Thứ Hai, 16 tháng 9, 2024
Lá khô mùa mưa
Chương 1.
Nhà bếp nóng nực vì hơi từ trên mái tôn thấp tỏa xuống. Mới đứng
một lát mà mồ hôi đã bắt đầu nhỏ ra từ trán Huyên. Vách nhà làm bằng những miếng
ván thùng trên đó có in chi chít những chữ to nhỏ. Huyên dõi mắt nhìn sâu vào
trong bếp. Ở đó có một cái bếp cao đun bằng củi, trên có các chảo xoong to tướng
và đen sì. Ông đầu bếp ban nãy đang xúc cơm bằng một cái vá to gần bằng… cái xẻng
và đổ cơm vào một cái nồi cao như một… cái lu nước. Một người bếp khác dùng vá
nhỏ xúc cơm đổ vào từng khay và phân phát thức ăn cho các thương binh. Thức ăn
bưng từ trong bếp ra đều đựng trong các thau ni-lông to tướng.
Bác sĩ Lân đến xem vết thương của anh, rồi vừa ghi vào hồ sơ,
vừa nói:
- Không sao, hôm nay các thương binh cũng vui lòng ăn kẹo ỉu.
- Cháu Huyên! Cháu có chuyện vui lắm mà chẳng cho chú biết
nhá!
Tuần rồi anh Hạnh gửi thư lên cho Tâm. Anh ấy tâm sự với Tâm
rất nhiều, mà những ý tưởng đó đã làm Tâm suy nghĩ vô cùng. Thật tình mình
không ngờ sự hiện diện của chúng mình tại trại C của khu bệnh xá hẻo lánh ấy lại
gieo vào lòng anh Hạnh một nỗi ưu tư sâu đậm như vậy. Tâm không biết phải nên
vui mừng hay ân hận, bởi vì anh Hạnh đã tin tưởng và hy vọng quá nhiều ở Tâm.
Huyên cũng thấy đó, đối với gia đình Tâm và những người thân: Huyên, nhỏ Hạnh
Đào và các chị, Tâm chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đối với anh Hạnh, Tâm là một
cái gì rất “cao xa”, mà, bên cạnh những quý mến, tin yêu, anh Hạnh còn có thêm
sự e dè, và một sự “thất vọng ngấm ngầm” (theo y như lời anh ấy nói). Mà Huyên
thấy có cái gì cao xa ở con người của Tâm không? Tâm, cũng như Huyên, muốn học,
học cho thật nhiều, thật giỏi, để đem cái học của mình ra giúp ích cho đời.
Nhưng khi va chạm vào thực tế, Tâm thấy rõ ràng là bên cạnh sự hãnh diện của
chúng mình là sự cách biệt rất lớn mà vô tình nó đã có từ lâu trong tâm tư những
người con trai như anh Hạnh. Họ là những người thanh niên trót sinh nhằm thời
chiến, trên đất nước đau khổ này. Có người vì tình nguyện, cũng có người vì một
lý do nào đó mà ngưng việc học hành, vào quân ngũ. Anh Hạnh đã đi tác chiến một
thời gian rồi quay sang phục vụ trong ngành quân y, phục vụ ở cái bệnh xá nơi
quận lỵ heo hút, mà nếu không có dịp đi xa về quê chị Lam Hương có lẽ chúng
mình chẳng bao giờ biết đến. Tình cảm của anh ấy đối với Tâm như thế nào, có lẽ
không cần nói Huyên cũng đoán hiểu. Tâm tin ở trực giác bén nhạy của Huyên. Anh
Hạnh tỏ ý phiền muộn về sự học hành dở dang của anh ấy và muốn xin Tâm một lời
khuyên. Huyên ơi, Tâm biết nói gì với anh ấy? Tâm biết làm gì để anh ấy bớt buồn?
Phải khuyên anh ấy thế nào để khỏi chạm vào tự ái lẽ dĩ nhiên phải có trong
lòng anh ấy? Tâm sợ những hành động, những lời nói kém tế nhị. Thế nên Tâm vẫn
chưa viết thư hồi âm cho anh Hạnh. Lúc này Tâm bối rối quá. Nếu những thì giờ
thật rảnh rang này mà dùng để đi băng bó cho các thương binh thì Tâm vui vô
cùng. Tâm thèm được làm việc chung với Huyên. Tâm nhớ tiếng đàn, tiếng hát của
Huyên. Ở nhà buồn buồn hát lên Tâm thấy nó lạc lõng thế nào ấy! Nhớ thật nhớ trại
C những hôm gió mát, những buổi mưa dầm. Bây giờ mái tôn vẫn thế hay lủng dột
thêm hở Huyên? Chú Tám, chú Lãm có vui khỏe? Anh Thái có bàn tay “như cái càng
cua” có còn nằm ở đó không? Và cậu Nam em nuôi của Huyên đó, vẫn khỏe mạnh và dễ
thương chứ? Vết thương sắp lành chưa? Vẫn hát bản “Anh hùng ca” nghe hăng say cả
trại bệnh chứ?
Mặc dù không ai nói ra, nhưng Huyên đoán biết rằng cả trại bệnh
đang trông chờ một cơn mưa. Mọi ngày cứ đến khoảng mười một giờ trưa là trời đổ
mưa, nhưng hôm nay trời vẫn cứ nắng chang chang. Trại bệnh nóng hừng hực. Ai
cũng mong một trận mưa làm dịu mát, và hầu như ai cũng quên mấy lỗ thủng trên
mái nhà.
- Hạnh Đào ốm. Cô bé đã đến lúc hết gắng gượng được nữa rồi.
- Chị phải ráng chịu – Nam trêu – Ai bảo chị chọn công việc
này. Bao nhiêu người vào bệnh xá rồi đi, chị cứ đứng ở hành lang này tiễn đưa
mãi. Mai mốt đến lượt em.
- Chị đừng nói thế. Em buồn quá mà bệnh thôi, chứ không phải
do làm việc mệt. Bao nhiêu ưu phiền dồn lại và vật mình một ngày. Đầu em bây giờ
nhức bưng lên chị ạ. Em muốn quên hết những ngày làm việc ở bệnh xá, nhưng… cứ
nhớ hoài.
Huyên nghe theo. Và khi ngồi xuống được một phút, định thần lại,
Huyên mờ mờ thấy chung quanh mình những gương mặt âu lo ngơ ngác, những gương mặt
ngây thơ vẫn còn ngái ngủ của mấy đứa em chị Lam Hương. Căn hầm thì rộng không
đầy hai thước vuông mà chứa trọn cả một gia đình. Huyên nghĩ phía bên trên chắc
cũng không mấy an toàn, chỉ một tấm ván đậy hờ. Nếu rủi ro một trái đạn rớt
ngay trên đó thì việc gì sẽ xảy ra? Huyên nghe lành lạnh dọc suốt xương sống, đồng
thời thấy thấm thía niềm cảm thương những người dân sống ở miền quê hẻo lánh.
Bây giờ là lúc bắt đầu công việc. Chị Lam Hương vào bếp để nấu
nước sôi. Cô Trang đi lên phòng lấy thuốc. Còn Huyên đi thắp nến cho sáng thêm
vì điện bị cúp từ lúc khuya. Huyên nghe những tiếng rên siết đau đớn. Huyên phải
dừng lại ở mỗi giường để lau mồ hôi và trấn an họ. Dưới nền nhà, từng chỗ máu
giọt đọng lại, sẫm màu. Huyên nghe thấm thía nỗi xót xa như chính những giọt
máu đó đang nhỏ ra từ huyết quản của mình.
- Em không cảm thấy buồn ngủ tí nào. Bây giờ em muốn… ăn cơm
nhà bếp.
- Chị thấy, tôi có gì đáng bi quan đâu! Nếu bàn tay này không dùng được, tôi còn bàn tay kia. Rồi chị sẽ thấy tôi tập viết bằng tay trái rất nhanh. Tôi còn một bàn tay mà! Bàn tay đó sẽ làm việc gấp đôi năng lực của hai bàn tay ngày trước.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tiếng thở thời gian Năm đó chúng tôi học lớp 9. “Chúng tôi” tức là tôi, thằng Hoàng và thằng Dương. Trường chúng tôi học là trường dân...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét