, nhộn nhịp. Nguyên Đán còn
mấy tuần nữa mới tới, nhưng trong không khí tưng bừng của cả một thành phố náo
nức, đã có trừ tịch (3), đã có mùa xuân. Trên những hè phố chung quanh chợ Bến
Thành, suốt hai dọc đại lộ Lê Lợi, những tiệm hàng bán hàng Tết đã mọc lên như
nấm. Những núi trái cây bên cạnh, một rừng kẹo mứt. Mỗi góc phố là một tụ họp.
Mỗi vỉa hè là một dòng suối người.
-Đi ăn sáng với em là hết mệt ngay. Chị hay mệt chính vì lúc
nào chị cũng muốn đóng cửa nằm nhiều quá!
-Đã dở lại bướng. Cơm không bữa nào nuốt được. Em nhờ người
tìm bếp mới. Chừng nào thay được người mới dám mời chị đến xơi cơm.
Chúng tôi đã ăn xong bữa cơm. U già lên dọn bàn, chúng tôi ra
phòng khách ngồi uống nước. Tôi hy vọng Nhã để cho tôi được yên. Tôi cần yên
tĩnh một mình để suy nghĩ. Bức điện tín của Trường vẫn còn làm cho tôi bàng
hoàng xúc động. Nhưng Nhã không để tôi yên. Nó muốn chia sẻ sự bối rối với tôi,
và kết quả là càng làm cho tôi bối rối hơn.
Suốt dọc đường ra tới phi trường, tôi ngồi lặng trong một góc
xe, đắm chìm trong suy nghĩ. Tôi lựa chọn, tìm kiếm trước những lời sẽ nói với
Trường, sao cho giữa tôi và chàng vẫn có một không khí tươi vui thân mật như
ngày nào.
Cùng với những tiếng ồn ào là tiếng động của máy bay thoạt đầu
văng vẳng rồi lớn rõ dần dần. Máy bay đã vào tới không phận thành phố. Tôi vẫn
ngồi im một chỗ, đầu óc bàng hoàng mà tay chân thì hình như tê liệt không nhúc
nhích. Tôi sống một cảm giác không rõ rệt. Những lời định nói với Trường xếp đặt
đâu ra đó ở nhà, tan biến hết vào hư không. Cảnh ngộ mới đang đặt tôi và Trường
đứng trước một trạng thái khó giải quyết. Hoặc là chúng tôi còn hàng nghìn chuyện
khác phải nói với nhau, trong đó có cả chuyện phải xóa bỏ lời ưng thuận lấy
Phan, và như thế lại như cũ, lại như ngày chàng chưa lên đường. Hoặc là chúng
tôi đừng gặp lại nhau, bởi vì không còn gì để nói.
-Nó xin được cùng đi đón anh, nhưng em không nghe.
-Trong thời gian anh đi xa, em có bị đau không?
Tôi nghĩ đến Phan. Tôi hẹn Phan 7 giờ. Nếu có đủ can đảm, tôi
đã đòi Trường đưa ngay tôi về nhà, kiếm cách cáo từ chàng, chờ Phan tới đón.
Không thể để cho hai người đàn ông chạm trán nhau ở nhà tôi được. Như thế, chẳng
ra làm sao hết (2). Nhưng can đảm ấy tôi không có được tới phút này, đúng vào
lúc sự can đảm là một cần thiết nhất. Đó cũng tại vì tôi không nhất đán xóa bỏ
được một thói quen đã trở thành một tự nhiên trong liên hệ giữa tôi và Trường từ
trước tới giờ. Là chàng muốn gì, tôi nghe theo làm vậy. Mỗi lời nói của chàng
là một mệnh lệnh. Mỗi ý muốn của chàng đều được thi hành. Chàng nói và tôi
ngoan ngoãn vâng theo, không mấy khi từ chối hay phản đối.
Chúng tôi len lách giữa một rừng người, tuôn chảy thành một
dòng suối màu sắc rực rỡ trên hè đường. Những tiệm hàng chỉ mở vào dịp Tết dựng
thành một hàng dài san sát.
Tôi dời khỏi giường vào phòng tắm. Nước lạnh dội ùa trên da
thịt làm cho tôi tỉnh táo lại được phần nào. Tôi tới ngồi trước bàn phấn nhìn
mình trong gương. Tôi muốn trang điểm thật đẹp. Tôi muốn làm đẹp, một lần cuối
cùng cho Trường.
Cuối cùng chúng tôi chọn một tiệm cơm tây nổi tiếng bên vùng
Khánh Hội. Khung cảnh tiệm ăn rất ấm cúng. Một vài đám khách vừa ăn vừa thì thầm
nói chuyện. Trường đưa tôi tới một bàn ăn nhỏ ở một góc phòng. Chàng hỏi khi
người bồi bàn tiến lại với một tấm thực đơn trên tay:
Câu nói của Trường, 12 tháng sống phiêu bạt nay đây mai đó của
Trường làm tôi liên tưởng tới một năm sắp tàn của mình. Trời hình như lúc nào
cũng mưa. Sáng đã dầm dề, chiều còn lướt thướt. Đêm nằm nghe mưa rơi, tới lúc
thức dậy mưa còn nặng hạt. Hình như có một bài hát hay một bài thơ nào đó đã
nói đến thứ mưa khắp ấy, mưa ngoài trời, trên phố, trên cây, còn mưa trong lòng
người (1). Đời tôi, của năm sắp phai tàn này ở giữa trận mưa liên miên không
như vậy. Và đó cũng là một lý do hết chịu đựng nổ sự cô đơn.
Trường gọi bồi, trả tiền, đẩy ghế cho tôi đứng lên. Ra đến
ngoài đường, con đường Trịnh Minh Thế tuy mới hơn 9 giờ tối đã vắng lắm, chỉ
còn lác đác dăm bảy bóng người đi lại. Trời đầy sao trên đầu, những vì sao cũng
buồn rầu như cặp mắt tôi ngó nhìn lên chúng. Trường nhìn sang bằng cái nhìn
trêu nghịch. Chàng toan cười, nhưng thấy khuôn mặt tôi quá chừng nghiêm trang,
chàng thôi không cười nữa. Chúng tôi vào xe. Tuy đoạn đường về nhà ngắn ngủi và
tuy đầu óc hoang mang chưa biết nói với Trường như thế nào cho thật gọn gàng,
sáng tỏ. Tôi cũng xích gần chàng, đặt hẳn đầu tôi lên vai chàng. Một lần cuối
cùng, tôi muốn được thấy tôi nhỏ lại, bên cạnh cuộc đời chàng mênh mông, con
người chàng to lớn. Tôi đang sống những phút buồn rầu của đời tôi, nhưng tôi
cũng biết rằng những giây phút buồn rầu này, tôi nhớ mãi một đời.
-Cảm giác của chị đó. Đó là điều em muốn biết. Hoang mang hay
hồi hộp?
-Đừng quên là anh đi xa mới về. Đừng quên là anh đi xa một
năm, anh mới về chiều nay!
Tôi cúi đầu, đứng im không nói. Trường đưa hai tay giữa lấy
hai vai tôi, nghiêm trang:
Mái tóc tôi vẫn đặt trên vai chàng, tôi bước theo Trường. Và
khi hai chúng tôi ngồi xuống đi-văng, mái tóc tôi vẫn ở yên trong vị trí cũ.
Căn phòng mờ mờ ánh sáng. Đêm cuối cùng đây. Người ta không nói tạm biệt với
tình yêu bao giờ. Mà vĩnh biệt. Ngày mai, khi trời sáng, khi ngày dựng, khuôn mặt
đời sống thình lình đổi khác. Những dấu chân tôi sẽ đặt trên một con đường mới,
mái tóc tôi vĩnh viễn không bao giờ còn được đặt lên vai chàng như đêm này, như
phút này, tôi nghĩ vậy, và trong thình lình nẩy sinh một ý tưởng kỳ lạ. Đó là:
nếu đêm nay là đêm cuối cùng cho chúng tôi, thì cũng xin là đêm cuối cùng cho tất
cả cuộc đời. Xin đừng có ngày mai nữa. Tờ lịch đêm nay, xin là tờ lịch cuối
cùng trên cuốn lịch. Khoảng thời gian còn lại của đêm nay, xin là khoảng thời
gian cuối cùng, những mái nhà, những hàng cây của thành phố này, trong đêm này,
xin nhất loạt đổ sập. Mọi hiện hữu xin xóa bỏ hết, kẻ cả tôi, kể cả Trường.
Tình yêu đã tan vỡ thì xin hết thảy cũng biến thành hư không.
Tôi chưa biết nên có thái độ nào, phải nói với Trường như thế
nào. Tôi chưa biết tôi nên cười thật lớn, cưới với một hạnh phúc tột đỉnh hay
khóc, khóc với một bất hạnh tận cùng, thì Trường đã nâng tay tôi lên, và chiếc
nhẫn được tháo ra. Trường bỏ chiếc nhẫn vào cái hộp gấm, đậy lại cho vào túi.
Chàng vòng hai tay ôm chặt tôi.
-Có gì bắt buộc chị phải ‘khai báo’ tường tận từ đầu đến cuối như thế đâu?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thanh tẩy Phần I Ra trông coi đền, chị Yến được ở ngay tại hậu điện. Chị ăn cơm tù hơn hai mươi năm rồi nhưng nếu gặp chị ở ngoài ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét