Thứ Hai, 2 tháng 12, 2024

Trong khổ đau, Bụt chưa hiện bao giờ

Trong khổ đau, Bụt
chưa hiện bao giờ

Vẫn nguyên vẹn trong tôi khoảng trời man dại ấy/ Có ve kêu, phượng cháy bập bùng/ Có cô Tấm, có mẹ con nhà Cám/ Có Thạch Sanh và cũng có Lý Thông…// Tuổi bốn mươi, đời không là trang sách/ Trong khổ đau, Bụt chưa hiện bao giờ/ Chẳng vì thế ta hoài nghi cổ tích/ Và phàn nàn rằng đã trót yêu thơ.
Phút quay về
Từ buổi tiễn đưa, chưa một lần gặp lại
Bạn bè ơi! Thèm một phút quay về
Vòng phấn trắng viên bi lăn run rẩy
Phút chạm cười tung toé hết đam mê…
Quên sao được quãng đường xưa tới lớp
Tóc bím thề nhảy nhót lưng thon
Em ngoảnh lại, tôi nhìn đi chỗ khác
Đường rùng mình rụng tím mưa xoan
Quên sao được những năm trời sơ tán
Từ tranh tre, nứa lá dựng lên trường
Mảnh giấy viết bút cày lên cọng rạ
Mỗi lưng người một chiếc mũ rơm
Quên sao được giọng thầy giáo cũ
Trang sử xưa những bài học đầu tiên
Mẹ Âu Cơ đẻ ra bọc trứng
Nhà Vua đầu tục gọi Hùng Vương…
Ô, thoắt vậy ba mươi năm có lẻ
Lứa bạn xưa: Ai mất? Ai còn?
Ai là nông dân? Ai thành trí thức?
Tháng năm này Ai vẫn mặc áo xanh?
Ta kịp đến Trường Sơn vào trận cuối
Chẳng chờ đợi được nhau, em đã lấy chồng
Em đã khóc vào cái đêm gặp lại
Trong chuyện này em có lỗi cả không?
Vẫn nguyên vẹn trong tôi khoảng trời man dại ấy
Có ve kêu, phượng cháy bập bùng
Có cô Tấm, có mẹ con nhà Cám
Có Thạch Sanh và cũng có Lý Thông…
Tuổi bốn mươi, đời không là trang sách
Trong khổ đau, Bụt chưa hiện bao giờ
Chẳng vì thế ta hoài nghi cổ tích
Và phàn nàn rằng đã trót yêu thơ.
Trách
Lòng buồn ta tự trách ta
Loanh quanh một lúc hoá ra trách mình
Trách mình học giỏi lại xinh
Môi mình đã đỏ, mắt mình còn đen
Trách mình ngồi đúng bàn trên
Đôi lần vương cả tóc mềm vào ta
Tóc mềm, mềm đến thướt tha
Mà sao rối được chân gà, mình ơi!
Bước chân vừa đến lớp mười
Tim ta đã vỡ nhịp đôi trước mình
Thế rồi ngồi viết linh tinh
Mặt bàn đầy những tên mình cộng ta
Tên mình đã tươi như hoa
Còn mềm như lụa, kiêu sa như mình
Tên ta vừa cứng như đinh
Vừa khô như ngói, vừa khuỳnh như ta
Trách gần thôi lại trách xa
Ngơ ngơ, ngẩn ngẩn như ma bắt hồn!
Nơi
Nơi lẫm chẫm tập đi
Nơi bi bô tập nói
Từ đồng về mẹ gọi:
“Cu đâu rồi: măm… măm”
Nơi bính-bong khai tâm
Nơi cắc-tùng khai trí
Buổi nhập tr­ường lí nhí:
“Con tên Tr., thư­a thầy!”
Nơi tím tái cỏ may
Nơi óng vàng cỏ mật
L­ưng trâu đồng vãn gặt
Gấu quần cỏ bám đầy
Nơi bờ tre trăng ló
Nơi bờ cỏ trăng rơi
Thuở ban đầu bối rối
Anh gọi “đằng ấy ơi!”….
Mẹ anh vừa mới mất
Thầy giáo mắt đã loà
Đằng ấy sắp lên bà
Anh ng­ười đầy bệnh tật
Thời gian trôi sấp mặt!
Khoảng trời tuổi thơ
Rủ nhau chơi tập tầm vông
“Tay nào có?”, “tay nào không?”, để rồi
“Chịu thôi!” Em gỡ tay tôi
Mắt cười trong suốt khoảng trời tuổi thơ
Khoảng trời chợt nắng, chợt mưa
Chập chờn cánh bướm, thấp thưa cánh chuồn
Cái năm em chớm  biết buồn
Cũng là năm phía chiến trường giục tôi…
Gặp em, em gặp hôm rồi
Tuổi ba mươi sống lại thời tầm vông
“Tay nào có”, “tay nào không”
Nựng con, em giấu vào lòng … lời ru.
Tự cảm
“Em đến để chào thầy em về Tết…”
Em đến để chào tôi em về Tết
Ngại mọi người tôi chẳng tiễn em
Đã đi rồi, em nào có biết
Tôi đứng bâng khuâng mãi trước thềm
Giữa bao nhiêu chuyến tàu tết ấy
Con tàu nào đưa em đến quê hương?
Giữa bao nhiêu những  người ngóng đợi
Tôi biết rằng trong ấy có bà em
Tôi cũng biết bố em là liệt sĩ
Trong những ngày đánh Mỹ hôm qua
Tôi còn biết mẹ em đi bước nữa
Em lớn lên trong tấm lòng bà
Rồi có lúc bên bà em sẽ kể
Đời sinh viên biết mấy buồn vui
Ước gì giữa những câu chuyện ấy
Có lúc nào em lại nhắc đến tôi
Rằng, trường cháu có một người thầy giáo
Chẳng hiểu vì sao cứ hay hỏi thăm bà
Quê thầy ấy ở vùng Hải Hậu
Cũng có đồng, có biển giống quê ta…
Lòng thầm hẹn có một ngày trời đẹp
Tôi cùng em bước xuống sân ga
Dưới mái ấm thơm mùi rơm rạ
Tôi cùng em quỳ xuống: “Thưa bà…”.
Những ngày này
Mỗi khi đến hè lòng man mác buồn…
Những ngày này im lặng quá, trường ơi
Cây phượng đứng trầm tư, gió đong đưa chùm quả
Lang thang gió đi tìm cửa sổ
Cửa sổ đóng cả rồi, cơn gió mồ côi!
Cái vòi nước hôm xưa rộn rã tiếng cười
Giờ đứng lặng không tay người vặn khoá
Âm thầm nước trào ra miệng bể
Tưởng đâu đây có tiếng chân người
Cái bậc lan can kia, nơi em vẫn thường ngồi
Chiều mùa hạ ôn thi bao nhiêu là câu hỏi
Có một câu… nhưng rồi thôi không nói
Đến bây giờ lửa vẫn đốt lòng tôi
Heo may đã về, lác đác lá rơi
Tôi ngước nhìn trời thu thăm thẳm quá
Trong trập trùng lòng tôi hoa cúc vàng lại nở
Xin ngắt tặng em, thương mến của hồn tôi
Em đi về nơi ấy xa xôi
Bụi năm tháng có mờ không, áo trắng?
Mùa thu này có nhớ về trường cũ?
Có nhớ về hoa cúc? Nhớ về tôi?
Những ngày này im lặng quá, trường ơi!
Chuyện cái que kem
Cắn chung cùng một que kem
Góp xu mua để giải thèm chút thôi
Nào ngờ môi cắn phải môi
“Ăn gian” em đấm lưng tôi… “đúng là”
Đúng là nhất quỷ nhì ma
Ăn gian chỉ đứng thứ ba… học trò
Ra trường hết tuổi vô lo
Tôi em mỗi đứa mỗi đò nổi lênh
Người lên thác, kẻ xuống ghềnh
Dần quên cái thuở hữu tình mình ta
Hội lớp nay thành hội già
Chỗ mày tao, chỗ ông bà rất vui
Người xưa, chuyện cũ bồi hồi
Còn răng đâu nữa để mời… cắn kem!
Một thời mày tao
Tặng các bạn Khóa I, Khoa Luật ĐHTH HN (1976-1980)
Gặp nhau những nói cùng cười
Hội lớp sống dậy một thời mày tao
Tao thì vậy, mày thế nào?
Tao giờ vẫn cứ lào phào thế thôi!
Này Cúc, đã mấy con rồi
Này Hương, chồng mới lên đời phải không?
Nhìn nhau một thoáng ngượng ngùng
Ngày xưa đã tưởng vợ chồng của nhau
Như là chẳng đâu vào đâu
Chao ôi cái thuở ban đầu sinh viên
Thằng tầng dưới, đứa tầng trên
Những ngày cơm bụi, những đêm chong đèn
Cơm không thịt, túi không tiền
Chưa tích của nả, chỉ nghiền sách thôi
Ra trường mỗi đứa mỗi nơi
Chia tay chia cả cái thời… mày tao
Bây giờ ai thấp, ai cao?
Ai còn ai mất? Chụm vào tản ra
Người đến hội, kẻ nằm nhà
Vài câu sáu tám gọi là… tặng nhau!.
22/11/2022
Phạm Công Trứ
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Câu hỏi lãng quên 2

Câu hỏi lãng quên 2 Chương 10 Kính nói thế nhưng không giải thích bởi thầm nghĩ chưa chắc giải thích về quyền lực của sự cầu nguyện đã có lợ...