Thứ Tư, 25 tháng 9, 2024
Lê Phong000000
Một chút mơ màng của Thế Lữ
- Tin. Nhưng lần này tôi thấy cái tài ấy... “ngoa” quá. Phần
tôi, tôi chưa thấy nảy ra tia sáng nào. Ba gian phòng, từ cửa lớn tới cửa sổ, đều
đóng kín. Cửa sổ lại có chấn song sắt. Đào Ngung ngồi nói chuyện với người chị ở
phòng giữa, không có việc gì xảy ra. Bỗng nhiên, trong có ba, bốn phút đồng hồ
sau khi người thiếu phụ về phòng mình, Đào Ngung bị một con dao cắm sâu vào ngực.
Thế mà không phải là một việc tự sát! Vậy hung thủ vào lối nào để giết người được?
Giết rồi, ra lối nào được? Chỉ có cái cửa thông phòng giữa sang phòng ngủ là mở,
nhưng lúc ấy, đèn sáng như ban ngày, người thiếu phụ dẫu vô ý đến đâu cũng
trông thấy bóng hung thủ chứ. Bảo rằng hung thủ lẻn vào một chỗ trong ba gian
phòng rồi thừa lúc Đào Ngung ở một mình phòng giữa nhảy ra đâm chết, đâm xong lại
lẻn ẩn một chỗ? Nhưng cũng không xuôi. Trước hết, theo cuộc điều tra, hung thủ
không để lại một dấu vết nào, trừ cái vết đầu gối trên cái bàn gần cửa sổ, là một
chỗ không ai dại gì lại đến ẩn ở đó. Sau nữa, hung thủ lẻn ra lối nào? Nghe thấy
tiếng vợ người khách lai kêu, người nhà đầy tớ đều đâm bổ lên cùng với Lường Duỳn
vừa ở Hà Nội về... Hung thủ phải là người có phép biến hóa mới trốn thoát được.
Nếu không, thì hung thủ chỉ có thể là...
- Anh đừng ngắt lời tôi vội. “Hung thủ” bảo người thiếu phụ
sang phòng bên để tìm... hung thủ. Thừa lúc ấy, hắn ấn sâu con dao vào ngực người
chết, nhưng không để lại vết tay trên chuôi dao, vì tay hắn đeo găng; rồi nhanh
như cắt, hắn chạy leo lên cái bàn kê trước cửa sổ, vặn nắm cửa lại để cho câu
chuyện thành rắc rối thêm. Hung thủ thực là có tài, có mưu trí và lần đâu giết
người đã có “nghệ thuật” lắm. Nhưng hung thủ chỉ có một điều khờ là đi thú thực
với tôi.
“Người viết thư muốn cho chữ viết thành ẻo lả mà không mất tự
nhiên, nên cầm bút theo... lối đầm. Nghĩa là cặp quản bút vào giữa ngón út và
ngón đeo nhẫn. Mà bởi cố làm cho chữ ngả hẳn về một phía như chữ phần nhiều cô
con gái, nên ngòi bút gại vào giấy và thỉnh thoảng làm bắn mấy điểm mực ra
chung quanh. Nếu ngòi bút còn mới và không uốn cong thì không đến nỗi thế. Anh
đã nghe ra chưa?”
Lê Phong, đôi mắt sáng lên một cách phi thường, anh cầm mảnh
giấy nhỏ người thiếu niên vừa trao cho mà tay hơi run. Tôi biết anh đã đoán thấy
nhiều việc quan trọng.
- Không. Hơn thế nhiều lắm. Mai tái xanh mặt đi, mắt mở rất lớn
ra vẻ sợ hãi không biết chừng nào. Có tôi ngồi đấy mà Mai cũng không tưởng đến
sự giấu diếm tôi... Tay em tôi run lên, môi xám ngắt cũng run lên... Không có
câu hỏi săn đón của tôi, có lẽ em tôi ngất đi mất.
Tôi vẫn “kính trọng” những lúc suy tưởng đó của bạn, nên
không nói gì qua. Tôi kéo ghế ngồi và ngẫm nghĩ đến câu chuyện Đào Đăng Khương
thuật lại lúc nãy. Tôi cố ôn lại các trường hợp và sắp đặt cho có thứ tự và thử
tìm xem có nảy ra được một “tia sáng” nào không.
“Điều mà tôi cần nói cho anh biết ngay là: trong bài thơ ấy,
có ẩn cái nghĩa gì không? Đây tôi đọc lên cho anh nghe một lượt:
“Nhưng đến đây, tôi gặp một điều khả nghi, Tuyết Mai vì tâm trí rối loạn không xét ra, nhưng điều đó cũng khá rõ rệt. Bài thơ đó có phải của người bạn đồng chí trong đảng viết cho cô không? Hay chỉ là một bức thư huyền hoặc?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Vàng và máu
Vàng và máu Phần 1 Kể từ châu Kao Lâm ở phía đông và miền bản Slay ở phía tây mà đến, từ mạn bản Pắc đi xuống, và từ bản Hạ trở lên, cách ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét