Tìm
hiểu phong trào thơ mới
Phong trào thơ mới là một hiện tượng rất nổi bật trong thơ ca
nói riêng và nền văn học Việt Nam nói chung ở thế kỷ 20. Khi phong trào thơ mới
vừa xuất hiện đã khẳng định được vị trí vững chắc của mình trong văn học của
dân tộc với những tác giả nổi tiếng như: Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Đình
Thi, Chế Lan Viên, Huy Cận, Thế Lữ…
Thơ mới là một hiện tượng thơ ca gây ra không ít sự tranh cãi
giữa các nhà nghiên cứu, phê bình văn học và độc giả của từng thời kỳ phát triển
trong lịch sử xã hội nước ta. Hiện nay, việc đánh giá thơ mới vẫn còn diễn ra rất
sôi nổi.
Trong bài viết này, hãy cùng chúng tôi tìm hiểu xem phong
trào thơ mới là gì qua những đánh giá và nhận xét của các bậc thầy đi trước.
Chúng tôi tin rằng qua những thông tin được cung cấp trong bài viết này các bạn
sẽ tìm được cho mình một câu trả lời phù hợp nhất cho những thắc mắc của mình.
Quan niệm về thơ mới khi so sánh với thơ cũ
Phong trào thơ mới là gì? Chính cha đẻ đề xướng ra phong trào
thơ mới – nhà thơ Phan Khôi cũng chưa biết nên gọi là gì mà chỉ giới thiệu đôi
nét về nó thông qua Phụ nữ Tân văn số 122, 1932. Nhà thơ Phan Khôi đã
chia sẻ như sau: “..Tôi sắp toan bày ra một lối Thơ mới. Vì nó chưa thành thục
nên chưa có thể đặt tên là lối gì được, nhưng có hiểu đại khái ý nghĩa của lối
Thơ mới này ra, là: đem ý có thật trong tâm khảm mình thể hiện ra bằng những
câu, có vần mà không phải bó buộc bởi niêm hay luật gì hết”.
Một năm sau, cũng trên Phụ nữ Tân văn (số 211), đã
chia sẻ ý kiến của nhà diễn thuyết Nguyễn Thị Khiêm - một trong những người
đầu tiên ủng hộ phong trào thơ mới. Bà cho rằng: “Muốn cho sự tình tứ không vì
khuôn khổ mà mất đi thì chúng ta cần có một lối thơ khác có lề lối và nguyên tắc
rộng hơn. Thể thơ này rất khác với thơ ca xưa nên gọi là Thơ mới”.
Theo ý kiến hai nhà thơ trên thì thơ mới chính là một thể loại
thơ tự do. Khoảng 10 năm sau, khi thơ mới đã bắt đầu ổn định và có vị trí trong
nền văn học Việt Nam thì chính lúc đó nhà thơ Hoài Thanh, Hoài Chân đã đưa ra
nhận định của bản thân tổng kết lại về phong trào: “Chúng ta không thể hiểu
theo cách định nghĩa của ông Phan Khôi. Thể thơ tự do chỉ là một phần nhỏ trong
phong trào của thơ mới. Trước hết, phong trào thơ mới chính là một cuộc thí
nghiệm táo bạo để có thể định lại những giá trị của khuôn phép xưa”.
Trong cuộc thí nghiệm này “trong trào thơ mới đã bỏ đi được rất
nhiều khuôn phép trong thơ ca cũ nhưng cũng từ đó mà có nhiều khuôn phép càng
trở nên bền vững hơn… những khuôn phép mới xuất hiện trong trào thơ mới có một
số bị tiêu trầm như: thơ mười hai chữ, thơ mười chữ, thơ tự do hoặc khuôn phép
sắp tiêu trầm như cách gieo vần theo thể thơ của Pháp”.
Thông qua những cuộc thí nghiệm dựa trên sự vận dụng sáng tạo
các thể thơ truyền thống của các nhà thơ mới, các tác giả trong nền thơ ca của
Việt Nam cũng đã đưa ra được kết quả để chứng minh cho những nhận định của
mình.
Đến năm 1971, Hà Minh Đức đã thống kê lại 168 bài thơ của 45
nhà thơ mới được tổng hợp lại trong tập Thi nhân Việt Nam bởi Hoài
Thanh, Hoài Chân và đưa ra được một kết luận: “Nhìn chung tất cả những thể
thơ 8 từ, 7 từ, 5 từ, lục bát là những thể thơ được sử dụng phổ biến nhất trong
phong trào thơ mới”.
Qua những những kết luận về thể thơ được sử dụng phổ biến
trong phong trào thơ mới của Hà Minh Đức chúng ta có thể thấy được những nhận
xét ban đầu của Hoài Thanh, Hoài Chân là rất xác đáng và có giá trị.
Đi tìm câu trả lời chính xác nhất về khái niệm của thơ mới,
các tác giả “Thi nhân Việt Nam” chỉ dừng lại ở việc sử dụng chữ
“Tôi” và đưa ra nhận xét rằng đó là điều quan trọng, là tinh thần của thơ mới.
Quan niệm như vậy về thơ mới là rất có chừng mực và đúng đắn,
tiến gần được với thực chất của vấn đề. Ý kiến của các nhà thơ mới như: Dương
Quảng Hàm, Vũ Ngọc Phan cũng xoay quanh ý kiến của Hoài Thanh, Hoài Chân.
Bên cạnh những quan niệm về thơ mới được đưa ra bằng cách so
sánh với thơ cũ như đã nêu ra ở trên, một quan niệm về thơ mới được đưa ra bằng
cách so sánh với thơ cách mạng cũng rất đáng để chú ý tới. Ví dụ như: “Thơ
mới ở đây chính là một trong trào thơ ca theo trường phái lãng mạn 1932 – 1945
màn quan điểm nghệ thuật vì nghệ thuật và tư tưởng của hệ tư sản” - (Phan
Cự Đệ 1997:22); “ Phong trào thơ mới cũng giống như khuynh hướng lãng mạn nói
chung là sự biểu hiện của cá nhân tư sản” - (nhóm Lê Quý Đôn
1957:290); “Thơ mới ở trong thời kỳ này thể hiện sự không bằng lòng với cuộc
sống đang xảy ra trước mắt và nó còn hướng người đọc vào những con đường bế tắc” = (Viện Văn học, 1964:79).
Những quan điểm này rõ ràng là đã đánh giá quá thấp, phê phán
rất nặng nề về nội dung tư tưởng cũng như tác dụng của phong trào thơ mới dù học
có vạch ra được một ranh giới giữa thơ cách mạng và kháng chiến trước và sau
năm 1945 với phong trào thơ mới.
Hiện nay, thơ mới được rất nhiều nhà nghiên cứu văn học đánh
giá cao, họ gần như muốn đánh đồng thơ mới cùng với thơ ca Việt Nam hiện đại.
Phải nói, đầu thế kỷ 20 phong trào thơ mới là một hiện tượng
của văn học có giá trị rất lớn. Phạm vi lịch sử cụ thể của phong trào thơ mới
chính là từ năm 1930 đến năm 1945, thời gian trước đó nó chỉ là mầm mống và có
rất nhiều thể loại thơ khác không thuộc phong trào thơ mới và từ sau năm 1945
thì lại càng không phải là thơ mới. Trong thời gian này, phong trào thơ mới đã
đạt được rất nhiều thành tựu đáng kể nhưng cũng không thể tránh khỏi những hạn
chế.
Chính vì thế, thơ mới đã có một vị thế riêng và bộ mặt riêng
nhưng chỉ là một bộ phận chứ không phải là thơ ca hiện đại và cần được đánh giá
một cách xứng đáng.
Ngọc Anh





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét