Hằng đêm, khi học bài xong và khi các căn hộ xung quanh đóng
kín cửa, Bích bắt ghế mây ngồi trước "cái hộp" của mình. Bên phải,
bên trái là những chung cư cao tầng nên ngoài không gian bị vây hảm, không khí
trong cái hộp mà gia đình Bích chen chúc cũng bị nén chặt, nhất là về mùa nóng.
Bích lâng lâng ngắm trời đêm, tận hưởng giây phút tĩnh lặng và khoan khoái hít
đầy buồng phổi không khí mát lạnh.
Bích ngồi sát lan can. Lô chung cư án ngữ trước mặt làm Bích phải ngước lên mới
thấy một mảng trời chi chít sao. Bổng một vật gì trắng lốp rơi xuống trước mặt
Bích khiến Bích giật mình né người ra sau. Vật trắng lốp nhún nhảy. Bích ngồi
chết lặng, tay đặt lên ngực, mắt mở trừng: Một phong thư được cột vào sợ dây cước
thả từ tầng trên xuống.
Tức vì bị sợ hãi, Bích giật phăng phong thư toan quẳng ra xa cho kẻ nào đó trên
kia nhìn thấy nhưng cô tò mò giữ lại. Bích cầm phong thư lòng thòng mẫu cước đứt
hồi lâu, do dự...
"Gởi cô gái đếm sao,
Đêm đêm tôi vẫn ngắm chung một mảng trời, đếm chung những vì sao với cô. Tôi đếm
nhầm hoài. Chẳng hạm đêm nay tôi đếm được hai mươi ba vì sao. Còn cô đếm được
bao nhiêu cho tôi biết với, được không?
Nhớ trả lời thư tôi nhen!
Người ở tầng trên".
Kẻ nào có cách làm quen... lãng mạn gớm! Phải tìm coi mặt tên này mới được. Bỗng
dưng Bích cảm thấy thích thú tham gia "trò đùa này". Đêm sau, khi yên vị chỗ ngắm sao của mình không lâu, Bích nhận
thư.
"Gởi cô gái đếm sao,
Đêm nay, mảng trời tôi ngắm chỉ có mười bảy vì sao. Còn cô đếm được bao nhiêu?
Hãy trả lời tôi bằng cách cột thư vào dây cước, nhé!
Người ở tầng trên!".
Bích lao nhanh về phía cầu thang, cô nhảy hai cấp một lên tầng trên. Vài căn hộ
còn sáng đèn nhưng không ai trước hành lang. Bích chần chừ rồi bước nhanh đến
căn ngay trên cái hộp của mình, cô vịn thanh sắt lan can mát lạnh, không thấy sợi
dây cước. Không hiểu hắn ở tầng trên thư mấy mà nhanh như... ma vậy. Nhưng khi
Bích ngồi thở trong ghế mây thì sợi dây cước lửng lơ trước mặt. Quỷ quái... cái
anh chàng này. Bích viết vào thư trả lời:
"Gởi người ở tầng trên,
Tôi thích ngắm mảng trời nàỵ nhưng chắc chắn tôi chưa bao giờ đếm sao như ai
đó. Hãy tưởng tượng là cả một bầu trời và có muôn ngàn vì sao không thích thú
hơn hay sao?
Cô gái chưa bao giờ đếm sao".
Bích cột thư vào dây cước, cô giật nhẹ sơi dây. Xong, Bích lao về phía cầu
thang, lên tầng trên. Không có ai. Bích lên thêm một tầng nữa. Dãy hàng lang vắng
hun hút. Bích về chổ ngồi, sợi dây cước và phong thư đã biến mất. Đêm sau. Rồi đêm sau nữa. Bích chờ những dòng chữ ngắn ngủi của
người bạn chưa biết mặt nhưng không nhận được. Đêm nay, Bích ngồi khuya hơn. Những
vì sao trên mảng trời kia trốn biệt, mảng trời chỉ là cái khung đen ngòm được
viền bởi những đường đậm là các nhà cao tầng.
Khi Bích đứng dậy toan vào thì phong thư nhảy múa trước mặt cô.
"Gởi cô gái giàu tưởng tượng,
Tôi đã cố tưởng tượng trên kia là bầu trời dầy đặc sao nhưng hình như tôi nghèo
mơ mộng quá, tôi chỉ thấy một mảng trời y sì. Có ngày mảng trời đó còn nhỏ hẹp
đi vì những tấm "ra" giường, những quần áo người ta phơi ngang dọc.
Dù sao, tôi cũng cố gắng luyện óc đặc sệt của mình thêm. Rất cám ơn cô.
Cô cho tôi mượn quyển Tuyển tập Áo Trắng, nhớ! Đó cũng là cách giúp tôi trẻ
trung, tươi mát hơn...
Người óc đặt sệt".
Anh chàng này sáng nay thấy mình mua quyển Áo Trắng? Hắn để ý mình kỷ lắm mà
mình không hay biết gì? Bích cột quyển Áo Trắng vào đầu sợi dây cước. Cô không
tìm xem mặt kẻ... "óc đặc sệt" nữa. Khi người ta chưa muốn xuất đầu lộ
diện thì đành chờ vậy!
Hắn biết về Bích nhiều hơn cô nghĩ. Khi hắn trả quyển Áo Trắng lại hắn còn tặng
cô một số tài liệu mà cô cần tham khảo thêm cho kỳ thi tốt nghiệp đại học sắp tới.
Đêm nay chưa đến phiên trao đổi thư. Hắn và cô thỏa thuận chỉ gởi thư cho nhau
hai lần trong tuần. Gần hai tháng nay, qua trao đổi những mẩu chuyện ngắn, sách
báo, Bích "tạm biết" về hắn như sau: "Khoảng hăm ba hăm bốn tuổi,
ở đâu đó trên các tầng trên, yêu thích âm nhạc, đã tốt nghiệp đại học và đang bị
thất nghiệp.
Dạo này Bích học khuya hơn. Đầu hôm hai cái hộp sát vách mở ti vi ồn quá. Tiếng
động không ngớt đuổi theo Bích từ sáng tinh mơ đến đêm. Trong mỗi cái hộp là một
gia đình với đầy đủ hệ lụy của cuộc đời, như cái hộp của Bích đông em, mỗi đứa
thường thu mình một góc khuất chứ cùng đứng lên, đi lại chắc dễ xảy ra...
"tai nạn giao thông" lắm. Ra trường rồi có tìm được việc hay không?
Bích sẽ đi làm xa, miễn có nơi nhận, để phụ giúp ba má nuôi em, và để thoát cái
hộp này. Ước gì nơi Bích sẽ đến, chỉ cần bắt ghế ngồi trước hiên, cô sẽ thấy cả
bầu trời đêm thăm thẳm, thấy cả những vì sao lẻ loi trong mịt mùng xa xăm chấp
chới mơ hồ. Hắn đã trễ hẹn cả tuần qua. Rồi tuần này nữa. Đã ba lần hắn
không thư cho Bích như giao ước. Đêm nay cô lại ngồi vào chỗ của mình, sau giờ
học, như thường lệ. Cô lại ngắm mảng trời chật hẹp và những vì sao hiếm hoi của
mình. Cô nhớ lại những dòng chữ viết ngắn, dí dỏm, cảm nhận nỗi khát vọng thấp
thoáng của hắn. Cô bỗng tò mò muốn biết có bao nhiêu vì sao trong tầm mắt cô.
Cô bắt đầu đếm một, hai...
Hắn đã tìm được việc làm nửa tháng nay, ở một vũ trường. Hắn chơi kèn
trompette. Hằng đêm, hắn nhìn những gương mặt nung núc phè phỡn, những cô vũ nữ
nặc nồng mùi son phấn, những cô gái diện đúng mốt làm ra vẻ quí phái trong ánh
đèn màu chập chờn hư ảo bằng đôi mắt dửng dưng, không hồn. Nửa tháng nay hắn
không nhìn thấy cô gái. Hắn không còn đứng nhìn cô từ một nơi khuất mà cô không
ngờ vào giờ cô đi học. Vì mỏi mệt, sáng hắn ngủ dậy trễ hơn trước.
Hằng đêm, khi cô gái ngắm sao, hít đầy buồng không khí mát lành thì hắn, hít đầy
buồng phổi khói thuốc lá ngột ngạt, mùi nước hoa quyện mồ hôi... Và hắn phồng
má, nổi gân cổ ra sức tạo những âm thanh du dương réo rắt.
Đêm nay cô gái đếm được bao nhiêu vì sao? Còn hắn không cần đếm hắn cũng biết
có "cả thảy mười hai vì sao lớn nhỏ trên vòm trời... vũ trường" vì
mái che vũ trường được trang trí hình vòm có gắn sao nhấp nháy đèm màu. Hắn
khát vọng một bầu trời thênh thênh nhưng rồi hắn lại chui vào một vòm trời...
giả. Có thể nào hắn rủ rê cô gái vào nơi ấy để đếm sao... giấy!
Dạo này đầu óc hắn đỡ đặc sệt hơn. Mỗi đêm chơi kèn ở vũ trường hắn mơ thấy cô
gái nằm trên đám cỏ non tơ, cô gối đầu trên hai cánh tay, ngửa mặt nhìn trời rộng
lấp lánh sao. Cô không tài nào đếm vô số vì sao. Còn hắn, hắn quỳ bên cô, thổi
bất tận một bản nhạc làm rung động đến những vì sao xa xôi nhất, cô độc nhất. Tất
nhiên là một bản nhạc tình.
Khi hắn về đến chung cư đã một giờ khuya. Hắn đứng lặng người, nép mình trong
bóng tối nơi cầu thang. Cô gái vẫn còn ngồi chỗ đêm đêm của cô.
Đêm nay là đêm sợi dây cước phải làm việc. Hồ Việt Khuê Theo https://vietmessenger.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét