Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2024
Vực lau - Truyện ngắn của Võ Văn Trường
Vực lau - Truyện ngắn
Chiều ở Khe Sấu xuống thật nhanh, màng đêm nhoáng nhoàng bao phủ mảng đồi trên cao bởi những tầng mây chợt đâu đột ngột hạ thấp xuống. Ráng chiều vàng ệch cũng nhợt nhạt rồi nâu thẫm đi như màu môi những người phụ nữ vùng biển của Hạ. Bất giác Hạ nghe trong ngực mình đau nhói. Mồ hôi rịm ra hai bên thái dương, mắt mày tối sầm lại. Một cơn đau tim đã quen với Hạ từ hai năm nay. Hạ ngội thụp xuống tay quờ ra bên cạnh nắm chặt một bụi cây bên đường.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cái chi còn lại họa còn văn chương
"Cái chi còn lại họa còn văn chương" Những ranh giới giữa đạo và đời đã không còn nữa, mà quấn quyện vào nhau trong một dòng chả...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét