Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2024
Ôm đàn tới giữa đời 1
Chương 1
Tôi tự tay pha cho mình một ly cà phê. Những giọt nước nâu đậm nhỏ xuống lòng ly mờ khói. Cũng lúc một tiếng tách khô,gọn, phát ra từ cái máy nghe băng. Một vài vòng quay im lặng, chậm chạp. Rồi là bài hát. Một bài hát về vòm trời tôi đang sống, nơi chốn tôi đang ở. Một bài hát về Pleiku. Huyền đứng lặng, hai vai thu lại, cánh tay buông thõng là dáng điệu nó trước bản nhạc yêu thích. Tôi cũng yêu bài hát này. Bài hát thật buồn. Của một người buồn nhìn một Pleiku buồn. Pleiku. Những người con gái má đỏ môi hồng trơ vơ với xuân đời mình, như những nhành hoa núi nở trong quên lãng những đáy lũng, biền biệt những triền núi. Một bến xe. Một bãi đất trống. Một chuyến xe lên, từ biển. Một chuyến xe về từ rừng. Dăm người khách lạ đi lên đi xuống. Và chàng trẻ tuổi ở một tiền đồn biên giới, chỉ thấy người yêu bằng tưởng tượng, qua một màn mưa bay nghiêng.
Tôi gắt:
Một lần tới quán, Thập đọc cho tôi nghe mấy câu thơ này:
Thư tới rồi người về. Anh em gặp nhau mừng chảy nước mắt. Kiện
được về gần chúng tôi thật. Đơn vị anh đóng quân trên một ngọn núi cách ngọn đồi
Chu chừng năm cây số. Chị em tôi vẫn hy vọng Kiện được đổi về Pleiku. Nhưng
thôi, Khôngntum cũng được, chỉ cách Pleiku mấy chục cây số đường bộ. Từ ngày được
đổi về đơn vị mới, mỗi cuối tuần Kiện về nhà được một lần. Về tối thứ bảy. Sáng
thứ hai đi sớm. Nhập ngũ với chiếc nón sắt trên mái tóc ngắn và bộ đồ trận trên
cái thân hình nhỏ nhắn. Kiện vẫn hiền lành ít nói như cũ. Khuôn mặt anh rám nắng.
Nhưng ánh mắt vẫn trẻ thơ. Tay chân anh cứng cáp. Nhưng điệu dáng vẫn học trò.
Về tới quán Nhớ anh không ra khỏi nhà cho tới phút lên đường trở về đơn vị. Anh
nằm dài đọc sách. Giúp chị em tôi trong những công việc vặt.
Nhìn Thư và nhìn nét mặt nghiêm trang tò mò của mọi người,
tôi có ngay với tôi một cảm giác khó chịu. Khoa đưa em gái tới đã phá tan cái
không khí thân mật, đơn giản hàng ngày của quán Nhớ.
Tới đây cả Huyền và tôi cùng bật cười. Biết chúng tôi đùa,
Khoa mừng rỡ, cũng lớn tiếng cười theo. Sự vui vẻ của ba chúng tôi không được
Thư hưởng ứng. Cặp môi mím chặt cái nhìn tức tối Thư ngồi yên, ngó chúng tôi trừng
trừng. Thư chỉ hợp với những nơi chốn khác. Quán Nhớ không phải là nơi lui tới
của Thư. Quán chẳng đón chào người. Người tới quán, lạc lõng. Vẫn là một phố
cao. Vẫn một phố thấp. Hai con đường không bao giờ gặp nhau.
Với khung cửa sổ phía trước cũng mở rộng như cửa ăn thông vào
trong, với những vì tường vàng tươi và trần nhà trắng toát, quán Thu Vàng sáng
thật. Chỉ là tôi choáng váng, hoa mắt, mọi hình thể đã nhòe nhạt cái chung
quanh còn quay đảo chóng mặt, tôi phải đứng lại, vịn tay vào một bờ tường. Giây
phút tê liệt bàng hoàng buổi sáng hôm nào ở phi trường Cù Hanh lại xâm chiếm
tôi, một lần nữa. Cảm thấy hơi thở nghẹn ứ và trái tim đứng ngừng trong lồng ngực.
Mãi mãi rồi tôi mới thở được. Tôi thở, thở ra một hơi thật dài. Những hình thể
trước mắt sáng dần, tôi nhìn thấy cặp mắt mở lớn của Thư, cái nhíu mày chưa hết
kinh ngạc của Lan. Nét mặt tôi hẳn kỳ lạ lắm vì đám khách trong quán đang chuyện
trò đều ngừng bặt. Họ nhìn tôi chăm chú.
- Về đây lánh nạn, sống mấy tuần ăn không ngồi rồi chính tao
cũng chưa biết làm gì đây cho hết ngày. Cho mày hoàn toàn tự do muốn đi đâu thì
đi.
Chúng tôi cùng chào Lan, đi ra. Tôi nghe thấy nhịp tim mình đật
thật mạnh trong lồng ngực. Nếu Đạo còn đứng chờ ở ngoài, tôi sẽ phải có với Đạo
một thái độ như thế nào? Chẳng lẽ cứ lờ nhau đi mãi. Tôi thở ra nhẹ nhõm. Tôi
không nhìn thấy Đạo nữa. Đạo đã bỏ đi. Đạo đã biến mất.
Huyền trở mình ngủ tiếp. Tôi nằm thẳng, nghĩ cuộc lánh mặt của
mình không thể kéo dài thêm được nữa. Sớm muộn rồi Đạo cũng trở lại. Tôi cần
tìm gặp Đạo trước. Để ngăn cản, không để cho người đàn ông này tới quán Nhớ.
- Gái Pleiku má đỏ môi hồng. Anh không nghe thấy lời một bài
hát về Pleiku sao?
Tôi nghe mà rợn người. Mỹ Dung trong đêm là một con hồ ly.
Cái đuôi con hồ ly dài lê thê. Tiếng cười của con hồ ly nồng nàn dục vọng. Con
hồ ly mới tới Pleiku chưa đầy một năm, bao nhiêu chàng trai mới lớn của Pleiku
đã ngã vào cái lưới hồ ly mê hoặc. Tôi nín thở, chờ phản ứng của Đạo.
Cố tạo cho mình một nét mặt thản nhiên tươi tắn, đằng hắng thật
lớn, tôi bước vào nhà, Vận và Khoa cùng giật mình nhìn ra.
Thái độ đứng đắn của Khoa vừa làm tôi bực mình, vừa làm tôi
sung sướng. Tôi cố nén một tiếng thở dài và đứng lên theo. Tôi đưa tiễn Khoa ra
đường. Con phố chạy qua quán Nhớ đã kín đặc sương mù. Đêm Pleiku lung linh những
hình thể mờ nhạt. Sương ôm lấy những bờ cỏ. Sương lan đầy trong những chùm lá.
Mặt đường, những cạnh đá ướt loáng. Tôi đứng lặng, nhìn Khoa lên xe. Đèn xe bật
sáng. Máy nổ. Khoa đưa tay vẫy. Tôi giơ tay vẫy lại. Chiếc xe lìa bờ cỏ, từ từ
lăn vào một biển sương không bến bờ. Tôi nhìn theo. Chưa có tôi, Khoa đã mất.
Chưa gần tôi, tôi đã xa. Nhìn theo chiếc xe mât hút mau chóng về một cuối đường
tối thẳm, tôi sống với một cảm giác thê thảm là đêm nay, tôi mất Khoa, Khoa đã
mất tôi, vĩnh viễn.
Chúng tôi nhẩy xuống khỏi giường, vội vã mặc quần áo. Tôi cầm
lược, chải tóc đi ra đón Vận. Vận bước vào quán, soa hai bàn tay vào nhau, suýt
soa:
Khách sạn là một tòa nhà hai tầng. Mái ngói cong trũng. Những
khung cửa sổ long gẫy ngó xuống mấy bực thềm dính đầy bùn đất. Trước khách sạn
là một khoảng đất trống. Buổi sáng, buổi trưa, khoảng đất trống là địa điểm của
những xe hàng rong, mấy sạp hàng bán quần áo cũ. Tôi dã đi qua cái khách sạn
này nhiều lần. Đã dừng lại trước mấy cái sạp này nhiều lần. Một lần, tôi đã chọn
được ở đây một cái áo mưa cũ cho Huyền. Hồi đó, Pleiku đông đúc hơn bây giờ, và
khúc đừơng trước khách sạn là một cảnh tượng ồn ào, nhộn nhịp.
Giọng tôi rắn đanh, quyết liệt. Lòng thù hận của tôi phải bừng
bừng hơn bao giờ. Đạo phải được tôi nhìn ngắm và phán đoán qua một hình ảnh xấu
xa, ghê tởm hơn bao giờ. Hai ngày cuối cùng ở Sàigòn Đạo lánh mặt tôi. Tôi gào
thét, kêu gọi. Đạo nằm lỳ trong phòng không thèm trả lời, không thèm mở cửa. Buổi
sáng tôi cùng Huyền trở về Pleiku. Đạo cũng không thèm nói với tôi một lời từ
biệt. Sự bỏ rơi lạnh lùng, tàn nhẫn. Lại còn những câu nói của Đạo nữa. Mỗi câu
là một gáo nước lạnh. Mỗi câu là một mũi nhọn đâm suốt trái tim tê tái bàng
hoàng. Em với anh chỉ là chuyện chốc lát, một mối tình qua đường. Đạo đã nói với
tôi như vậy đó. Em trở về nơi em ở đi, đừng ở lại Sàigòn làm gì. Chúng mình
không bao giờ gặp lại nhau nữa. Mỗi câu nói là một sự thật phũ phàng, một cái
tát làm tối tăm mắt mũi. Tôi thề nguyền không nhìn mặt Đạo nữa vì thế. Tất cả
những câu nói cũ trở lại, nhẩy múa trước mặt tôi. Tôi quắc mắt nhìn Đạo. Sự tức
giận bất chợt làm cho tay chân tôi run bắn. Thật may tôi đã kịp vào cái vị trí
phải đứng của Đạo. Cái vị trí của một người tình.
Tôi cài hết hàng khuy áo, trèo qua người Đạo, bước xuống khỏi
giường. Mặt sàn lạnh buốt. Tôi luồn chân vào đôi dép của Đạo, vào phòng tắm.
Cái vòi nước vẫn nhỏ giọt. Tôi mở vòi cho nước chảy mạnh và nhìn khuôn mặt mình
phản chiếu trong tấm gương đục. Khuôn mặt trong gương lúc này vừa là một khuôn
mặt xa lạ vừa là một khuôn mặt quen thuộc. Tôi chưa nhìn thấy nó lần nào ở
Pleiku. Đầy là lần đầu. Tôi đã nhìn thấy nó thật nhiều lần ở Sàigòn. Trong
phòng Đạo. Trong phòng tôi lúc từ phòng Đạo trở về. Vào những giờ này. Tôi chợt
nhớ đến Sàigòn. Sàigòn với những buổi tối nóng bỏng với giòng người ào ạt giữa
một rừng tiếng động dầy đặc. Tôi rửa mặt, chải đầu, đi ra.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thanh tẩy Phần I Ra trông coi đền, chị Yến được ở ngay tại hậu điện. Chị ăn cơm tù hơn hai mươi năm rồi nhưng nếu gặp chị ở ngoài ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét