Tôi bắt đầu để ý đến cây bút thơ trẻ Lê Đình Trọng vào năm
1993. Khi ấy người Đà Lạt chúng ta cùng hướng tới 100 năm hình thành nên thành
phố thân yêu của mình. Một cuộc thi thơ có quy mô tương đối lớn được tổ chức,
thu hút nhiều cây bút ở địa phương trong khu vực và cả nước tham gia. Tôi được
mời vào Ban giám khảo và đã bỏ phiếu trao giải chính thức cho bài thơ Lời
trần tình với Đà Lạt của Lê Đình Trọng. Một sự tương hợp thú vị giữa
“Thành phố mộng mơ” và tác giả của những vần thơ Gửi Đà Lạt:
Trong thế giới của tôi
Có cây đàn thông treo lơ lửng trời xanh
Hát mãi khúc tình ca của đất
Có sự hóa thân
Dựng tượng tình rất thật
Chàng Lang và nàng Bian!
Thật ra Lê Đình Trọng đã làm thơ trước đó, ngay từ lúc anh
còn học ở Khoa Ngữ Văn Đại học Đà Lạt kia. Tôi muốn nhớ tới điều này, bởi nó có
liên quan đến đường hướng chính và cả những thành công bước đầu của thơ anh. Ấy
là sự am hiểu khá sớm, khá tường đặc thù thi ca của người viết.
Đã tồn tại hai thiên hướng trái ngược nhau trong cách ứng xử
của người đời với thơ. Có người kéo thơ sát gần với đời sống trần tục, lại có
người nâng cánh của nàng thơ lên tận mây xanh. Phải nói, cả hai khuynh hướng tầm
thường hóa hay thần thánh hóa thi ca như vậy đều xa lạ với cách nhìn của chúng
ta. Nhưng dẫu thế nào, thơ dứt khoát phải có cái khác biệt so với lời nói thường
ngày. Nào phải vô cớ mà ngày ở thuở sơ khai, thơ chứ không phải thể tài văn
chương nào khác đã được sinh ra trước tiên. Nét riêng biệt của thơ từ hồn đến
xác, đã góp phần phân biệt nghệ thuật với đời sống. Và điều này rất cần được nhấn
mạnh vào cái thời “văn, sử, triết bất phân”. Tôi đọc được những vần thơ sau
trong bài Mùa xuân qua vườn của Lê Đình Trọng:
Vườn anh đó, có rào thưa mấy lớp
Có vầng trăng khi tỏ, khi mờ
Có dây leo mọc lên từ nỗi nhớ
Có nàng Thơ trông cánh cửa khép hờ
Thơ chấp nhận mọi thứ, song mọi thứ vào thơ lại được soi sáng
bởi một vầng dương khác lạ, tạo nên cái gọi là “khoảng không mầu nhiệm thi ca”.
Có lẽ chất thơ ẩn chứa ở đó chăng! Mà ai càng sớm “ngộ” ra được sự khác biệt
này là càng có điều kiện đi gần tới thi ca đích thực chăng!
Sự khác biệt dễ thấy ở bề mặt. Ngôn từ thi ca đậm đặc những
cách nói cho phép làm đẹp lời. Nào ẩn dụ, hoán dụ, nào so sánh, nhân hóa... đi
kèm theo định ngữ “nghệ thuật”, nhờ sức tưởng tưởng phóng túng đến khó ngờ. Tôi
bắt gặp không ít lời thơ như thể ở tập Vầng trăng của mẹ. Không mấy ai
không biết Một thoáng/ Bất chợt/ Giữa ban ngày của hiện tượng nhật thực.
Có điều từ đấy lại liên tưởng tới sợi tóc đen của người tình đi ngang
qua đời anh bỏ quên, đủ làm nhật thực thấy mùa trăng thì phải nhờ cậy
đến tâm hồn nghệ sĩ. Cũng vậy, tôi khá sững sờ trước những câu thơ Lê Đình Trọng
viết về tóc mây bay lưng chừng của một bạn gái trong bài Hạ nhớ:
Gió gỡ hương Mười tám
Nhạc điệu trong thơ anh có được cũng nhờ vào sự cách điệu của
ngôn từ: Cây vườn/ Tách vỏ/ Đơm hóa/ Nửa đêm/ hương bỗng vỡ òa không gian/
Ô hay!/ Lá ngọc cành vàng/ Khi không một nhánh/ Vắt ngang thơ mình (Bút
hoa). Như một điều giao ước giữa người làm thơ và người đọc thơ, rằng lời thơ
là phải thế, nó được phép đi một cách khác thường như cách di chuyển của người
vũ nữ so với cách di chuyển thông thường của người đời.
Tuy nhiên, suy cho tới cùng, thì sự khác lạ nơi hình thái thi
ca bắt nguồn từ một sự khác lạ của một lối tư duy riêng biệt. Hãy xem cây bút
trẻ này vận dụng quyền cường điệu ý thơ của người làm thơ ra sao? Xin được chứng
minh bằng bài Đám cháy rừng. Bài thơ ngắn thôi: Hai đứa/ Cùng/ Đi chốn
cơn mưa/ Tôi chạy về phía em/ Ướt áo!/ Dưới tán dù xanh/ Dịu dàng/ Cơn bão/ Em
nép vào tôi/ Thành đám cháy rừng. Đám cháy bùng lên của tình yêu, của hai trái
tim trẻ trung đầy khao khát - Ta có thể chấp nhận được lắm chứ! Ngay cái vẻ
vênh vang “dễ ghét” của tuổi trẻ nhiều đắm say ở những vần thơ sau cũng rất nên
được thể tất trong sự bao dung của chúng ta: Vay cái Tết phố người dăm miếng
mứt/ Một ít sương/ Đủ hào phóng ba ngày/ Em và thơ dẫu là rượu mạnh/ Bữa tiệc
trần gian không đủ để ta say (Đêm trừ tịch).
Cần thấy con đường phía trước với cây bút trẻ Lê Đình
Trọng, cũng như nhiều bạn làm thơ trẻ khác, quả còn dài và lắm gieo neo. Nhưng
tôi thì không khi nào không tin vào sức trẻ cùng những giấc mơ bay bổng đã được
hiển hiện bước đầu ở những người cầm bút như anh:
Mơ ôm vũ trụ về nhà
Để thơ dệt khúc tình ca siêu phàm
Trên tinh thần ấy, tôi xin được trân trọng giới thiệu tập
thơ Vầng trăng của mẹ với bạn đọc, nhất là bạn đọc trẻ tuổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét