1. Cơn động đất bất ngờ xảy đến và đột ngột qua
nhanh. Chỉ độ vài giây. Hạnh kịp cắt ngang câu chuyện với Đỗ, người
bạn đang gọi từ Paris, là những đợt rung, lắc, chao, nghiêng từ nền, trần,
tường… đã ngừng. Chỉ những vật nho nhỏ như lọ hoa bằng đất nung, cái đĩa sứ có
cẩn ảnh chùa Một Cột, quả địa cầu bằng thuỷ tinh đặt trong chiếc tủ kính trước
bàn làm việc của cơ thì còn tiếp tục chuyển dịch theo quán tính của nó.
Vài phút sau, tất cả mọi người có mặt trong cơ quan đều chạy
hết ra khoảng sân. Cây sung xù xì xum xuê án ngữ phần diện tích đáng kể của mặt
sân trong phút chốc như che hết ánh sáng mặt trời. Gió như ngừng thổi. Hè phố,
con đường ngược xuôi trước mặt cũng khựng lại, người nhìn người và nháo nhác
nhìn tứ phía rồi nhìn đất thấp trời cao.
Khi thấy đồng nghiệp rối rít gọi cho người thân, Hạnh mới nhớ
mình quên cái di động trên bàn. Cô chạy trở vào, vừa cầm điện thoại đã nghe
chuông reo. Hạnh nghe giọng gấp gửi của Hội, cha đứa con gái của cô: “Anh vừa gọi
điện cho con, trường nó cũng rung lắc nhè nhẹ. Chỗ em có làm sao không?”.
Hạnh thở phào: “Cũng rung lắc nhè nhẹ, không sao cả!”, và
không chờ nghe thêm, cô tắt máy và lật đật bấm ngay số điện thoại của Tứ. Số
máy không liên lạc được. Sợ máy mình trục trặc, Hạnh gọi Tứ bằng máy bàn. Tứ
đang ở ngoài vùng phủ sóng. Gần như luôn luôn là thế! Lúc nào Hạnh cần, Hạnh thảng
thốt gọi là Tứ ở đâu đó, mất hút. Với cô, Tứ ở đâu không quan trọng. Điều quan
trọng đối với cô là anh vẫn bình yên trên mặt đất không bình yên này.
Số máy thứ hai Hạnh gọi là số máy của cha mẹ. Ông bà đang ở
cách cô gần một ngày ngồi ôtô. Mẹ Hạnh bắt máy: “Tự dưng má thấy bồn chồn, gọi
cho con nãy giờ không được”. “Má, ở đây vừa có trận động đất!”. Giọng má hốt
hoảng: “Con có bị làm sao không?”. Nghe giọng lo lắng của mẹ, Hạnh thấy ngượng.
Lẽ ra đấng sinh thành phải là những người cô gọi đầu tiên sau cái rùng mình
thình lình của trời đất. Cô gắng gỏi: “Má đừng lo, con không sao đâu!”.
2. Trấn an mẹ như thế nhưng Hạnh biết, nỗi lo đã như một cơn dịch
thập thò ở ngưỡng cửa của hàng triệu gia đình sống nơi mà cơn dư chấn vừa đi
qua. Đêm phập phà phập phồng, Hạnh tắt tivi, tắt nhạc, chỉ không tắt chuông điện
thoại (cô luôn chờ Tứ gọi) nhưng cơn buồn ngủ không chịu đến. Cô bật đèn, mở
vài trang sách, chữ nghĩa cứ trôi tuột.
Hạnh tốc mền ngồi dậy hai lần, hai lần nằm trở lại, hít thở,
nhắm mắt, xua đi ý nghĩ lộn xộn trong đầu, cố tập trung đếm đi đếm lại gần cả
ngàn con cừu chạy lúp xúp trên đồng cỏ mượt xanh, cánh đồng quen thuộc trong tưởng
tượng mỗi khi giấc ngủ không đến. Lần thứ ba, cô trở dậy, ra khỏi mùng.
Trong ánh đèn ngủ, Hạnh chợt thấy căn phòng 57 mét vuông mà mẹ
con cô sống nhiều năm như rộng ra, khoảng cách giữa hai chiếc giường ngủ của
hai mẹ con như cũng dời xa hơn. Cô rón rén bước tới bên phòng ngủ của con gái
và khẽ vén tấm rèm lên. Nó nằm sấp, úp mặt xuống gối, tóc xập xòa, dáng nằm
trông mỏi mệt. Cô tần ngần nhìn bức chân dung của con gái được phóng to treo
trên tường.
Trong ánh sáng mờ mờ, cô vẫn nhìn rõ nụ cười với hàm răng trắng
sáng của con gái trong bức ảnh nó chụp mùa hè qua. Miệng cười nhưng đôi mắt đen
ngấn của nó vẫn buồn. Đó là đôi mắt của cô. Tứ nói: “Em cười mà mắt em như
khóc?”. Hạnh không cười nữa: “Tại mình gặp nhau quá muộn ”.
Tứ lại cười: “Gặp sớm chưa chắc mình đã quyến luyến như thế
này”. Hạnh ứa nước mắt: “Không chỉ quyến luyến, với em là định mệnh”. Hạnh tin
là như thế, luôn tin là như thế. Bởi cô không thể rứt khỏi Tứ. Ở đâu, lúc nào,
trong cô cũng đầy ắp Tứ. Anh còn hiện diện bằng bức chân dung trên đầu giường
ngủ của cô. Tứ khoanh tay ung dung nhìn cô cười. Nụ cười của Tứ đã khiến con
gái cô nhăn mặt, thốt lên: “Chắc gì chú ấy thương mẹ bằng ba”.
Hạnh muốn nói với con về niềm hạnh phúc mà chỉ với Tứ cô mới
cảm nhận được, kể cả nỗi khắc khoải chờ mong dường như cũng tràn ngập hân hoan
khi cô cách xa anh. Nhưng rồi lần lữa mãi cô vẫn không tìm được cái không khí gần
gũi để có thể bộc bạch những điều thầm kín với con gái. Nhiều lúc cái nhu cầu
chia sẻ ứ lên tận cổ, chỉ muốn bật thành lời thì con gái lại chúi mũi vào việc
học, nghe nhạc, đọc báo hay háo hức ngồi trước computer “chat” với bạn bè.
Dần dần, Hạnh ngộ ra rằng chính cái sự thiếu cơ hội để có thể
trò chuyện giãi bày là nguyên nhân dẫn đến nỗi cô đơn đặc quánh trong mỗi người.
Hạnh nhớ nhiều lần mẹ cô ấm ức: “Suốt ngày công việc tối mặt tối mũi, chỉ còn
buổi tối là có thể nói chuyện được với nhau, nhưng vào mùng một lát là ba mày
ngáy như sấm”. “Má có hạnh phúc?”- nhiều lần cô muốn hỏi nhưng chưa bao giờ cô
hỏi.
Cô biết, với mẹ, hạnh phúc là sự hi sinh, hi sinh bản thân,
hi sinh cả nhu cầu được chia sẻ. Còn với Hạnh, cô sợ thứ hạnh phúc của kẻ tận
hiến, thứ hạnh phúc không rõ hình hài. Cô khao khát mùi vị, âm thanh, ánh sáng
và cả bóng tối của hạnh phúc. Cô cần cái cảm giác hạnh phúc như cần không khí để
thở.
Từ khi cô không chịu nổi mỗi đêm ngủ mà không được nhìn thấy
Tứ, dù chỉ là bức chân dung của anh, con bé dần dần xa mẹ. Nó không còn huyên
thuyên trò chuyện với mẹ như mọi khi. Cả cái ghiền được ôm mẹ khi ngủ nó cũng cố
chịu, dù Hạnh biết điều đó cũng khó như cai sữa.
Hạnh rời bức ảnh con gái, cô đi về phía cửa sổ. Từ khung cửa
hẹp ở tầng ba, trong ánh đèn đường, cô nhìn về phía tòa cao ốc đang xây dở trước
mắt, cách nơi cô ở một đường phố, một dãy phố. Hạnh đã đăng ký mua một căn
phòng trong tòa nhà đang xây đó. Trước khi quyết định mua căn phòng trên tầng
15, cô đã chở con gái cùng đi đến công ty nhà đất, hai mẹ con xem tới xem lui
sơ đồ của cả tòa nhà và chính con gái cô đã chọn căn phòng cao chót vót ấy.
Nó bảo ở trên cao sẽ hít thở được không khí trong lành. Mẹ
con cô sẽ không quấy rầy ai và cũng không bị ai quấy rầy. Hai mẹ con còn tránh
được tiếng ồn đến ngột ngạt của xe cộ, khói bụi, người ngợm và cũng sẽ không phải
ngửi thấy cái mùi cống rãnh, mùi rau cải úng, mùi chuột chết... mỗi khi mặt nước
sông Sài Gòn dềnh lên. Và nó còn tí ta tí tởn muốn tự mình trang trí nội thất
cho căn phòng lồng lộng gió trời.
Căn phòng đó, theo hợp đồng mua bán, sẽ xong trước tết âm lịch.
Có lẽ vì thời gian thúc bách nên tòa nhà thi công suốt ngày đêm. Tiếng máy tiếng
búa rền rền khiến cô không nghe tiếng bước chân của con gái. Nó đến bên mẹ, đứng
cạnh mẹ, cũng nhìn về phía tòa cao ốc dưới ánh trăng nhờn nhợt. Hạnh chợt giật
mình khi nghe giọng sẽ sàng của con: “Mẹ, mình đổi lại đi mẹ, mình đừng mua căn
phòng đó nữa, ở trên đó cao quá...”.
3. Sợ độ cao, sợ những cơn địa chấn bất thình lình không chỉ lởn
vởn trong tâm trí của con gái Hạnh. Nhiều ngày trôi qua, không khí làm việc của
cơ quan vẫn có cái gì đó không thể trở lại bình thường. Thần sắc từng người vẫn
không giấu được nỗi bất an. Ai thạo việc tìm thông tin trên mạng thì gõ tới gõ
lui những cụm từ “động đất”, “những trận động đất ở châu Á”, “những trận động đất
trong lịch sử nhân loại”...
Người khác thì tìm báo tìm sách đọc đi đọc lại không chỉ về
những thảm họa, những nguy cơ, những dự báo mà còn về cách phòng chống nếu chẳng
may một cơn động đất có cường độ mạnh xảy ra ở thành phố này. Chỉ có Nguyệt,
người đàn bà tóc bạc soi sói, làm việc cùng phòng với Hạnh, lại chẳng để mắt đến
sách báo hay liếc xem những thông tin được kết nối toàn cầu.
Chị đẩy gọng kính lão trên sống mũi, lướt mắt nhìn mọi người,
nói: “Theo tôi, các vị đừng trông chờ vào cái thói đỏng đảnh của đất trời mà phải
tận dụng thời gian và tận lực sống”. Nguyệt được mọi người gán cho biệt danh
“giám đốc xí nghiệp kẹo”. Chị tiêu xài dè sẻn từng chút, không dám trang điểm
khi đi làm, tóc bạc không dám mua thuốc nhuộm vì sợ hao khoản tiền tiết kiệm
hàng tháng gởi ngân hàng. Tính ky bo khiến chị sống lẻ loi, cách biệt, chẳng
thân với ai và cũng chưa bao giờ được cân nhắc đề bạt giữ bất kỳ một vị trí
khiêm tốn nào mặc dù chị đã làm việc tận tụy ở cơ quan này trên dưới hơn 20
năm.
Vậy mà đùng một cái Nguyệt làm cả phòng ngạc nhiên khi sau mấy
ngày nghỉ, chị vào công ty với mái tóc đen mượt chải bồng bềnh, lại còn khệ nệ
rinh vào một thùng rượu sim mua tít ngoài đảo Phú Quốc. Hóa ra từ chiều thứ sáu
chị đã cùng với “ai đó”, nhân vật đã khiến chị làm một cuộc cách mạng triệt để
cho chính mình, mua vé máy bay bay ra hòn đảo còn đầy ắp vẻ đẹp hoang sơ đó.
Gần hết giờ làm, thùng rượu sim được mở ra. Trưởng phòng
Hoàng, người cao ráo đẹp trai nổi tiếng khó tính, đã hơn bốn chục mà vẫn phòng
đơn gối chiếc, sốt sắng chở Hạnh đi mua bằng được thịt nguội ở hiệu Như Lan,
trái cây ở chợ Bến Thành. Khi rượu và mồi bày ra, sếp Nguyễn, thủ trưởng cơ
quan, cũng có mặt. Sếp cầm chai rượu, săm soi nhãn hiệu và hỏi người mua nó:
“Sim này có phải sim tím của Hữu Loan?”.
Nguyệt rót rượu cho tất cả mọi người có mặt trong phòng, trả
lời: “Cũng là loại sim đó nhưng không chát như sim của Hữu Loan!”, rồi Nguyệt tả
cho mọi người nghe cái rừng sim bạt ngàn ở triền núi ven đảo, nơi có thể thoải
mái mặc áo sứt chỉ đường tà... Sếp chép miệng: “Thăm thú vài ngày thì được chớ ở
đó lâu dài chắc buồn chết!”. Nguyệt e dè nhấp một ngụm rượu: “Tôi chưa thấy ai
buồn mà chết cả”. Uống thêm một ly mặt sếp đỏ bừng: “Tôi muốn nói đến cái chết...
ở trong lòng”.
Hoàng đưa ly cụng với sếp: “Ngồi ở cái ghế cao đó mà sếp
cũng...”. Sếp cắt ngang: “Chỗ ngồi là cái đếch gì, quan trọng là có được chỗ
trong tim ai đó...”. Câu nói có từ văng tục của sếp lập tức xóa đi cái vẻ lành
lạnh đạo mạo quan cách hàng ngày của vị đứng đầu một đơn vị đang ăn nên làm ra
và cũng tạo được một lực hút nào đó khiến mọi người như nhích lại gần nhau. Hạnh
bồi thêm: “Vậy cái chỗ của sếp trong tim ai đó có bị... dư chấn sau cơn động đất
vừa qua?”.
Sếp trợn trạo nuốt miếng chả, nói như mắc nghẹn: “Trận động đất
vừa rồi khiến tôi... sững người để sau đó thấy cần phải... gia cố nhiều thứ, từ
nhà cửa tới tình cảm!”. Mặt Hoàng cũng đỏ rần, anh bốc lên: “Còn tôi không gia
cố như sếp mà xây dựng, phải bắt tay vào xây dựng” và chẳng đợi ai tra hỏi,
Hoàng nói luôn: “Cuối tháng này tôi cưới vợ!”. Trong số người nâng ly chúc mừng
“sự kiện” sắp có đôi của Hoàng có ông Phú, người sẽ đủ tuổi hưu vào cuối năm.
Khác với sếp Nguyễn và trưởng phòng Hoàng, rượu vào khiến mặt
ông Phú trắng bệch và lạnh như pho tượng bị bỏ quên ngoài trời. Pho tượng bất
ngờ mở miệng: “Còn tôi, tôi muốn sống cho ra sống trong quãng đời còn lại”.
Nguyệt đang cúi gom mấy cái vỏ chai rượu cho vào thùng vội ngẩng lên: “Sẵn có sếp
và các bạn đông đủ ở đây, chúng tôi cũng xin báo luôn, tôi và anh Phú sẽ vịn
nhau sống trong tháng ngày còn lại”.
Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau và nhìn vào gương mặt tự
tin pha chút kiêu hãnh của hai con người tìm gặp nhau trong gấp gửi muộn màng.
Sếp Nguyễn phá vòng vây bối rối: “Thật bất ngờ, các vị làm cho tôi bất ngờ
quá!” và sếp cũng buột miệng nói luôn: “Lòng người còn chứa đựng biết bao nhiêu
điều bất ngờ huống chi là lòng... đất!”.
4. Lòng đất nông sâu sôi sục âm ỉ ra sao Hạnh không rõ nhưng bầu
trời xám một màu chì, sà thấp, trút nước rào rào. Mưa kéo dài gần một giờ vẫn
chưa thấy dấu hiệu tạnh. Sấm chớp nhoang nhoáng kéo theo chuỗi chuỗi âm thanh ì
đùng và những tiếng nổ chát chúa làm rùng rình mặt đất.
Hạnh nghe tiếng khóc thét của trẻ con vọng ra từ một ô cửa sổ
nào đó bên tòa nhà đối diện. Cô sốt ruột vì con gái ở nhà một mình. Lúc nhỏ, mỗi
lần nghe tiếng sấm nó ghì chặt mẹ. Chỉ khi được mẹ ôm chặt vào lòng, vỗ nhè nhẹ
vào lưng: “Có mẹ, không sao đâu con” nó mới bình tĩnh trở lại.
Con gái Hạnh lóng nhóng chờ mẹ nơi cửa. Vừa kéo cánh cửa sắt,
nó vừa nói: “Con gọi cho mẹ nhiều lần không được. Mưa gió sấm chớp như vầy sao
mẹ không ở cơ quan đợi mưa tạnh...”. Hạnh cởi tấm áo mưa mỏng dính, từng cơn lạnh
chạy rùng rùng từ chân tóc cho đến đôi bàn chân bợt bạt ngâm trong đôi giày
sũng nước. Con gái lật đật lấy chiếc khăn lông đưa cho mẹ. Khi ra khỏi phòng tắm,
cô thấy con gái bưng hai tô mì tôm bốc khói đặt trên bàn ăn. Nó nói: “Mình ăn
mì đi mẹ, khỏi nấu nướng gì, tối có đói thì mình đi tìm cái gì đó ăn”.
Hạnh nhìn con gái, cười trêu: “Lần đầu tiên mẹ được ăn tô mì
ngon như vầy. Hèn gì trời mưa dai dẳng...”. Tối, hai mẹ con Hạnh không ra đường.
Sau cơn mưa, mặt đường trước mặt chung cư mẹ con Hạnh ở chìm hẳn dưới nước. Từ
trên tầng ba nhìn xuống, Hạnh thấy cảnh tượng giống như mùa nước nổi chốn thị
thành.
Khi nước rút, mặt đường lộ ra thì đêm đã khuya. Hai mẹ con
nhai sạch một đĩa trái cây và xem hết hai tập phim Hàn. Truyện phim giản đơn, dẫn
dắt dài dòng, hình ảnh đơn điệu nhưng tâm trạng được diễn rất thật. Thật đến nỗi
Hạnh thấy mình trong nhân vật bà mẹ trên phim, một bà mẹ loay hoay xoay trở,
nhiều lúc hụt hơi vì mải đuổi theo những giấc mơ đứt nối của mình.
Con gái ôm gối lò dò sang giường Hạnh. Nó chui vào mùng, se sẽ
nằm xuống cạnh mẹ. Hạnh thấy tim mình đập mạnh. Cô muốn quay sang ôm con nhưng
rồi nỗi sợ mơ hồ thoáng đến. Cô sợ con gái đã quên cái mùi của mẹ, quên hơi ấm
của mẹ, như chính Hạnh cũng không còn nhớ nổi cái mùi của mẹ cô. Hạnh đánh mất
nỗi khao khát được ôm mẹ từ lúc cô thành thiếu nữ, lúc cô dối mẹ để hò hẹn lần
đầu và cũng lần đầu cô không đủ thành thật để thú tội với mẹ.
Lần khuất tất đó không ngờ đã trở thành một vách ngăn, một
khoảng cách giữa hai mẹ con không sao xóa được. Hạnh nằm im vờ như đang ngủ. Rất
dịu dàng cô nhận ra cánh tay con gái quàng qua lưng mẹ, rồi cô cảm nhận cái
hình hài máu thịt đang ôm riết mình và đang thuộc về mình. Cũng rất dịu dàng,
tình mẹ con ấm áp miên man lan tỏa và lấn át tất cả: cô đơn, tuổi tác, bệnh tật,
sự lãng quên; lấn át cả nỗi sợ khối thiên thạch khổng lồ đang lơ lửng đâu đó, nỗi
sợ cái rùng mình bất thần của vũ trụ...
Hạnh cựa mình, quay lại ôm chặt con gái, để đầu của nó rúc
vào ngực mình. Cái di động đặt trên đầu giường chợt reo. Vòng tay con gái ôm mẹ
chặt hơn. Chuông điện thoại reo thêm hai lần nữa. Hạnh nhoài ra khỏi vòng ôm
con gái. Cô áp cái di động vào tai. Không phải là Tứ mà là Đỗ: “Anh vừa về khi
chiều, mưa quá chưa đến thăm em được”. Hạnh tắt điện thoại. Cảm xúc đầy ắp mới
đây chợt như một cơn gió ngập ngừng giây lát rồi thoát ra khỏi căn nhà mẫu tử.
Con gái trở thế, nó nằm ngửa, tay chân duỗi thẳng, bất động. Hạnh cũng nằm bất
động, chỉ còn cựa quậy ý nghĩ về Tứ, dù lúc đó cô chỉ muốn quay lại với con,
kéo con vào lòng, ôm siết và nói: “Mẹ chỉ cần có con, con là tất cả đối với mẹ”.
Chợt cô nghe giọng nói con gái, cái giọng của một người trưởng
thành: “Chú ấy vẫn không gọi cho mẹ à?”. Hạnh nhận ra đó là câu hỏi bất an. Bất
an cho cô và bất an đối với sự an lành của con bé. Rồi nó xoay người, bật ngồi
thẳng dậy và kéo mẹ ngồi theo. Nó nhìn thẳng vào mắt Hạnh: “Mẹ... cố quên chú ấy
đi!”. Không chờ câu trả lời, không nhìn thần thái của mẹ, nó xuống giọng, nói
như nằn nì: “Mẹ... mẹ cố nối lại với ba đi!”. Cả hai yêu cầu của con gái, với Hạnh
khó như hái sao trên trời.
Điều đó còn có nghĩa là cô phải khước từ cái quyền được sống,
dù sống phải gia cố nhọc nhằn như Nguyễn, sống hối hả như Hoàng, sống gấp gửi
muộn màng như Nguyệt như Phú hay sống ân cần chu đáo như Đỗ... Cô sẽ tiếp tục tồn
tại, sẽ sống nốt cuộc đời như mẹ, như bao nhiêu người đã sống, đang sống và sẽ
sống; sống với cái ách nặng trĩu trên lưng. Nhưng giọng con gái nài nỉ và ánh mắt
nó lại đầy quyền lực, thứ quyền lực cao hơn mọi quyền lực, quyền lực được trọn
vẹn yêu thương.
Ánh mắt nó lướt nhanh về phía bức chân dung của Tứ, nụ cười của
Tứ. Ánh mắt nó có sức mạnh của cơn lốc. Hạnh lật đật vươn tay về phía bức chân
dung, xoay mặt Tứ vào tường. Con gái lại tiếp tục phát huy quyền năng. Nó cầm
điện thoại bấm sẵn số máy và đưa cho Hạnh: “Mẹ gọi cho ba đi, gọi ngay đi mẹ!”.
Như bị thôi miên, Hạnh nói không cần biết đến tín hiệu từ người
nghe, nói liên tục, rằng thiên tai, dịch bệnh có thể ập đến bất kể lúc nào; rằng
đã đến lúc không thể sống cho riêng mình mà phải sống vì cái sinh linh mà mình
đã tạo ra, phải sống vì con gái... Hạnh nói một mạch và mệt lả như không còn sức
để nói, không còn hơi để thở. Chợt cô nghe tiếng nói từ điện thoại bên kia
nhưng không phải là tiếng Hội mà là của một người đàn bà; giọng từ tốn, nhẹ
nhàng: “Xin lỗi chị, đã muộn rồi, anh Hội đang ngủ”.
Hạnh và cả con gái nữa đều nhận ra đã muộn, quá muộn. Ngay
cái động tác đưa tay xoay bức chân dung của Tứ trở về vị trí cũ cô cũng không
sao thực hiện được. Tất cả như vuột khỏi tầm tay Hạnh, cả nụ cười của Tứ, môi
anh sẽ không còn nở được nụ cười, dù là nụ cười từ bức chân dung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét