Một thoáng hương xưa
Ta ngồi chép lại pho tình cũ
Gọi trái tim đau nhỏ mực buồn
Thư hắn nhận được trong một buổi chiều tháng 12/77, sau một
ngày làm việc mệt nhọc. Hắn vô cùng sung sướng khi thoáng thấy phong bì có viền
xanh đỏ chung quanh trên tay anh Khang, người bạn cho hắn thuê phòng, hắn biết
chắc đó là thư đến từ Việt Nam. Hắn gần như giật lấy lá thư. Anh Khang nheo mắt
cười nói với hắn: “Thư của bà bác nào đó mà làm gì dữ vậy?” Nhìn địa chỉ người
gửi, thấy tên mẹ của Thu Dung, hắn càng hồi hộp hơn! Hắn nhủ thầm “Thu Dung ơi!
Hơn một năm rồi không có tin tức nào của em”! Hắn không kịp thay quần áo, chưa
cởi cả giày, hắn cẩn thận mở thư ra đọc...
Vừa đọc hàng chữ đầu: “Tuấn thương mến, Bác viết thư này báo
tin cho con rõ là con gái của Bác, Thu Dung, đã lập gia đình rồi!”, mắt hắn đã
như hoa lên, trước mặt tối sầm lại! Hắn vội vào phòng riêng đóng cửa, buông
mình trên giường, căng mắt đọc lại từng dòng, từng chữ!
Sàigòn, ngày... tháng... năm...
Tuấn thương mến,
Bác viết thư này báo tin cho con rõ là con gái của Bác, Thu
Dung, đã lập gia đình rồi. Dù lập gia đình với người không yêu mà chỉ là một ân
nhân cứu mạng. Cậu ấy là một bác sĩ, thuộc chế độ cũ, làm việc tại bệnh viện Chợ
Rẫy, đã cứu giúp Thu Dung sau một tai nạn xe cộ tưởng đã nguy hiểm đến tính mạng.
Bác biết gần một năm dài chắc cháu lo lắng lắm vì không thấy
thư hồi âm của Thu Dung sau cái thư đầu tiên nó gửi cho cháu. Bác nghĩ là cháu
phải lo lắng lắm, mong đợi ghê lắm! Bác đã rất vui mừng khi được tin cháu còn sống,
nhưng vô cùng hoảng hốt khi biết Thu Dung liên lạc với cháu. Sau lần đó, Bác đã
dặn ông phát thư, vốn là người quen biết trong xóm, chỉ đưa thư của cháu tận
tay Bác, vì Bác sợ lọt vào tay chồng của nó sẽ làm tan vỡ gia đình. Bác đã nhận
đầy đủ thư của cháu gửi về, dù địa chỉ đã thay đổi. Thu Dung cũng nhiều lần gặng
hỏi Bác có nhận được thư từ gì của cháu gửi về không, Bác đành lòng nói dối nó!
Bác xin lỗi đã đọc hết thư của cháu, những lời lẽ thống thiết, chân tình đối với
Thu Dung làm Bác rất nhiều lần rơi nước mắt! Bác không dám đưa thư cháu gửi cho
Thu Dung chỉ vì muốn bảo vệ hạnh phúc gia đình của nó. Bác cũng không biết ăn
nói với cháu ra sao nên không trả lời.
Tuấn ơi! Cháu tha lỗi cho Bác vì đã nuôi hy vọng cho cháu cả
năm nay. Cháu thông cảm cho sự khổ tâm của Bác, cháu nhé? Tuấn ơi! Ngoài bổn phận
làm Mẹ muốn bảo vệ tương lai, hạnh phúc cho con, Bác cũng rất yêu mến cháu nên
Bác nghĩ rằng thật là không công bằng cho cháu nếu cứ để cháu nuôi hy vọng mà lỡ
làng cả tương lai, sự nghiệp của cháu. Thế nên Bác cũng không thể giữ yên lặng
hoài, tội nghiệp cho cháu!
Viết đến đây lòng của Bác vô cùng thương cảm, không cầm nổi
nước mắt! Cầu xin Chúa ban phước lành cho cháu và hai cậu em. Cháu cũng nên
nghĩ đến tương lai, nên lập gia đình và cứ xem như Thu Dung đã chết! Vĩnh biệt
cháu!
Hắn bàng hoàng, đau đớn đến nghẹt thở! Hết nằm, tới ngồi, đi
đi lại lại quanh phòng, đọc tới đọc lui nhiều lần như muốn lật tung những dòng
chữ khắc nghiệt để tìm kiếm những điều khả dĩ cho hắn niềm tin là bà Cụ đã viết
cho hắn những điều không thật. Bức thư đã nhàu nát, suy tính đến quẩn trí mà có
tìm thấy chút hy vọng nào đâu! Càng suy nghĩ càng thấy vô vọng vì hắn biết bà Cụ
rất mực thương yêu con, quý mến hắn. Hắn ngã sấp lên nệm, lấy chiếc gối phủ kín
đầu, để mặc cho những đau thương dày xéo! Thế là bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu đợi
chờ đều tan biến! Hắn dấu mình trong phòng bỏ cả buổi cơm tối khiến anh chị
Khang rất lấy làm lo lắng, lâu lâu lại hỏi thăm cho hắn méo mó cười, nói dối là
mình không đói bụng!
Hắn nằm miên man suy nghĩ. Có suy nghĩ gì khác hơn ngoài hình
bóng của Thu Dung và thời gian bên nhau trong những ngày xưa cũ! Mà có xưa cũ
gì cho cam?! Chỉ mới đây, hơn hai năm mà sao vời vợi mơ hồ! Nụ cười tươi thắm,
ánh mắt dịu hiền như đang thấp thoáng mong manh; tiếng nói hồn nhiên tuổi học
trò như còn văng vẳng bên tai nhưng sao bỗng nhiên nghe chừng xa lạ! Phải! Xa lạ
rồi! Xa lạ vĩnh viễn như nguồn nước cạn sau cơn địa chấn kinh hoàng! Bây giờ em
đã làm vợ người ta! Anh và em mỗi bên bờ đại dương có bao lần mây che núi chắn!
Những lời hẹn ước cũng tan như bọt nước biển khơi; cơn bão lốc đã đưa em về bến
lạ để riêng anh ngơ ngẩn cuối trời! Ngả rẽ cuộc đời dù em đã chọn lựa trong đớn
đau và nhiều nước mắt nhưng cũng đã kết thúc mối tình đằm thắm đôi ta! Anh
thông cảm với em đã không thể thổ lộ khi viết lá thư duy nhất cho anh năm rồi,
vì anh tự đặt anh vào hoàn cảnh của em chắc anh cũng không có đủ can đảm nói
lên sự thật!
Không nhận được thư em, anh đã nghĩ có lẽ em đã rất bàng
hoàng khi biết anh còn sống, em đã rất đau lòng cho hoàn cảnh chúng ta, có lẽ
em đã sống qua một thời gian xáo trộn nhất trong đời. Anh cũng nghĩ tại hoàn cảnh
nghiệt ngã của đất nước mình, đâu có ai biết ai còn ai mất sau cuộc bể dâu, nên
anh thấy thương em nhiều hơn hờn trách, cho dù con tim anh đang rướm máu!
Không, anh không buồn trách gì em, chỉ thương cho anh với bao nhiêu hoài vọng!
Chỉ thương cho em trước phong ba bão táp của cuộc đổi đời!
Những suy tư triền miên làm hắn cay mắt, chập chờn đi vào giấc
ngủ muộn phiền với bao nhiêu mộng mị! Trong mơ hắn thấy đã vuột tay nàng khi nhảy
lên phi cơ vội vã rời thành phố đầy những tiếng bom đạn khắp nơi. Hắn tính nhảy
xuống trở lại nhưng bị trượt chân, đập mặt xuống sàn tàu khi máy bay cất cánh.
Dường như có bàn tay ai đó lôi lưng hắn lại, khi hắn cố nhoài người ra ngoài cửa
nhìn cánh tay vẫy gọi trong tuyệt vọng của Thu Dung càng lúc càng nhỏ dần, ở một
khoảng trống đầy sương mù nhưng lố nhố tụi nón cối đang chĩa nhiều họng súng về
hướng phi cơ, giữa một cánh đồng bạt ngàn lau sậy...
Đang mơ mơ màng màng bỗng hắn nghe tiếng gõ cửa dồn dập, rồi
tiếng anh Khang nói lớn:
Hắn không hiểu tại sao anh Khang lại biết hắn cần đón người
hôm nay, nhưng hắn cũng ngồi bật dậy, chạy vào phòng rửa mặt, xong vội vã ra
đi. Chị Khang kịp lúc dúi vào tay hắn mấy cái bánh sandwich trét bơ đậu phọng
biểu hắn ăn cho đỡ đói.
Cũng như những lần trước đón người tỵ nạn, hắn đến phi trường
San Francisco sớm hơn cả tiếng đồng hồ. Những chuyến bay có đưa người tỵ nạn
vào nội địa Hoa Kỳ thường đến rất khuya và thường không đúng giờ. Lên đến phi
trường, hắn xem chuyến bay qua màn ảnh mới biết sẽ đến trễ cả tiếng đồng hồ. Dù
phi trường lúc nào cũng đông đúc người tới kẻ đi, nhưng càng về khuya càng thấy
thời gian như càng chậm lại. Hắn uống hết mấy ly café rồi mà vẫn bị con buồn ngủ
đè nặng lên mi mắt. Hắn cố nuốt mấy miếng sandwich nhưng sao đắng ngắt đành vất
bỏ đi!
Hắn đã tình nguyện làm bán thời gian với Hội Thiện Nguyện
USCC (United States Catholic Charity) này từ đầu năm nay, 1977, khi mấy anh em
hắn mới chân ướt chân ráo dọn về đây từ vùng nắng cháy San Antonio. Làm ở đây với
hy vọng tìm biết được tin tức gia đình, bè bạn. Vì lẽ đó, chuyến đón người Việt
tỵ nạn nào hắn cũng là người đầu tiên tình nguyện. Lại nữa, hắn cũng rất lấy
làm sung sướng làm người hướng dẫn cho những gia đình mới tới mà không nề lao
nhọc. Cũng có rất nhiều lần hắn cùng rơi lệ sung sướng với người mới tới, khi họ
biết chắc gia đình họ đã thật sự đặt chân an toàn xuống vùng đất hứa.
Cuối cùng, chuyến bay cũng vào bến đậu! Hắn đứng bật dậy đưa
cao tấm bảng có hàng chữ Trần Phi Thọ khi thấy hành khách bắt đầu xuất hiện ở cổng
ra. Tấm bảng hắn vừa vẽ vội vã trên một bìa giấy cứng hắn lượm được trong thùng
rác khi nãy.
Hắn nóng ruột ngóng cổ đợi chờ, hết người này tới người khác
vẫn chưa thấy bóng dáng một người Việt Nam. Hắn bỗng nghiệm ra một điều là hầu
hết những người tỵ nạn, luôn là người cuối cùng rời khỏi phi cơ? Theo kinh nghiệm
của hắn, ngồi sau đuôi bao giờ cũng mệt hơn nhiều trong những lần phi cơ chuyển
hướng hoặc đổi cao độ. Hắn tự nghĩ có thể đó là giao kèo giữa hãng hàng không
và Cao Ủy Tỵ Nạn chăng? Hành khách tỵ nạn chắc phải là ưu tiên sau cùng cho đầy
chuyến bay!
Gia đình hắn đón lại là những người rời máy bay sau cùng
trong một chuyến tàu có cả mấy trăm hành khách. Cặp vợ chồng rất trẻ dắt đứa
con gái nhỏ đi chập chững vừa ra khỏi cổng, mắt dáo dác tìm kiếm đầy vẻ lo âu.
Hắn vội bước tới:
- Thưa chắc đây là gia đình anh Nguyễn Phi Thọ?
- Dạ xin chào anh, chúng tôi là Nguyễn Phi Thọ tới từ trại Songkla!
- người chồng mừng rỡ.
- Chào anh chị! Tôi là Tuấn, nhân viên của hội USCC, đặc
trách đón gia đình anh chị về nơi tạm trú! Anh chị yên tâm, mọi chuyện sẽ đâu
vào đó!
Hắn bắt tay người chồng thật chặt như cố tình chuyền cho anh
sự an tâm. Hắn xoay qua, cúi mình một chút, chào cô vợ. Hắn khựng người khi bắt
gặp đôi mắt ngó hắn đăm đăm! Chỉ một thoáng thôi, rất vội vã, rồi bối rối ngó
xuống đất, nói lí nhí một điều gì đó nghe không rõ. Hắn bế đứa con gái nhỏ trên
tay, tính đưa mọi người ra xe về lại Oakland. Nhưng dường như có cái gì thúc giục,
hắn lại xoay qua ngó người đàn bà. Hắn lại bắt gặp đôi mắt quen thuộc đang vừa
đi vừa nhìn hắn trân trối và cánh tay đưa lên đầu gở kẹp cho mớ tóc dài phủ bềnh
bồng xuống đôi bờ vai nhỏ. Hắn thảng thốt gọi lớn:
- Thu Dung!
- Anh Tuấn!
Thu Dung nước mắt ràn rụa, buông xách tay xuống đất. Hắn trao
tay đứa con gái nhỏ cho Thọ rồi quay qua Thu Dung, hai người ôm nhau chặt cứng
trong khi hai cha con Thọ ngơ ngác đứng nhìn. Hắn run lên vì sung sướng, quên cả
hiện tại. Phi trường bỗng nhiên im vắng lạ lùng, chỉ nghe tiếng tim đập liên hồi
như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Giọng Thu Dung sũng đầy nước mắt, thương cảm
gọi tên hắn liên hồi. Hắn cũng không cầm nổi nước mắt với bao nhiêu xúc cảm nghẹn
ngào. Hắn bồi hồi đặt môi hôn lên vùng tóc rối, ân cần hỏi:
- Anh mới nhận thư của Má em hồi chiều, nói rằng em đang có
chồng Bác sĩ, làm việc tại bệnh viện Chợ Rẫy mà sao gặp lại nơi đây?
- Dạ anh Thọ là Bác sĩ chồng em đây, tụi em vượt biển qua tới
Thái Lan hồi đầu năm nay.
Thu Dung xoay về hướng Thọ, tay vẫn ôm chằm lấy hắn. Rất ngỡ
ngàng, hắn buông thỏng hai tay, nhẹ nhàng gỡ tay Thu Dung, nhìn Thọ với cảm
giác tội lỗi:
- Xin lỗi anh Thọ nha! Gặp lại Thu Dung tôi mừng quá quên cả
ý tứ!
Dường như ánh mắt Thọ thoáng một chút khó chịu:
- Không sao anh, tôi hiểu! Chuyện rất dài, khi nào có dịp
chúng tôi sẽ kể anh nghe.
- Thôi chúng ta ra xe, tôi đưa gia đình anh chị về nơi tạm
trú.
Vợ chồng Thọ và đứa con gái ngồi cả phía sau. Rất im lặng! Hắn
muốn gợi chuyện nhưng sao cũng ngại ngùng sau mấy lần hỏi chỉ để nghe câu trả lời
ngắn gọn gần như cụt ngủn. Dù vậy, hắn cũng được biết rằng, một bệnh nhân của
Thọ vốn là cán bộ cao cấp của quân đội Bắc Việt, đã móc nối và tổ chức vượt
biên cùng với gia đình Thọ. Chuyến đi rất may mắn, suông sẻ đến Thái Lan. Ở
trong trại không đầy 6 tháng, gia đình Thọ được Hội USCC bảo lãnh đi Hoa Kỳ.
Xa lộ về khuya đường vắng. Từng ngọn đèn đường chiếu màu xám
xịt trong sương đêm dày đặc. Hình dạng chiếc cầu Bay Bridge cũng mờ mờ ảo ảo, ẩn
hiện trong sương. Hắn rùng mình vì thấm lạnh, vội vàng quay cửa kính lên và bật
máy sưởi. Sự im lặng làm cho hắn thấy ngột ngạt khó chịu. Hắn nhìn vào kính chiếu
hậu thấy hai người đang dán mắt vào cửa kính nhìn ra ngoài.
- Mình đang qua cầu Bay Bridge, chiếc cầu nối liền San
Francisco với Oakland. Cầu này dài hạng nhì ở trong vùng. Cầu dài nhất là cầu
San Mateo, nằm ở phía Nam, dài khoảng 12 dặm, sát mặt nước, cách đây không xa lắm;
và cây cầu nổi tiếng nhất vẫn là cầu treo Golden Gate, bên phía Tây Bắc thành
phố. Nếu không có sương mờ, mình có thể nhìn thấy rất rõ từ Oakland.
- Rồi đời sống trong những ngày tới của chúng tôi ra sao anh
Tuấn? - Thọ hỏi với vẻ âu lo.
- Anh chị đừng lo. Dù thế nào cũng không thể tệ như ở trại tỵ
nạn, và chắc chắn tốt hơn cả trăm lần so với Việt Nam bây giờ. Chuyện tương lai
thì từ từ tính. Chuyện trước mắt là Hội USCC đã nhờ tôi thuê cho gia đình anh
chị một căn chung cư hai phòng ngủ, đầy đủ tiện nghi. Tiền đã trả trước ba
tháng.
Ngày mai tôi đưa anh chị vào văn phòng làm giấy tờ. Họ sẽ cấp cho mỗi đầu người ba trăm đồng, một lần một, để chi dụng. Người ta hy vọng sau ba tháng anh chị sẽ có thể tự lập. Tôi sẽ tận lòng hướng dẫn cho anh chị như đã từng giúp đỡ người khác. Mong anh chị yên tâm.
Ngày mai tôi đưa anh chị vào văn phòng làm giấy tờ. Họ sẽ cấp cho mỗi đầu người ba trăm đồng, một lần một, để chi dụng. Người ta hy vọng sau ba tháng anh chị sẽ có thể tự lập. Tôi sẽ tận lòng hướng dẫn cho anh chị như đã từng giúp đỡ người khác. Mong anh chị yên tâm.
- Chúng tôi thật may mắn gặp được anh! Cám ơn Thượng đế và
xin cám ơn anh trước!
Thọ mau mắn nói. Hắn cố tình gợi chuyện với Thu Dung:
- Cháu Thảo được bao nhiêu tuổi rồi Thu Dung?
Thời gian ngưng đọng lại để nghe câu trả lời. Hắn lại liếc
vào kính chiếu hậu thấy Thu Dung cúi đầu xuống thấp, kéo vạt áo lau vội nước mắt.
Tiếng Thọ đỡ lời vợ: “Dạ sắp hai tuổi!” Câu trả lời làm hắn ngờ ngợ tự hỏi: “mới
lập gia đình hơn một năm mà sao đã có con gần hai tuổi?” Nghĩ như vậy nhưng hắn
không tiện mở lời.
Những giọt nước mắt của Thu Dung làm hắn xốn xang trong lòng.
Hắn bâng khuâng nhớ về khung trời cũ, kỷ niệm xưa. Cũng những giọt nước mắt sụt
sùi đã rơi thánh thót trong buổi chiều ở vườn cây ăn trái Lái Thiêu, khi hắn
nói với nàng nếu một mai hắn không còn hiện hữu, ở lần gặp gỡ sau cùng! Nàng đã
khóc vùi, thốt câu: “em sẽ phải sống ra sao nếu không có anh”. Hắn thầm nghĩ:
“Thu Dung ơi, anh mừng cho em vì bây giờ em đã biết sống ra sao khi bên em đã
có một người đàn ông khác”. Phải, với nàng, hắn kể như đã chết! Hắn đã không chết
tan xác cùng với con tàu trên vùng trời quê hương đất nước, như hắn đã chuẩn bị,
mà chết trong đời sống của nàng, chết trong sự chia lìa bất chợt!
Bỗng nghe tiếng kèn inh ỏi, hai vệt đèn sáng chói, rọi thẳng
vào mắt làm hắn không nhìn rõ phía trước nhưng biết chắc xe hắn đang trước đầu
một xe khác ngược chiều. Tiếng thắng bánh xe kêu rít trên mặt nhựa làm đầu óc hắn
tê cứng. Theo phản ứng tự nhiên, chân hắn đạp mạnh lên thắng, lách nhanh tay
lái qua bên phải, nghe tiếng va mạnh vào thành cầu, rồi chiếc xe lao thẳng xuống
khoảng không gian đen ngòm bên dưới. Hắn cảm thấy nhẹ lâng lâng trong trạng
thái chơi vơi chới với. Hắn nghe hai tiếng thét hãi hùng bên tai quyện lẫn vào
tiếng hét kinh hoàng của chính hắn. Trong phút giây vô vọng đó, hắn bỗng nhiên
thấy bình tĩnh dị thường, vội buông tay lái, xoay người ra phía sau cố nắm bàn
tay Thu Dung đang chới với đưa về phía hắn, nhưng có lẽ sức rơi của chiếc xe
quá nhanh khiến hắn không tài nào nắm được!
Hắn mở choàng mắt ra thấy anh chị Khang đứng trước khung cửa
mở toang. Hắn tự vả vô mặt mình để biết mình quả thật còn sống. Bấy giờ hắn mới
nhận ra rằng mình đang nằm dài trên sàn, tay nắm bức thư nhàu nát, cả người ướt
đẵm mồ hôi! Hắn bỗng bật ngồi dậy mừng rỡ như điên trước hai cặp mắt kinh ngạc
của anh chị Khang. Anh Khang ôm hai vai hắn lắc mạnh:
- Dạ thưa không sao ạ! Tuấn vừa trải qua cơn ác mộng hãi
hùng! -
Hắn mỉm cười vả lả đứng dậy ngồi ở mép giường. Anh Khang
buông hắn ra, thở phào. Chị Khang nhẹ nhàng lên tiếng:
- Trời đất! Cái chú này ngủ mơ thấy gì mà la hét um trời, khiến
anh Khang phải tông cửa xông vào vì tưởng chú...! Hay là lại thấy Việt Cộng rượt
đuổi như anh Khang vẫn bị?
- Dạ không, Tuấn thấy sắp bị “head-on” với một chiếc xe chạy
ngược chiều trên cầu Bay Bridge, rồi lao thẳng xuống biển đen ngòm!
- Cầu Bay Bridge có từng đi qua, từng đi về riêng biệt làm
sao head-on cho được?
- Chắc cha tài xế say rượu chạy lộn đường!
- Dường như chú còn trong mơ!?
- Ừ nhỉ!!!
Hắn mỉm cười tỏn tẻn, với chiếc khăn vắt trên đầu tủ, lau mồ
hôi nhễ nhại và nói:
- Thôi anh chị đi ngủ lại đi, Tuấn xin lỗi! Chắc khuya lắm rồi
phải không ạ!
- Khoảng 4 giờ sáng rồi! Tối nay chú vẫn chưa ăn. Chú có đói
không chị đi nấu cho chú tô mì gói? - Chị Khang ái ngại hỏi.
- Dạ cám ơn chị, Tuấn vẫn không đói! Anh chị đi nghỉ đi, mai
còn đi làm sớm!
Hắn tắt đèn nằm vật xuống nệm, vắt tay lên trán, suy nghĩ về
giấc mơ như thật vừa qua mà cũng cảm thấy lòng dạ bùi ngùi. Hắn lại bật đèn mở
thư ra đọc tiếp dù đã thuộc nắm lòng! Hắn thì thầm trong bóng tối: “Thu Dung
ơi, em đã vuột khỏi tầm tay anh ở cuộc sống bon chen này; mỗi chúng ta đã thực
sự bước vào ngả rẽ. Em đã quay lưng bước đi, chỉ riêng anh đứng lại trông theo
với nhiều nuối tiếc! Anh cầu xin đấng thiêng liêng ban cho em thật nhiều hạnh
phúc và may mắn trong đời! Anh biết chắc, rất khó để anh có thể quên được hình
bóng của em. Anh cũng chưa biết anh sẽ bắt đầu từ đâu trong cuộc sống tha hương
khắc khoải này, sau những hoài mong diệu vợi!”
Hắn cố dỗ giấc ngủ trở lại nhưng không thể nào chợp mắt được.
Tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp giữa đêm thanh vắng nghe rõ mồn một làm hắn sốt
ruột vô cùng. Hắn ngồi dậy lấy bút viết vội những trào dâng trong tâm khảm:
Ta ngồi chép lại pho tình cũ
Gọi trái tim đau nhỏ mực buồn
Sầu đọng chân mây trời viễn xứ
Vo tròn hoài niệm góc quê hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét