Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2024
Mười đêm ngà ngọc 1
Lời vào tập
Hai vợ chồng tiếp tục nói chuyện trên cầu thang về buổi dạ hội,
do Hoàng tổ chức. Hoàng cùng làm một sở với Nguyên, và là phó giám đốc của
hãng. Trái với Nguyên ở yên trong một nếp sống trầm lặng và khép kín, căn biệt
thự của Hoàng ở đường Công Lý tối nào cũng ồn ào tiếng nhạc, tiếng cười nổi của
đám bạn hữu tới uống rượu, đánh bạc, hẹn nhau ở đó để rủ nhau đi khiêu vũ hay
đánh xe ra những tiệm ăn vùng ngoại ô. Hoàng giao thiệp rộng, bạn bè rất nhiều,
tuy cũng đã lập gia đình như Nguyên nhưng vẫn cứ là một cánh bướm lượn bay cùng
khắp trên những bông hoa không phải của vườn nhà. Nói đến Hoàng là nói đến một
nếp sống vật chất Tây Phương, khói thuốc, rượu mạnh, đàn bà, và những thú vui
muôn mặt của một cuộc sống phè phỡn trong hưởng thú, hồn nhiên hời hợt, không
lo nghĩ. Hoàng nổi tiếng ở rất nhiều mặt. Và điều làm cho Hoàng kiêu hãnh nhất
là giới ăn chơi ban đêm Sàigòn cho Hoàng là người ăn mặc diện nhất Thủ Đô. Ba
mươi bộ quần áo, Toàn thứ thượng hạng. Một trăm cái cà vạt mang những nhãn hiệu
danh tiếng nhất thế giới. Giầy thửa riêng ở tiệm giầy đường Tự Do tiệm giầy này
thường tự hào là những chánh khách ăn diện nhất ở Á Châu đều bảo nhau tìm đến mỗi
khi viếng thăm Sàigòn, hay phải lưu lại ở thành phố này giữa hai chuyến phi cơ
đáp xuống và bay lên ngoài phi trường Tân Sơn Nhất.
Phòng khách của Hoàng. Một căn phòng khá rộng, có thể chứa được
hai trăm người, và căn phòng đã được dẹp quang đi, chiếc ghế bành mầu xanh thẳm
kê sát vào hai bờ tường chạy dài đến cuối phòng, nơi kê một cái bục cao trải thảm
đỏ thẳm. Trên bục, một dàn nhạc đang dạo một bản tango êm dịu. Tốp nhạc sĩ, gồm
năm người đàn ông và một nữ ca sĩ trẻ tuổi, phục sức kiểu Tây Phương, váy tím
bó sát vào áo xanh nhạt hở ngực. Cô ta đứng tựa vai vào thành tường, môt cánh
tay co lên trước ngực, đưa đi đưa lại tneo nhịp nhạc chậm chậm. Khuôn mặt người
nhạc sĩ nào cũng rửng rưng bất động như họ đã chứng kiến cảnh tượng khiêu vũ của
những buổi tiếp tân này đã hàng trăm nghìn lần. Chỉ có một vài người đàn bà ngồi
nghiêm chỉnh mà nhìn ngắm trên những chiếc ghế bành kê sát tường, còn phần lớn
quan khách đều đứng thành những tốp dăm bảy người chụm đầu trò chuyện. Đàn ông,
đầu chải mượt bóng, những mái tóc đen đậm, ướt nhẫy dưới ánh đèn. Y phục tím sẫm,
mầu tím đêm là mầu đang thịnh hành. Cà-vạt sáng trắng. Mầu trắng sáng cũng là mầu
đang thịnh hành. Đàn bà phục sức linh động và nhiêu kiểu hơn, áo Việt Nam lộng
lẫy chen lẫn với áo Tây phương gọn ghẽ, khỏe mạnh. Nhiều mùi thơm của nước hoa
gặp nhau trong không khí có nhạc thường xuyên xáo trộn. Những ly rượu mạnh cầm
nghiêng sóng sánh trên những lòng tay. Người ta uống đã nhiều lắm. Những mặt đỏ
sậm. Người ta nói đã nhiều chuyện lắm. Những mái đầu đã chạm vào nhau thật gần,
thân mật, thầm kín và suồng sã. Người ta nhảy với nhau đã nhiều lắm. Mặt đá hoa
dùng làm sàn nhảy đã bóng loáng. Quả nhiên là Nguyên và Tần đã đến muộn.
Trạng thái đặc biệt này không hề đến với Nguyên bao giờ. Mười
mấy năm, từ ngày trở thành người bạn ăn đời ở kiếp với Tần, Nguyên chưa từng
đem chuyện vợ chồng nói với ai bao giờ, dù là với bạn thân, thân gấp trăm lần
hơn là sự thân thiết Toàn và chàng. Chàng không nói và cũng không ai hỏi. Cuộc
sống gia đình chàng hình như là một niềm hạnh phúc bình yên, cách biệt, như một
tòa biệt thự ở thật xa đường phố, sau một cánh cổng sáng chiều đóng kín, người
ta đi qua nhưng không nhòm ngó vào bao giờ. Nguyên thường nghe nói đến những tấn
thảm kịch muôn mặt của bất cứ một gia đình nào. Giữa chồng và vợ. Giữa vợ chồng
và con cái và họ hàng đôi bên. Chưa từng bao giờ, Nguyên nghĩ là chàng trải qua
những thảm kịch loại đó. Nghĩ lại cho kỹ xem! Không. Nghĩ lại cho kỹ rồi. Chẳng
có một con sóng, một ngụm gió nào xẩy ra. Chẳng một lần xô xát, một cuộc xung đột.
Một vài câu nói gay gắt, một vài cử chỉ khó chịu, như thế có thể gọi là bất hòa
được không? Câu trả lời đến với Nguyên là không? Là chàng và Tần sống bên nhau,
trong một hiện tượng hòa thuận kéo dài đã bao nhiêu năm, hòa thuận đến độ chàng
không suy nghĩ, không ý thức được Sự hòa thuận đó nữa. Rồi khi bạn hữu khen ngợi
chàng có hạnh phúc, thứ hạnh phúc của cả một đời người là hạnh phúc gia đình,
Nguyên chỉ mỉm cười. Người ta bảo chàng có hạnh phúc. Một người, hai người bảo,
ai cũng bảo thế, khiến cho Nguyên đôi khi cũng tin là chàng có hạnh phúc. Nhưng
hạnh phúc đó không hề bao giờ làm Nguyên kiêu hãnh. Hạnh phúc ở Nguyên, những
lúc chàng ôn lại đời mình, trước sau là nỗi ngậm ngùi thoảng nhẹ như một tiếng
thở dài đó của những mộng tưởng quá khứ không bao giờ thực hiện được, thuở xưa,
khi chàng còn trẻ, thuở xưa ấy, bây giờ nhìn lại, như một bờ bãi mịt mùng xa
khuất, nhưng vẫn còn vọng lại nơi đây cùng tâm tưởng, một tiếng vỡ đập, rất nhẹ,
như một nỗi buồn êm ái, không còn tác động gì nữa, nhưng vẫn thỉnh thoảng vọng
về, và như thế; không bao giờ thôi.
- Anh Hoàng vào lâu quá. Chắc là cuộc điều đình không xong rồi.
Mái tóc của thiếu phụ lẫn vào bóng tối của những chùm lá, mà
khi đứng với nàng trong vườn cây nhà Hoàng. Nguyên cũng đoán được là mềm như tơ
và mịn như nhung. Cái nhìn thờ ơ, khó hiểu, và u uẩn, như chứa giấu những kín
thầm không bao giờ thèm tỏ lộ. Cả buổi tối, Nguyên chỉ nhìn thấy thiếu phụ bước
đi vài bước. Từ dưới chân thềm lên hành lang, từ cuối vườn ra đầu cổng. Nhưng
vài bước cũng đủ thể hiện thế nào là sự uyển chuyển thanh thoát của một dáng đi
qúy phái lạ lùng. Nguyên lẩm bẩm một mình: ‘‘Sao lại có thể có một dáng đi như
vậy’’. Được như vậy, nhưng Nguyên cũng không tìm được chữ để diễn tả thế nào là
được như vậy. Trong khi chàng loay hoay tìm chữ, giòng suy nghĩ đã chuyển từ một
dáng đi đến một mùi hương. Khi thiếu phụ đi bên chàng ra tới chỗ xe đậu, suốt dọc
đường từ nhà Hoàng về nhà chàng, Nguyên đều ngửi thấy mùi hương ấy, và bây giờ,
mùi hương huyền hoặc kia còn như đuổi theo chàng và phảng phất bao trùm chỗ
chàng nằm. Hương thơm của nàng, như dáng đi, như vẻ đẹp, đều khó phân định. Của
tóc? Của da thịt? Của hơi thở? Hương lấy từ không khí trong vắt của trời đêm,
hay của một loài hoa nào, hay đó chỉ là một mùi hương tưởng tượng?
- Tôi xuống phố. Rồi tiện đâu ăn đó, Thôi, cho chị xuống nhà,
‘‘Sao trông nó lại diễm lệ được như một đứa con gái mười tám thế kia.’’ Ánh nghĩ thầm và đứng lên khi Châu đã xuống hết cầu thang.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thanh tẩy Phần I Ra trông coi đền, chị Yến được ở ngay tại hậu điện. Chị ăn cơm tù hơn hai mươi năm rồi nhưng nếu gặp chị ở ngoài ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét