(Như nhiều văn bản thiêng đã viết, từng xảy ra cái người
ta (gọi là) sự ”thất bại” của linh hồn. Tia lửa Thượng Đế sau một quá trình
phát triển lâu dài biến thành một linh hồn sống, học cách cùng Tinh Thần thử
hoạt động trong lĩnh vực thứ bảy của vũ trụ. Năng lượng rung của lĩnh vực này
phù hợp với nhân loại ngày nay. Còn độ rung của sáu lĩnh vực vũ trụ khác cao
hơn, bởi vậy nó tạo ra trường phát triển của những đợt sóng đời sống đi trước
con người khá xa. Nhưng đến một ngày, trong tấm áo linh hồn mới, nhân loại của
chúng ta cũng sẽ đạt tới những lĩnh vực này một cách vinh quang.)
Truyền thuyết về hoa Thủy Tiên cho rằng con người nhận ra hình ảnh Thượng
Đế của mình trong nước vĩnh cửu (trong các sức mạnh đời sống Vũ Trụ - Thượng
Đế), nên con người hiến dâng mình cho hình ảnh ấy và tan hòa vào đó. Nhưng
cũng theo một ý nghĩa khác của truyền thuyết này, linh hồn đã quá gắn
bó với thân xác mỹ lệ biểu hiện trong vật chất, bởi vậy linh hồn đã rời
xa hình ảnh Tinh Thần cổ. Và thế là dáng hình ánh sáng của nó mờ nhạt dần
và sau cùng biến mất.
Đấy là khi ta bàn tới sự cô đơn của cá nhân và của linh hồn ”thất
bại”.
Cá nhân con người ở bất kỳ độ tuổi nào và ở bất kỳ nơi đâu
cũng đều kinh nghiệm được sự cô đơn, điều này bắt đầu khi đứa trẻ mới
sinh cất tiếng khóc, khi người mẹ lại nghĩ rằng hãy để nó kêu khóc một chút
cũng chẳng sao, bởi sau cùng nó sẽ mệt, sẽ nín và sẽ ngủ. Điều này cũng phù hợp
với một quan điểm biện bạch khác: đôi khi tiếng than khóc có lợi cho sự phát
triển của phổi.
Trong phút giây như vậy, con người, ngay khi chỉ mới là đứa
trẻ sơ sinh đã cảm thấy mình cô độc và bị bỏ rơi, bởi nó đòi hỏi
sự quan tâm vì một lý do nào đó nhưng không được đáp ứng. Bởi vậy có lẽ trẻ sơ sinh cảm thấy an toàn nhất khi được bọc trong khăn ấm nằm trong
vòng tay ôm của người mẹ hoặc người cha.
Đứa trẻ lớn dần, cũng cảm thấy rất đơn độc khi
người khác không hiểu nó. Cả thời thanh niên cũng như trong quá
trình trở thành người lớn, con người suốt cuộc đời đều trải qua và có đầy
kinh nghiệm về những giây phút đơn độc. Biết bao nhiêu lần, một
người lớn tựa cửa sổ nhìn ra, chỉ hòng mong một người nào đó đến thăm, đến
chơi với mình!
Nhưng: khi nào bắt đầu sự cô đơn của Linh Hồn,
và điều ấy có ý nghĩa gì?
Linh hồn luôn cảm thấy những nỗi cô đơn lớn khi nó trải
qua các giai đoạn đời sống, bởi nó đã bị đứt đoạn với Tinh Thần, với khả năng
tạo dựng của vũ trụ. Khi thiếu thốn sự phù hợp, con người ánh sáng của
nó bị tan rã, giống như nó đã bỏ lại một tiểu vũ trụ thiếu linh hồn.
Đây là một hiện tượng cực kỳ bi thảm. Cái gì xảy ra sau đó?
Trên nền tảng cứu vớt của một kế hoạch Vũ trụ - Thượng đế vô hình xuất hiện
(cái gọi là) tính cách cá nhân, lưu tâm đến vị trí thất bại của "con
người ánh sáng”. Tính cách cá nhân trong một khoảnh khắc của linh hồn - có khả
năng nhận ra sự cô đơn của linh hồn và đáp vấn trả lại. Rồi, cả hai hỗ trợ hoạt
động cùng nhau, cùng tìm kiếm mối quan hệ liên quan đến Tinh Thần mà linh hồn đã đánh mất ở một thời xa xăm nào đó.
Cái cá nhân- một tính cách cá nhân - thay thế con người ánh
sáng, nhận lấy những nhiệm vụ quan trọng trong sự phát triển. Tình
thương yêu Thượng Đế (cái Toàn Thể) một lần nữa vẫy gọi linh hồn hãy quay trở
lại với Tinh Thần. Nhưng, linh hồn chỉ để ý tới bản thân nó và bị ràng buộc
chặt chẽ với thể xác vật chất trần thế của nó.
Mối quan hệ giữa linh hồn và tinh thần ban đầu cần bị gián
đoạn. Sau nhiều kinh nghiệm và nhiều nỗi đau khổ đi kèm theo quá trình thu thập
kinh nghiệm này, linh hồn sẽ đạt tới một điểm, nơi mạch tìm trào dâng từ huyết
quản để nhào nặn nó trong nhu cầu cô đơn.
Giờ đây linh hồn đã biết quay về với Tinh Thần cội nguồn của
mình. Giờ đây nó không còn thèm khát trần thế nữa, mà khao khát một trường đời
sống khác. Nó khao khát mạnh mẽ được hướng tới Tinh Thần - sự sáng sủa, sự tỉnh
táo cội nguồn. Và bằng khát vọng này một quá trình thanh tẩy bắt đầu, một con
đường dẫn đến việc chữa lành bệnh.
Cá nhân, sau tất cả những điều trên sẽ cùng linh hồn tiến
bước trên con đường chuyển hóa, và cùng nhận thấy, chúng cần đồng thanh hợp
tác như thế nào trong sự phát triển. Khi đó xuất hiện một nỗ lực đòi hỏi khủng
khiếp nhất: hãy hiến dâng bản thân. Đây là một lộ trình được chờ đợi để xem
xem con người rốt cuộc sẽ làm gì cho chính bản thân mình.
Nếu linh hồn quay về với Tinh Thần, khi đó một quá trình đời
sống hoàn toàn mới sẽ được thực hiện. Hệ quả đặc biệt của quá trình này: những
sức mạnh của những tầng cao hơn của linh hồn sẽ chiếu sáng những dạng hình cơ
thể tinh tế hơn của con người, và thế là sự giác ngộ dần dần tăng lên, sau
cùng xu hướng chỉ chú ý đến cái Tôi sẽ giải tỏa. Từ lúc đó một ý thức,
một nhận thức mới hình thành trong linh hồn sẽ trở thành điểm quyết định
đời sống của cá nhân.
Nếu Tinh Thần và linh hồn trở thành một, từ sự hợp
tác hoạt động này dường như một sinh linh mới bỗng được tự do: đây là
con người ánh sáng, một kẻ vẫn luôn luôn ở đó nhưng giờ đây mới tỏa sáng trở
lại. Con người cũ của cá nhân vẫn dự phần vào ý thức mới của linh hồn
trong một thời gian ngắn, cái mà chúng ta hay gọi là ý thức tinh thần linh
hồn riêng rẽ, nhưng sau cùng ý thức này sẽ tan hòa hoàn toàn vào con người mới.
Người ta hay coi sự dâng hiến con người cũ này là phần thưởng
đạt được của một cá nhân chuyển hóa. Hermes đặt tên mối quan hệ tinh thần này
là” lộ phí của cuộc đua”! Và ý thức mới tiếp tục tồn tại trong con người cá
nhân mới.
Khi: Từ bỏ sự tỉnh táo?
Sự cô đơn của cá nhân đi trên con đường này mang một tính
chất hoàn toàn khác. Tất cả mọi người đều khác nhau, và đều đi trên con đường
riêng của họ. Tất cả mọi người đều trải qua con đường này một cách khác nhau,
bởi vậy họ có thể rất cô đơn.
Họ trải qua niềm vui kiếm tìm trong buổi ban đầu của quá
trình này, để sau rốt hiểu ra ý nghĩa của đời sống của mình. Họ bắt đầu quá
trình này bằng sự dâng hiến hoàn toàn, nhưng chẳng mấy chốc họ đứng trước những
sự kiện khiến họ chưa thể đánh giá hết các hậu quả của nó. Rất có thể điều
này chống lại họ và họ rút lui ra khỏi mọi phước lành của ánh sáng và rơi trở
lại sự cô độc.
Hoặc họ gặp thử thách trên đường, như thể ánh sáng- sự tỉnh
táo không còn đến với họ nữa. Một lần nữa họ muốn được tắm trong ánh
sáng và kinh nghiệm bản thân từ bên trong, nhưng dường như ánh sáng này lẩn
tránh họ, và họ lại cảm thấy đơn độc và bị bỏ rơi.
Sự thử thách này có nghĩa như sau: phải chăng ta đi trên
con đường mòn này chỉ vì niềm hạnh phúc và sự tăng trưởng riêng tư, hay ta chịu
mọi thử thách để giải thoát linh hồn ta khỏi sự cầm tù trần thế? Nếu nhận biết
rõ về tất cả những điều này, lúc đó linh hồn sẽ có lợi thế: trung thành ở lại
với con đường đã chọn.
Tiếp tục tiến bước trên đường, con người sẽ đến một ngã ba,
nơi chẳng có ai giúp đỡ. Không bảng chỉ đường, cần một mình lựa chọn, đấy là
nỗi cô đơn không gì tả xiết. Tượng trưng cho trạng thái cô đơn này là hình ảnh
Chúa Jezus trong sa mạc.
Và sự thử thách này không bao giờ tránh khỏi đối với một kẻ
học trò đi trên con đường mòn. Nhưng con đường này không chỉ có sự cô đơn thuần
túy và vô tận. Rất nhiều khi niềm hạnh phúc, và những khoảnh khắc tuyệt vời bất
chợt ập tới. Một con đường tràn ngập niềm vui từ những đỉnh cao và vực sâu của
kinh nghiệm. Vì khát vọng giải thoát, cần thiết có sự cô đơn.
Đây chính là ý nghĩa tượng trưng của Patmos, hòn đảo của sự
cô đơn.
Khi thánh Pál (Phaulo) cập bến Patmos, như trong chương đầu
tiên của sách Khải Huyền đã viết, con đường hành hương của ngài gần như chấm
dứt. Ở đó con người - ánh sáng cội nguồn, đứa con của Tinh Thần và Linh hồn
hiện ra trước ngài.
Sau một thời kỳ hầu như không có sự kết thúc, con người mới
một lần nữa lại trở lại vị trí của nó trong vũ trụ.
"Chỉ có một cánh cửa duy nhất mở ra trước mặt chúng ta con
đường đi đến trật tự của Thượng Đế. Chỉ có một cách chúng ta đến được với những
huyền thoại bí ẩn của Chúa. Và cũng duy nhất chúng ta chỉ có một khả năng để
hiểu xuyên thấu huyền thoại của cuốn sách Khải Huyền. Đấy là Patmos, chìa khóa
của một đời sống mới. Patmos là một hòn đảo đầy đá, lạnh lẽo và hoang vu. Đấy
là nơi để đầy ải trong thời cổ. Bởi vậy nó là hình ảnh tượng trưng cho trạng
thái về mặt vật chất lẫn tinh thần của người học trò bước sang giai đoạn phát
triển chín muồi. Patmos thể hiện sự khắc nghiệt lớn cùng sự thanh tẩy trải
qua một sa mạc trần trụi để con người có thể kinh nghiệm một con đường
dẫn đến đời sống thực chất. Patmos thể hiện điều sau: "Dù nó vẫn ở lại thế
gian, nhưng nó không còn trở thành con người thế gian nữa.” Những quyền lực
và sức mạnh của trật tự tự nhiên trần thế vẫn xuất hiện chống lại kẻ hành
hương, và thử tìm cách đày ải nó, trong khi con người muốn phụng sự một vương
quốc cao xa hơn bằng nỗ lực thể hiện hết mọi khả năng tinh thần của nó.
Tại Patmos tất cả những kẻ hành hương gặp nhau bởi sự chung
thủy trước sau với "Lời của Thượng Đế và bằng chứng về Chúa” Trong cuộc đời
của tất cả những kẻ hành hương sẽ đạt đến một khoảnh khắc nó cảm thấy nó biến
thành kẻ xa lạ trong thiên nhiên, sau đó bị coi là kẻ thù địch, và giống như
với Chúa của nó, nó bị "đẩy vào giữa những bàn tay bạo tàn”
Giờ đây chỉ còn Patmos dành cho nó. Một hiện thực lạnh lẽo
và cứng rắn như đá hiện ra trước mặt nó. Một cuộc đời mới bắt đầu gắn chặt với
nó, như nước thủy triều dâng lên, khiến nó không chỉ trở thành bạn đồng
hành của đau khổ, mà còn là bạn trong một vương quốc huy hoàng xa xôi. (Sách
Khải huyền.1,9). Từ bên trong con người nó, sự thánh thiện và minh triết
nở bừng như một đóa hoa hồng phục sinh.
Nguyễn Hồng Nhung sưu tầm và dịch từ nguyên bản tiếng
Hungary
(Budapest. 2016. január 13.)
(Bản dịch này tặng cho tất cả những ai đang đi tìm chính bản
thân mình - NHN)
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét