Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2024
Ôm đàn tới giữa đời 2
Chương 6
- Tuần trước. Tuần trước nữa, không nhớ. Đây là bức tranh cuối
cùng của Dã Thụy. Chỉ tiếc nó là một bức tranh bỏ dở.
Điều ân hận duy nhất, cái chết của tôi chắc chắn làm phiền mọi
người. Và chắc chắn hơn cả là nó sẽ làm phiền Ngọc. Thôi thì làm cái việc đó
cho một người bạn. Hãy chôn tôi, đơn giản, như một con vật. Dưới chân một ngọn
đồi. Trong một bãi cỏ hoang. Đâu cũng được. Miễn là trên một thuở đất Pleiku,
quê hương tình cờ của tôi.
Tôi đành quay trở xuống. Người đàn ông đã đứng tuổi, nét mặt
đứng đắn, cái nhìn bình tĩnh. Ông ta tự giới thiệu:
Mình chưa ở gia đình này. Không chừng, không bao giờ, khỏi
thèm chấp chúng nó. Tôi nghĩ thầm và ung dung theo Thư vào nhà.
Xong xuôi, Khoa ngồi nói chuyện với tôi ở một góc phòng. Mấy
ngày không gặp nhau, giữa hai chúng tôi có một cái gì ngỡ ngàng và ngượng ngập.
Buổi sáng, suốt thời gian đưa đám Dã Thụy, Khoa luôn luôn ở cạnh tôi, nhưng
không nói với tôi một lời nào. Lúc chở tranh về quán Nhớ cùng tôi. Đôi khi tôi
nhìn sang, bắt gặp cái nhìn của Khoa vội vã nhìn đi chỗ khác. Sự hờn giận đã thấy
rõ. Tôi lên tiếng, phá vỡ một im lặng nặng nề kéo dài.
Bến xe bỏ lại sau lưlng, đường trường mở rộng trước mặt, chuyến
khởi đầu với tôi bằng một cảm giác cực kỳ sảng khoái. Ban mai cao nguyên là một
cảnh tưởng mênh mông yên lặng khác thường. Những ngọn núi xa cũng yên lặng như
những ngọn đồi gần. Những khúc đường vòng cũng yên lặng như những đoạn đường thẳng.
Sương mù đang tan dần, cũng đang tan dần trong yên lặng. Những tia hồng của mặt
trời hiện dần cũng hiện dần trong một im lặng hoàn toàn. Đám hành khách trong
xe ngồi bất động. Những khuôn mặt khép kín. Những cái nhìn chăm chú nhìn thẳng
về trước mặt. Một nửa hành khách là đồng bào thiểu số. Họ đeo những chiếc vòng
đồng nặng chĩu nơi cổ tay. Họ khoác trên người những mảnh vài đen với những đường
chỉ màu sặc sỡ.
- Tôi có một ít đồ muốn gởi cho cháu. Chừng nào cô về Pleiku,
tôi gửi cô cho cháu đến quán nhận được không?
Không biểu lộ, chỉ là chàng muốn che dấu niềm vui đó. Ít người
thấy được những lúc vui mừng hiếm hoi của Đạo. Tôi thấy. Chỉ mình tôi thấy. Qua
ánh mắt chàng. Nhưgn lúc lắng đọng xuống, cái nhìn hiền và êm đềm hơn. Qua giọng
nói, chợt có lửa, chợt đầm ấm. Lúc vui của Đạo cũng là lúc ở chàng có một thỏa
thuận. Với kẻ khác. Với chính chàng. Bây giờ Đạo đang vui. Chàng như trẻ hẳn lại.
tôi cũng vậy. Đạo hỏi:
Tôi kéo Đạo đi về phía cầu thang. Tình yêu là một cái gì thật
tươi vui, trẻ trung, nếu người ta vừa được đứng đắn với nó, lại vừa được đùa nghịch
với nó. Tôi đang được như thế. Tôi bước rải trên những bực thang; cười khúc
khích. Đạo đi bên cạnh tôi, nét mặt nghiêm trang hẳn lại. Chừng như danh từ vợ
chồng tôi vừa nói tới làm Đạo bận tâm và suy nghĩ.
Tôi vào phòng tắm. Nước ào ạt, mát lạnh. Ngắm nhìn khuôn mặt
lướt thướt trong gương, tôi chợt nhớ đến Pleiku. Giờ này quán Nhớ có những ai?
Cái chỗ thường ngồi của Thụy, người nào đã thay thế? Tôi đi vắng, mọi việc Huyền
làm hết, chắc nó đang bực mình ghê gớm. Một mặc cảm hối hận bỗng nhiên tràn ngập.
Còn Khoa nữa, Khoa đang mong tôi về. Mong từng giờ từng phút. Tôi vội vã ra khỏi
phòng tắm, vội vã đuổi dạt mọi ý nghĩ vê Pleiku ra khỏi tâm trí.
Chiếc xe nặng nhọc vượt qua nhiều con dốc nữa. Nó ngừng lại ở
một khúc quanh. Chúng tôi phải xuống, đi bộ một quãng nữa mới tới mộ Hàn mặc Tử.
Như mộ Dã Thụy, nơi yên giấc ngàn đời của nhà thơ Quy Nhơn cũng nằm trên một chỗ
cao. Cạnh mộ thấp hơn một chút, là một đồn binh. Những ụ súng lầm lỳ. Những
hàng rào thép gai. Đá núi trần trụi và cỏ hoang cùng khắp. Thấp hơn nữa, chói
lòa dưới nắng là vùng biển Quy Nhơn. Tôi đi theo Luận và Đạo tới đứng trước
ngôi mộ. Một phiến đá lớn, phẳng. Một mộ chí, trên đó ghi tên tuổi, ngày ra đời
và tạ thế của thi sĩ. Có cả nhà thơ Quách Tấn là người bạn thân đã góp phần vào
xây dựng bia mộ này. Ở Pleiku, Dã Thụy nằm hướng về một phía núi cao ngất. Hàn
Mặc Tử nằm trên một tầng cao nhìn xuống biển Quy Nhơn.
