Thứ Tư, 22 tháng 5, 2024

Nguyên Tiêu - Những bài thơ hay của nhiều tác giả

Nguyên Tiêu - Những bài thơ hay
của nhiều tác giả

Hoạt động nhằm kỷ niệm Ngày thơ Nguyên Tiêu và hưởng ứng lời kêu gọi của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, về những hoạt động tôn vinh thơ. Văn Chương Phương Nam sẽ chọn đăng những bài thơ theo chủ đề “Nguyên Tiêu - Những bài thơ hay” trong 3 ngày: 25, 26 và 27/2/2021.
Trong số những bài thơ được đăng, Ban Biên tập sẽ chọn ra 10 bài thơ hay nhất để tặng 10 phần quà có ý nghĩa. Quà tặng do nhà thơ Lâm Xuân Thi tài trợ. Ngoài ra, 10 tác giả có bài thơ hay nhất sẽ sẽ nhận được giấy chứng nhận “Nguyên Tiêu - Những bài thơ hay” của Hội Nhà văn TP. HCM trao tặng.
Mời các tác giả gửi thơ về địa chỉ email: vanchuongphuongnam@gmail.com. Email có tiêu đề Tham gia Nguyên Tiêu - Những bài thơ hay (mỗi tác giả gửi ít nhất là một bài thơ và nhiều nhất là 2 bài).
Thời gian nhận bài đến hết ngày 27/2/2021. Kết quả sẽ được công bố tại website Văn Chương Phương Nam vào ngày 5/3/2021.
Dưới đây là những bài thơ của các tác giả tham dự được BBT chọn đăng trong kỳ 9.
Ngã ba
Nguyễn Thành Tâm
Ai cài một mảnh thu sang
Trong thăm thẳm ấy mùa đang trở mình
Phố không bến nước sân đình
Câu thơ lúng túng tội tình lối qua
Gió chiều xoáy giữa ngã ba
Sóng Tây Hồ xoáy giữa ta một chiều.
Đêm thơ
Nguyễn Vĩnh Bảo
Câu thơ “gầy guộc mong manh”
Đêm nay cao hứng xây thành đêm thơ
Trăng từ ở tận đồi mơ
Trăng khao khát nhớ đến giờ mới ra
Xuân non mơn mởn vườn nhà
Mỡ màu bén sợi thơ ca ngọt mềm
Rượu đào say nụ tình em
Cho trời với đất ủ men thơ người
Vẫn tinh khôi, vẫn tinh khôi
Thơ luôn xanh trẻ yêu đời thương nhau
Đêm nay vui với trăng thâu
Tình thơ quyện chặt sắc màu - Nguyên Tiêu.
Bản hùng ca áo Blouse trắng
Nguyễn Khắc Pha
Em giấu gì sau lớp khẩu trang 
Có phải nụ cười như nắng mới 
Có phải môi thơm chiều vời vợi  
Của thời áo trắng đến trường.
 Em giấu gì trong trang phục cách ly  
Có phải eo thon mùa con gái
Đi qua tuổi học trò khờ dại 
Mơn man hoa nụ đang thì
Em giấu gì Trong mùa cách ly 
Giấu nỗi nhớ quắt quay đêm đông tháng chạp
Giấu nỗi nhớ giờ này con tan lớp
Mỗi chiều về mẹ vịn cửa ngóng trông.
Mấy tháng rồi em chẳng kịp về thăm 
Nỗi nhớ cứ lăn dài trên má
Ngoài cửa sổ lặng hình bóng mẹ
tiếng con học bài
và tiếng của anh
xô nỗi niềm riêng em lại bước nhanh   
về phía nơi bệnh nhân đang chờ đợi 
cùng đồng nghiệp bước vào trận mới 
trận sống còn - trước đại dịch - corona
Lặng lẽ Ngày đêm 
hy sinh thầm lặng
Những chiến sĩ áo blouse trắng
Đã tạc vào đời một bản hùng ca 
SG 2020
Cô giáo đọc thơ hôm Nguyên tiêu
Nguyễn Tấn On
Hôm ấy,
em đọc thơ Nguyên Tiêu
giữa tháng giêng
mùa tao nhân mặc khách
em e ngại
run hơn giờ lên lớp đầu tiên
gió bỗng lặng yên, trăng rỏ ràng cũng hiểu
cô giáo làm thơ được đọc
hôm Nguyên Tiêu
bài thơ chưa đọc xong
đám học trò ùa lên sân khấu
tay tặng hoa vui như nộp bài tập về nhà
bên cánh gà
tôi cầm hoa luýnh quýnh
chẳng biết làm sao
để bày tỏ trăng rằm
Thơ đâu phải
làm ra từ người chuyên nghiệp
Thơ tự nổi lòng
thơ lan tỏa gần xa
Như nồi bánh Chưng bên góc sân nhà hàng xóm
Tiếng lửa reo làm ấm khúc Xuân ca.
Cũng như em cô giáo trường Trần Phú
Cũng là em cô gái ở gần nhà.
Một thoáng mơ phai
Trần Thị Hồng Xuân
Ai đem vỗ… giấc tình xưa xa vắng
Đêm nghìn trùng một thoáng mơ phai.
Nghe non nỉ cuối ngày ru bóng nắng
Lênh đênh dòng con nước chia hai
Em đừng khóc kẻo chiều không xuống nữa
Thênh thang sầu lối gió dài hơn
Em đừng khóc dẫu ngày không thắm nữa
Chân ai qua hoa rũ áo thật buồn
Em cứ dệt… mơ duyên ngoài bến cát
Mộng lâu đài cuốn ánh trăng xa
Tôi dạo ấy chút tình son nảy hạt
Se không tròn lần hẹn hứa đôi ta
Đâu ai điểm tiếng đàn khuya lắng đọng
Cung nhạc buồn so điệu khúc tương tư
Nghe trong gió gót người xưa cuối mộng
Đêm vỡ mành tình buốt áo trăng Thu.
Sang mùa
NP phan
một thoáng xuân vừa đi qua ngõ
xanh mướt mùa em đã rộn ràng
một chút tàn đông còn rớt lại
hồn thơm cổ tích gọi mùa sang
Một nụ hoa vàng
đi về giữa chốn mênh mang
hỏi thăm một nụ hoa vàng rưng rưng
đã nghe sông suối ngập ngừng
áo phai rũ mộng bỗng dưng xuân nồng
Chiều trung du
Vũ Việt Thắng
Lưng đồi choàng mảnh mây chiều
Mỏng manh sợi khói hờ treo mái nhà
Chập chờn bóng nhạn trời xa
Rừng thưa sót một tiếng gà mỏng teo
Trăng cong lưng tựa đỉnh đèo
Lờ mờ sương khói chạnh khêu nỗi buồn
Chân đồi chùa rót chuỗi chuông
Mõ đàn trâu gõ dọc đường hòa theo
Hồn chiều nhẹ tếch trong veo
Tham sân si…quẳng bên đèo gió mây.
Bến nắng
Tịnh Bình
Vàng hoa cải níu xuân vào bến nắng
Tháng Giêng trong ngọt mật ánh nhìn
Sông lơi lả khép hờ yếm thắm
Trộm nhìn ong tình tự với nàng hoa
Lặng lẽ lòng tràn ngập khúc bình ca.
Bức tranh Giêng thơm nồng hương hoa cải
Hờ hững dáng đò nằm im gối bãi
Chuyến đò xuân vãn khách hàn huyên
Vài cánh én giữa trời xanh thơ thẩn
Mùa yên vui mây gió nắng giao hòa
Xuân quê hương thanh bình xứ sở
Đất mẹ bao dung muối mặn cay gừng
Rồi chút nữa mùa thành sương khói
Biệt xuân nồng lưu luyến tình vương
Vàng hoa cải bến sông quê hắt nắng
Trĩu nặng chuyến đò hình bóng quê hương…
Nói với con dâu
Xuân Trà
Mẹ rước lộc về nhà mẹ
Trong hình hài một nàng dâu
Rạng đóa hoa vừa hé nhụy
Tròn vành vạnh mặt trăng rằm
Nâng niu nòi giống nhà ta
Tượng hình trong con nhip đập
Khi hiện y dáng ông nội
Vỡ ra sớm tối tiếng cười
Con nhân lên niềm hạnh phúc
Bằng mang nắng sưởi nếp nhà
Hai miền khác mùa con nước
Hai dòng sông chảy giao thoa
Thương bước chân con bỡ ngỡ
Mẹ dần nâng đỡ gót hoa
Bởi có mặt trời rực rỡ               
Rước mẹ ngồi lên ghế bà
Các con được làm mẹ cha
Khoác lên vai mình sứ mệnh
Nắng mưa ngấm vào thân phận
Đạp chông gai dọc đường đời
Nước mắt trộn với mồ hôi
Sẽ làm nên bao hạnh phúc
Hãy chắt nhọc nhằn gian khó
Thành dòng mát ngọt cho nhau
Mặc xưa buôn  trâu, bán lái (*)
Đau lòng  những phận làm dâu
Giờ tay con khum giữ lửa
Ấm lan ngực mẹ đêm thâu!
Sợ
Nguyễn Minh Ngọc Hà 
Sợ mai lòng bớt thật thà
Rắp tâm toan tính những điêu ngoa lời
Buồm xưa rũ cánh rã rời
Thuyền con lạc giữa biển đời dối gian
E tim dọn chỗ ly tan
Ngay cơn hạnh phúc vội vàng hôm nay
Sắt son nào cũng sẽ phai
Thời gian tàn nhẫn phơi bày lòng nhau
Sợ mai ướt giọt mưa ngâu
Mà nghe nắng hạn từ sâu thẳm hồn
Đời không vui cũng chẳng buồn
Dửng dưng diễn trọn tấn tuồng hài - bi
Sợ mình còn - mất mấy khi
Gót chân chưa mỏi, bước đi đã chùn
Tay chưa nhăn đã vội run
Đời chưa cạn đã kiệt cùng sức hơi
E mai hóa kẻ mồ côi
Chiêm bao mơ một tiếng cười mẹ cha
Tôi về quỳ gối hiên nhà
Trầu khô rụng cuống, cau già xác xơ
Sợ không viết nổi câu thơ
Những khi hoang vắng hay bơ vơ lòng
Buồn không chảy nổi thành sông
Mắt khô chẳng thể tuôn dòng lệ đau
Hương cỏ mùa xuân
Hoàng Chẩm
Tắm gội quê nhà tóc thơm hương cỏ
Úp mặt úp lòng chen với mùa xuân 
Đếm tuổi đi qua ngày đêm bày tỏ 
Tay gối chiều xưa ánh mắt trong ngần 
Em đứng bên đời nhủ thầm với bóng
Yêu ngày bình yên hương cỏ trùng phùng 
Như vội vã tay nâng từng cánh mộng
Khuyết một vành trăng em vẫn mênh mông
Giữa ngày về yêu hoài lần chia biệt
Hương cỏ bay về mắt biếc gọi tên 
Treo nghiêng nỗi nhớ tình em nuối tiếc
Nắng vẫn còn bay mùa xuân chưa quên  
Ngỡ ngàng lòng xuân gối đời hương cỏ 
Em xuống thấp hồn lỗi hẹn khói sương 
Phiến buồn gieo neo đường xa bụi đỏ
Hoa lá ru tình một thuở mong thương.
Táo thơm
Nguyên Bình
Đánh cắp nền trời một mảnh đất thơ
anh gieo hạt sao vào màn đêm định mệnh
gieo tình yêu và khát vọng
cho cả thiên hà hóa cánh đồng xanh.
Kỳ kèo dòng sông thơm thảo ngọt lành
vay nặng lãi vài thuyền phù sa đỏ thẫm
chở nắng gió bón cây đời bụ bẫm
đầy tháng đủ năm sinh hạ một mặt trời…
Năn nỉ em, cùng uống tí xíu thôi
Say nghiêng ngả cho đất trời dậy sóng
Thần tình yêu giương cung vàng nhắm bắn
Táo thơm nồng tinh túy lịm bờ môi…
Vẫn xin làm con của má
Huỳnh Châu Đỗ
Má tôi nương gió về trời  
Sầu đâu đắng đọt bên đời nắng hanh
Bóng ngày vướng bụi triền xanh
Mùa xuân tím rụng trên cành thiên thu
Má ơi cuối rẽo sương mù 
Hoa cau rụng trắng hiên chiều giăng mưa 
Chập chùng sóng lạnh sông xưa 
Nhạn về lỡ chuyến đò đưa chạnh lòng.
Má tôi cưỡi hạc ruổi rong
Phù kiều nguyệt khuyết nặng còng nhớ thương 
Hoàng hôn lạc bóng tà dương 
Đêm soi ngọn bấc đoạn trường bầm đau 
Má ơi nếu có mai sau 
Kiếp người lưu chuyển biển dâu luân hồi 
Xin làm con của Má thôi 
Ngọt bùi cay đắng bóng đời Má con…
Phúng dụ chùa Nhặng Xị
Nguyễn Anh Tuấn
Bậc chân tu
Ngang qua chùa nhặng xị
Ngắm một ngày thơ
Thấy cành cây fake gắn nhựa hoa đào
Tay kết hoa sen Adi Buddhaya
Người cúi mặt, không vào.
Xuân về trên lối nhỏ
Nguyễn Hữu Phú
những chuyến xe ngược xuôi về sum họp
đàn chim bay trên cánh nắng dịu dàng
mùa xuân chín thơm thơm đầu ngõ
thoang thoảng hương bồ kết phía sau nhà
tôi đứng nhìn khói bếp tỏa la đà
bên giàn mướp những chú ong nhởn nha bay lượn
từng chòi non vươn mình trổ lá
nụ mai xanh dần hé nở cánh vàng
khúc nhạc xuân rộn ràng hát ca vang.
bầy trẻ nhỏ chạy reo đùa khắp xóm
kí ức ùa về trong tôi như thác lũ
ngẩn ngơ nhìn từng vạt trắng mây bay
tôi đứng trên mảnh đất quê mình lòng như tỉnh như say
thơm mùi áo nâu một đời tần tảo
cầm tay mẹ thương những vết chai sần khuya sớm
dành cho con những năm tháng rộng dài.
Bài thơ lúc không giờ
Trúc Thanh
Tôi bật dậy thẩn thờ 
Đôi mắt len đêm tìm tôi qua tia chớp 
Thân xác bây giờ là mưa - linh hồn bây giờ là mưa 
Hỏi lòng còn bao nhiêu giấy mực 
Thắp tim lên vuốt thẳng trang lòng đã từng bị bóp nhàu
Tôi là gì trong vô vàn nét bút
Hay chỉ là giọt mực vỡ như triệu triệu giọt vỡ li ti?
Hay một con chữ viết nhầm mà đời quên chưa xóa?
Ồ không!
Có lẽ ai cũng sẽ đi qua nơi câu hỏi đang đợi trả lời
Tôi xin bây giờ một tiết điệu cho tôi
Âm thanh rùng rợn từ cõi đêm ma mị
Người ta bỗng thèm một tiếng chuông 
Sự thanh tịnh sẽ lấn át cái ồn ào từ mưa và từ trái tim rên xiết 
Thèm một giọt cafe đánh thức bờ môi khô cháy 
Vậy mà bên trong những ảo ảnh mù mờ chỉ là từng nhịp gõ thời gian 
Có gì đó đang nấp sau làn tóc rối
Giai điệu bài ca trong mơ?
Cũng có thể như mọi lần thức giấc 
Tôi tìm tôi sau dư vị khóc cười 
Cũng có thể như mọi lần thức giấc 
Tôi trả mình cho giấy mực và thơ.
Tháng Giêng vẫn còn hoa
Ngô Văn Cư
Tháng giêng khẽ đến mềm như lụa
Đợi dáng em về vui lối xưa
Nhà ai còn mấy chùm hoa muộn
E ấp bên thềm tươi nắng trưa
Ai vẽ tình xuân màu rực rỡ
Nghe cỏ bật mầm non đón mưa.
Sương giăng màu sữa trời giăng lạnh
Tháng giêng an lành bước chân ai
Dáng buồn bên phố còn lửng thửng
Một nốt trầm rơi giữa phố dài
Hình như sương bạc vương trên tóc
Mà ngỡ em về trong nắng mai.
Chợt thấy mắt em buồn da diết
Phải chăng ánh mắt của ngày qua
Anh nhặt vào tay từng mảnh vỡ
Mà nghe trong lòng sao xót xa
Buột miệng gọi tên em mà nhớ
Tháng giêng đường phố vẫn còn hoa…
Dưới đây là những bài thơ của các tác giả tham dự được BBT chọn đăng trong kỳ 10.
Tự tình trăng thơ
Vi Thanh Hoàng
Cúc áo mùa xuân khẽ mở
Tháng giêng lồ lộ nõn nà
Trời hình như vừa nhỏ dãi
Li ti ướt đẫm đồng hoa
Chàng gió bồi hồi run rẩy
Rùng mình khẽ chạm nàng xuân
Thầm thì lời yêu vội vã
Thẹn thùng cuống cả bước chân
Kìa trăng khỏa thân dạo ấy
Nguyên Tiêu đến độ căng tròn
Trăng-thơ say sưa mơn trớn
Tự tình ngây ngất càn khôn
Cuộc vui thoáng trong chớp mắt
Biết còn gặp lại kiếp sau
Luân hồi trùng trùng muôn nẻo
Hãy yêu như thuở ban đầu.
Mẹ chờ trăng tan 
Nguyên Như
Sương trở nghiêng vành nón
Trên thớ bùn hằn sợi nhớ tây nam
Mẹ ngủ cùng trưa bên đường cày nứt nẻ
Hông sạm màu nâu
Mặc trăng lên - mặc cả dấu chàm
Đêm chập choạng
Những vốc củi khô dập dờn búp đỏ
Đám trẻ chưa về còn mải níu chân mây
Mẹ cuộn tóc bạc cạnh cánh sao
Những điều ngọt ngào từ trong veo đáy mắt
Thương con đường xa thương dông sông dài
Mẹ nghe tiếng đám trẻ lơ vơ ngoài cửa
Rón rén vạch liếp sương bên hè
Đâu đâu nào, chỉ hơi thở biêng liêng
Chút nhẹ nhang mẹ cấy đầu xuân
Thơm đòng ban mai mỗi vụn “trăng” tàn…
Thơ tự do ngày cuối năm 
Khuê Việt Trường
Rồi ngày cạn hết, những ngọn đèn đường thắp muộn chong soi hàng vạn lối về. Có người nôn nao gõ cánh cửa nhà và một bửa cơm dọn lên cùng tiếng cười vui loang vỡ. Có người ngồi ở góc phố kêu đĩa cơm bình dân ăn cho đủ bữa. Mỗi người mỗi cuộc đời.
Khi lòng đầy gươm dao thì bước chân đi cũng làm những viên sỏi hồn nhiên cựa mình đau đớn. Người mang gươm đao về nhà làm chi để nắng cuối ngày chần chừ không qua bên kia núi.
Khi lòng vui như hội, những mái ngói trăm năm lặng im cũng nhón ngó theo rộn cùng. Khi lòng không sân si, chân bước nhẹ nhàng khiến con đường loang bài ca vui.
Ngày cuối năm phố có cơn mưa nhỏ. Trốn một hiên nhà chợt nhớ một người đã xa. Bấm vu vơ một tin nhắn gởi về, áp mà mình với đôi bàn tay lạnh, chợt nhớ cơn mưa nào chở nhau đi cùng phố.
Bao nhiêu chia lìa đã từng? Bao dùng dằng đã từng? Bao lá thư đã viết? Bao vòng ôm đã không còn? Tất cả sẽ không còn vì cuộc đời này vốn vậy, và luôn như vậy.
Ngày cuối năm con thạch sùng bé con chào đời ở một góc tường, chợt bật tiếng kêu thảng thốt giữa trầm luân.
15/12/2020
Tự khúc tháng Giêng
Nguyễn Quỳnh Anh
Người về gọi lại tháng Giêng
Lợp vào thăm thẳm mái thiêng đình làng
Cánh đồng qua những mùa màng
Chiếu chèo diễn tích xốn xang sân đình
Em thời một thuở trúc xinh
Miếng trầu cánh phượng thắm tình duyên quê.
Lá răm rưng rức bùa mê
Hoa xoan tim tím bay về ngày xanh
Dỗi hờn một chút mong manh
Lỡ làng hương bưởi hương chanh một thời
Thôi đành câu hát ầu ơi
Hạt mưa lất phất nghe vời vợi xa
Bây giờ em cũng… người ta
Hội làng tôi lại hóa ra… người thừa.
Tháng Giêng vẫn còn hoa 
Ngô Văn Cư
Tháng giêng khẽ đến mềm như lụa
Đợi dáng em về vui lối xưa
Nhà ai còn mấy chùm hoa muộn
E ấp bên thềm tươi nắng trưa
Ai vẽ tình xuân màu rực rỡ
Nghe cỏ bật mầm non đón mưa.
Sương giăng màu sữa trời giăng lạnh
Tháng Giêng an lành bước chân ai
Dáng buồn bên phố còn lững thững
Một nốt trầm rơi giữa phố dài
Hình như sương bạc vương trên tóc
Mà ngỡ em về trong nắng mai.
Chợt thấy mắt em buồn da diết
Phải chăng ánh mắt của ngày qua
Anh nhặt vào tay từng mảnh vỡ
Mà nghe trong lòng sao xót xa
Buột miệng gọi tên em mà nhớ
Tháng giêng đường phố vẫn còn hoa…
“Ship” giùm vạn nụ hôn
Trần Ngọc Hoa Hồng
Vẫn trăng đúng hẹn Nguyên tiêu
Treo bên Thập Vịnh cùng gieo thơ tình
Vẫn màu mật vẫn tròn vành
Soi miền biên trấn áng thanh bình rằm.
Mà hồn Thập vịnh hồn trăng
Trôi đâu về phía nhọc nhằn cách li
Thuyền thi nhân lướt sóng đi
Buồm dong về phía người vì thương nhau.
Tứ treo giàn ấy bí bầu
Chữ câu ngày giãn cách đau khó vần
Nguyên tiêu mặc khách tao nhân
Thưởng buồn trong cửa khép bần thần thơ.
Một vần lo, cứ cứng đơ
Thương bay về phía bơ phờ em tôi
Hết nổi rồi
Ới thơ ơi!
“Ship” giùm vạn nụ hôn môi
Lẹ dùm.
Tháng Giêng trẩy hội thơ
Tú Oanh
Tháng giêng trẩy hội Nguyên Tiêu
Câu thơ gửi gió cánh diều quê hương
Thân em lạc bước, đoạn trường
Một ngày đất khách buồn vương trĩu lòng
Phận em ai biết đục trong?
Những đêm ôm giấc mơ dòng sông xưa.
Vục chút ấm đắp đủ vừa
Xua bầu khí lạnh hóng mưa Xuân về 
Trút vơi những buổi xa quê
Thu gần khoảng cách não nề em qua
dang tay Tổ quốc hiền hòa
Chở che em giữa bao la đất trời
Hồn quê là tiếng à ơi
Nẻo đường in dấu bời bời bước chân
Lúc đi xa, lúc về gần
Mẹ Việt Nam chẳng phân vân đón chào
Mẹ ru cơn gió lao xao
Để em biết vị ngọt ngào tình quê
Quê là bến đỗ em về
Quê là máu thịt ai chê, dối lòng!
26.2.2021
Sáng xuân 
Lê Huỳnh Túy Tâm
Sau tết tôi về
Gặp sông Thu Bồn neo con đò đứng đợi
Bến nước xôn xao
Như mừng đón.
Đầu giêng hai
Trời trong văn vắt
Cành xuân còn nẩy lộc sum suê
Mắt mẹ cười
Thơm trầu cau trước ngõ
Trước vườn hoa cải trổ bông.
Người người nói cười râm ran
Ngang ngõ
Trai gái quê vác cuốc ra đồng
Sáng xuân
Tiếng gà cục ta, cục tác
Gọi bình minh lu lú mọc sau hè
Tiếng cơm sôi
Lừng thơm hương gạo mới
Em ra vườn hái xanh mượt mồng tơi
Bao tết xa
Con về thăm mẹ
Như trẻ thơ
Dưới gầy guộc tay người
Hiên sân vẫn nở đầy vạn thọ
Thầm mong ơn trên
Mẹ thọ tuổi đất trời.
Cô Gái tháng Giêng          
Nhất Chi Mai
Cánh đồng đang độ vào xuân
Nắng nghiêng vành nón phân vân áng chiều
Hoàng hôn thả dáng phiêu diêu
Tay em hái những yêu kiều, đắm say
Muôn hoa thơm ngát đã đầy
Kìa em thấp thoáng cho say lòng người
Mùa xuân dệt những xinh tươi
Ngàn hoa dệt thắm nụ cười môi em
Gió lay lọn tóc buông rèm
Mây pha ánh mắt, nắng mềm hàng mi
Áo nâu ôm nét nhu mì
Tay em ôm đóa xuân thì nâng niu
Cúc vàng dâng lễ Nguyên Tiêu
Vầng trăng tỏa sáng bao điều trở trăn
Níu mùa… xuân dẫu cách ngăn
Dịch lui ta lại xa gần chung đôi
Trăng lên tỏa sáng lưng trời
Chuông chùa ngân mãi những lời yêu thương!.
Dưới đây là những bài thơ của các tác giả tham dự được BBT chọn đăng trong kỳ cuối.
Gặp bà trong mơ
Trịnh Quang
Qườ tay, tôi chạm giấc mơ
Bà tôi giặt áo bên bờ ao trong
Gió đưa cành thẳng cành cong
Hoa xoan trắng nở, nắng hong xuân về.
Quờ tay, tôi chạm cơn mê
Nhấp nhô nón lá bà về trong mưa
Chợ xa, quán nhỏ lưa thưa
Kẹo vừng kẹo lạc bà chừa phần tôi
Quờ tay, chạm giấc xa xôi
Bốn bề thinh lặng, trăng trôi bên trời
Con cò con vạc, à ơi
Bà tôi, câu hát một đời tôi mang
Cạn đốm lửa hồng
Phạm Phương Lan
Cạn rồi một đốm lửa hồng 
Yêu nhau chi lắm rồi không bến bờ
Ngày tan, xuân vẫn còn mơ
Cửa chùa đã khép, chuông vừa dứt thanh
Vẳng trong tre trúc mành mành
Lời thưa đắng đót, giọng chanh dấm dằng
Người về bến ấy đục trong?
Còn ta bến lặng thong dong mõ chiều
Luận bàn chi một chữ yêu
Duyên thừa rối một ráng chiều hư không
Vườn khuya lạc chiếc nơ hồng
Tình khuya lạc nẻo còn mong lối về
Ừ thì buông nhẹ niềm mê
Ừ thì chân bước bộn bề mông lung.
Đêm nay ta uống cả ngàn trăng sao
Nguyễn Duy Xuân
Nguyên tiêu uống rượu, ngắm trăng
Rượu nồng soi bóng chị Hằng lung linh
Đêm nay ta uống hết mình
Rượu - Trăng - Hoa quyện chảy thành thơ say
Chung chiêng ly rượu trên tay
Giọt dài giọt ngắn, ly đầy ly vơi…
Trăng kia như đã say rồi
Hằng Nga lúng liếng với người trần gian.
Rót thêm ly nữa cho tràn
Đêm nay ta uống cả ngàn trăng sao!
Ra giêng
Nguyễn Chiến
Nắng trổ ngồng trên luống cải
Vàng rắc đầy sân cội mai
Hồ điệp hay là cánh bướm
Ra giêng mơ giấc mơ dài
Hoa nào về không kịp tết
Thì xin nở thiệt huy hoàng
Mùa xuân đong đầy phía trước
Dỗ làn hương mảnh đừng tan                   
Mưa sương ướt lòng gái đẹp
Hẹn nhau trong lễ hội làng
Bước chân ngập ngừng. Tiếng trống
Tiếng cười ấm cả không gian
Bất ngờ! Nhận được thiệp cưới
Thương thì về với nhau thôi
Chờ chi trăng lên trăng lặn
Sông chở làn mây về khơi          
Ra giêng hẹn gì với gió
Mà chim én liệng ngang trời
Mà cây bắt đầu nhú quả
Cỏ xuân mắt biếc thay lời…
Đêm thơ
Nguyễn Vĩnh Bảo
Câu thơ “gầy guộc mong manh”
Đêm nay cao hứng xây thành đêm thơ
Trăng từ ở tận đồi mơ
Trăng khao khát nhớ đến giờ mới ra
Xuân non mơn mởn vườn nhà
Mỡ màu bén sợi thơ ca ngọt mềm
Rượu đào say nụ tình em
Cho trời với đất ủ men thơ người
Vẫn tinh khôi, vẫn tinh khôi
Thơ luôn xanh trẻ yêu đời thương nhau
Đêm nay vui với trăng thâu
Tình thơ quyện chặt sắc màu - Nguyên Tiêu
Nguyên Tiêu
Ngã Du Tử
Vầng trăng lơ lững ngang trời
Tụng ca đất mỉm nụ cười hồn nhiên
Nguyên Tiêu thưởng lãm bình yên
Hèn chi dòng nước ôm nghiêng bóng rằm.
Không phải là thơ…
Dạ Thy
Gió vẫn thế, khuyết một bên ngăn nắp
Vắng vai anh, nên xô cả vào em
Đông đến chưa?! Mà lạnh nhiều, anh nhỉ?!
Em ổn mà, chỉ có phố run lên
Phố giận em cứ gọi mãi cái tên
Thênh thang phố, phố làm sao biết được
Em tìm gì ở dòng người đi trước?!
Giông giống thôi mà có phải anh đâu?!
Em giấu gì trong đôi mắt trũng sâu?!
Nhớ anh lắm, nhưng mùa thương đã cũ
Vai em gầy chẳng níu nỗi tháng năm
Nhớ anh lắm, thèm một lần nhìn thấy
Em hứa, chẳng dỗi hờn, chẳng mặc cả dài lâu
Phố ơi phố, phố giấu anh ở đâu?!                                
Lục bát mừng xuân
Trần Hạ Vi
Mưa mài nhẵn cuội tròn vo
Lăn tròn nũng nịu cuội lo lỡ thời
Xuân mài nhẵn tuổi nửa vời
Nhành mai lắt lẻo báo người xuân qua
Gió nồm chênh chếch tháng ba
Rét hây hẩy rét xuân là đà xuân
Vẳng đâu tiếng nhạn lưng chừng
Giật mình xuân trảy tưng bừng lộc non
Còn son em hãy còn son
Chân chim đuôi mắt vẫn non với đời
Chơi xuân đứng, vịn xuân ngồi
Đường ngang đôi én vạch trời lướt qua…
Tầm Xuân 
Lưu Lãng Khách
Ngày xuân du dương cung đàn
Trà thơm vương vương hương lan
Chim non du xuân ca vang
Hoa ngời sương e mi ngoan
Trời cao trăng đâu không về
Truy hoan cho sang câu thề
Chiều quê hàng cây lim dim
Thương ai lang thang anh tìm
Trong hương xuân trong im lìm
Mùi hương thơ trinh xuân xưa
Lời thương mênh mang êm đưa
Trong chiều nao ai yêu trao…
Giờ còn đây nguyên đôi tay
Đà sần chai bao chông gai
Đà cằn khô câu thương ai
Đà hằn sâu bao hư hao
Giờ còn đây đôi hoa lau
Hồn bờ xe xưa yêu nhau
Dòng Trà Giang chưa thương đau
Nàng về đâu cho muôn sau
Còn xuân vui nâng cung đàn
Còn ai thơ trinh mơ màng
Người hân hoan câu nghinh xuân
Người tìm nhau vui Tương - Quân.
Trong nỗi nhớ Đà Nẵng 
Đỗ Phước Thanh
Tôi như chai vodka cháy họng giữa chiều
Nhớ Đà Nẵng và yêu Đà Nẵng
Yêu cái nắng Ngũ Hành Sơn khảm vàng biển xanh mây trắng
Nhớ điên cuồng cái mặn Tiên Sa
Em nhớ không 
Đường Ông Ích Khiêm ngày nối ngày chúng mình đi qua
Xanh xanh quá áo dài  Lê Quý Đôn tràn phố
Trăm mặt trời đốt biển Mỹ Khê cháy lựng 
Mắt ghẹ ngơ ngác nhìn mà mắt em đâu
Chợt ước mình thành trai ngậm cát tìm châu
Trao ngọc định tình cho Trọng Thủy để được yêu dám yêu và được chết
Để một lần ôm em vuốt ve từng lưng sóng 
Nghe muôn trùng đắm đuối bủa vây 
Đà Nẵng ơi!
Chiều nay ta say
Trong vũ điệu Aspara hồng quang miên cửu
Cầu rồng ngẩng cao đầu đốt trời muôn ngọn lửa
Ta cũng cháy mình trong bao nỗi khát khao
Tự Hàn 2021
Bụi mưa
Nguyễn Hòa Bình
Em về nơi ấy nắng nôi
gọi mùa Hà Nội trắng trời bụi mưa
sợi dày bay nhẹ như tơ
sợi mong mỏng sẽ chạm hờ bờ vai.               
Mưa phùn đấy tiết giêng hai
sợi yêu sợi dấu gửi ai bây giờ?
Không gian luễnh loãng như mơ
sợi lâng lâng nhớ sợi vừa vừa thương
sợi nồng kết vấn se vương
sợi say neo giữ mùi hương một đời.       
Gửi về nơi ấy nắng nôi
chút mùa Hà Nội trắng trời bụi mưa.
Cho nhau còn chút thanh xuân này
Nghiêm Quốc Thanh
sao cứ vội vàng
cơn gió thốc ngang vai
những giò lan giả hạc trơ gân tận cùng diệp lục
em cứ nhỡ anh từng cuộc gọi
bằng linh tinh bên hông một chiếc túi
ôi nhằn nhèo những dãy số
chi chít những cái tên
anh giơ hai ngón tay với cô hàng nước mía.
bóc vỏ trứng
tự nếm vào tai
ừ thì âm ấm
cũng nhâm nhi
những chiều thèm theo khoái khẩu của em
cho đến khi nhìn ra bờ kè công viên và một bên ghế trống
giật mình như dằn tay em véo
lại những đôi chân dài bắt chéo sau lưng những chàng trai
anh xuýt xoa
mắt em lườm dài tận cùng trong tiếng nấc
và trong chúng ta có thể mặc nhau dí dí ngón tay lướt nhanh trên phím
như tấm ảnh nhờ phần mềm đánh loáng của chiếc mobi
cho đến khi anh dễ dàng lắng nghe mà không ngộ ra ngoài kia thế giới
cho đến khi em và anh mỗi người tự mình đọ sức với đêm
thì ai cũng sẽ thêm sâu hoắm hai khóe cười
em ơi.
ta về soi gương tập hài lòng với điều khác vậy
hay vẫn thèm bé lại chỉ riêng đối với anh (duy nhất một người)
sao em không ghé ngang khu vườn cũ
lan giả hạc đã nồng hương
ngồi lại đây, cho nhau còn chút thanh xuân này.

BBT
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

CHÀNG KỴ SĨ Chương 1 TRƯỚC cổng dinh Tổng-Trấn Gia-định, buổi sáng mùa xuân ấy, giữa lúc Tả quân Thống-chế Lê-Văn-Duyệt, kiêm Tổng-tr...