Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2023

Câu thơ vắt ngang mây núi

Câu thơ vắt ngang mây núi

Câu thơ vắt ngang mây núi// Trời Tây Nguyên đổi gió mới dậy thì/ Giã quỳ vàng tươi thêm màu đất// Núi cứ bồi xanh mãi tuổi đôi mươi/ Mùa cà phê chín hồng trên lưng mẹ/ Giọt mồ hôi ngự trị xám thân gầy.
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Tìm lại mình trong chiếc lá mùa thu
Đã qua hành trình vạn nẻo
Gió cuốn bay về cuối chân trời
Cuộc đời vô định
Nằm lại góc phố? Về phơi cánh đồng
Đời ta du mục, dưới lòng sâu sâu!
Tiếng sáo trên nương không theo em về phố thị
Bước chân đêm quen tiếng nhạc xập xình
Nụ cười anh chơ vơ nứt nẻ
Bước chân em vương đầy xác pháo
Hoàng hôn cúi mình khuất núi thiên thai
Nước mắt vầng trăng tưới đẫm mặt người phố núi.
Mùa vô tư nhảy nhót trên vai mẹ
Những nhọc nhằn chẳng già cỗi bao giờ
Mây dành chỗ choàng trên vạt tóc
Mắt mẹ đục dần cho mơ ước con xanh
Cánh cò mùa xuân luân phiên cõng tuổi
Chợt giật mình khi thành phố già nua.
Câu thơ vắt ngang mây núi
Trời Tây Nguyên đổi gió mới dậy thì
Giã quỳ vàng tươi thêm màu đất
Núi cứ bồi xanh mãi tuổi đôi mươi
Mùa cà phê chín hồng trên lưng mẹ
Giọt mồ hôi ngự trị xám thân gầy.
Một chiều bỗng dưng qua trường cũ
Gặp lại mình trong chiếc lá thu phai
Bài học đầu đời rong chơi góc phố
Ai đó đánh rơi tự bao giờ
Tôi nhặt về ghép những giấc mơ
Bắt đầu từ những i tờ ngày đầu đến lớp.
Có con đường in dấu bàn chân
Của người trồng rừng nhiều khi chưa biết mặt
Bao mùa mưa nắng, bao mùa trăng tan
Mặt Trời tuần hoàn vòng quanh Trái Đất
Soi tỏ những mặt người
Chỉ có cây đời  khắc dấu không quên!.
9/12/2022
Trần Nguyệt Ánh
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Nhà thơ Đỗ Trọng Khơi: Một tấm gương tự học Nhìn hình ảnh nhà thơ Đỗ Trọng Khơi ngồi trên xe lăn, tôi thường liên tưởng đến nhà vật lý l...