Luận từ chối lời mời đi ăn cơm trưa. Cười, nói đã quen với gạo
lứt muối vừng, không ăn được cơm tiệm. Tôi nghĩ Luận giữ ý thì đúng hơn, muốn để
tôi và Đạo được tự do với nhau. Chúng tôi đưa trả người đạo sĩ râu tóc về với
cái rừng sách. Hai đứa lại lang thang. Trưa biển, gió thổi mạnh. Veo veo. Trùng
trùng. Nắng gió lồng lộng một trời QUy Nhơn lpham rối bù mái tóc, tung bay tà
áo. Đạo đưa tôi vào một cửa tiệm đường Lê Lợi. Tôi mua một bộ đồ tắm màu xanh
lá cây, một cái khăn tắm lớn rồi hai đứa đi ăn cơm. Tiệm cơm Tầu trống trải vắng
khách. Tôi ngồi xuống ghế, thở ra. Cuộc đi chơi liên miên suốt buổi làm mỏi mệt
tay chân và váng vất đầu óc.
Trăng đã đưa chúng tôi đi thật xa. Cảm giác quên đời biến
thành một cảm giác rợn ngập. Tôi rùng mình.
Phải đứng chờ chừng năm phút giữa lối đi, chúng tôi mới tìm
được chỗ ngồi. Đạo ăn phở. Tôi làm khác Đạo. Tôi kêu một đĩa bánh cuốn. Tiệm ăn
xứng đáng với sự đông khách của nó. Món điểm tâm khá ngon. Bánh cuốn nhân thịt
có mùi cà cuống thơm hắc. Tôi cười nói thoải mái với Đạo.
Khoa thở dài, không hỏi gì thêm về Đạo nữa. Có những chuyện
không cần phải hỏi, nhưng càng nín thinh, càng né tránh, sự thật càng phơi bầy,
ngột ngạt. Chuyện tôi với Đạo, đối với Pleiku, với Khoa nằm trong trường hợp
này. Khoa ngồi thêm một lát nữa, rồi buồn rầu bỏ về. Trước khi ra khỏi phòng,
Khoa hỏi:
Để cho hai trẻ được tự do với nhau, tôi kiếm cớ ra khỏi nhà.
Tôi nói tôi đi chợ, mua đồ ăn về làm bữa ăn trưa đãi Chấn. Trời mưa lất phất.
Tôi cài hết hàng khuy chiếc áo tơi, cổ áo trùm kín gáy. Pleiku của một ngày mưa
phùn phơi bầy cái bộ mặt muôn thuở của một thị trấn miền núi. Xám ngắt. Nhợt nhạt.
Rét mướt. Ngôi đình cổ trống trơn, không còn những tấm áp phích, những hình vẽ
lòe loẹt của gánh hát cải lương tuần trước. Đoàn hát lưu diễn đã bỏ đi, đâu như
lên diễn ở Khôngntum. Vẫn những người dân thiểu số từ những nhà sàn trong núi
ra, ngồi thu lu cạnh những gốc cây, thản nhiên hứng chịu những giọt nước trên
cành thả xuống. Vẫn những bụi cỏ phố lan tràn trên những mặt đường đỏ khé. Vẫn
những đám mây nặng chĩu hơi nước trôi về từ phía phi trường Cù Hanh. Chủ nhật của
Pleiku là một chủ nhật buồn. Nó thiếu những tà áo mầu, những quán nước sáng
choang, nhộn nhịp như ở Sàigòn. Và Pleiku cúi đầu dưới mưa, chỉ có những quán
cà phê tối thui như quán Nhớ. Gần tới chợ, tôi đụng đầu với Nhạc. Nhạc chào tôi
ngượng ngập:
Chia tay với Mỹ Dung tôi nghĩ ngợi miên man suốt dọc đường trở
về. Bỏ dở buổi chợ, bữa cơm không có, hai chị em phải mời Chấn đi ăn cơm tiệm.
Thấy tôi có vẻ bằng lòng, Chấn không giữ gìn ý tứ như lần đầu nữa. Huyền cũng bạo
dạn, tự nhiên hơn. Suốt bữa, cặp tình nhân không ăn, chỉ ngồi nhìn nhau. Không
ngờ tình yêu tới với anh chàng trẻ tuổi và đứa em gái trầm lặng của tôi một
cách mau chóng như thế. Chỉ một tuần lễ, tình yêu chớm nụ, mãn khai và thơm
hương. Nó đang đi tới bằng những bước dài bảy dậm. Nghĩ cho cùng, chẳng có gì
ngạc nhiên. Tình yêu đầu mà. Nhịp đập của trái tìm tuổi trẻ mà. Tiếng sét long
trời lở đất mà. Và tại sao lại không như thế. Như thế mới là yêu. Chỉ có tôi là
hoang mang bởi không biết mình muốn gì. Chỉ có tôi đang đứng giữa ngã ba, ở giữa
sương mù.
Thêm một buổi chiều nữa, tự buổi chiều hôm đó. Trận mưa phùn của buổi chiều nào mở ra một chân trời. Tới chiều nay, cái chân trời ấy đã khép kín. Khoa bứt những cọng cỏ vò nát chúng trong lòng tay.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tiếng thở thời gian Năm đó chúng tôi học lớp 9. “Chúng tôi” tức là tôi, thằng Hoàng và thằng Dương. Trường chúng tôi học là trường dân...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét