Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2023
Người cười ta chút ngây ngô
“Người cười ta chút ngây ngô/ Đắm đuối ném hồn cho chữ/
Lơ ngơ ném thơ cho đời”. Không hồn nhiên ngây ngô thì thơ khó đến. Tỉnh táo quá
chữ nghĩa trở nên xơ cứng, vô hồn. Không ngây ngô thì không thể có chuyện Đặng
Văn Thắng “Bực mình vu vơ chiếc gậy/ Làm cho lưng mẹ tôi còng/ Bỗng dưng lo đường
về sắp tới quãng cong” hay không thể cảm nhận “Con chữ ôm trẻ thơ cười/ Khi em
tập đánh vần hai tiếng “Quê hương””.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhà thơ Đỗ Trọng Khơi: Một tấm gương tự học Nhìn hình ảnh nhà thơ Đỗ Trọng Khơi ngồi trên xe lăn, tôi thường liên tưởng đến nhà vật lý l...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét