Chân - thiện - mỹ:
Từ xưa đến nay, hướng tới chân - thiện - mỹ luôn là mục đích
của văn chương. Bởi văn chương là một sản phầm do con người tạo ra, mà con người
thì khác muôn loài ở bản chất muốn vươn tới những điều tốt đẹp, nên văn chương
luôn là một hoạt động vì con người, với khát vọng làm cho cuộc sống của con người
ngày một tốt đẹp hơn.
Điều ấy không có gì phải bàn nếu nhìn lại nền văn chương nước
nhà suốt chiều dài lịch sử, kề cả văn chương dân gian và văn chương bác học.
Cho đến nay, về mặt lý thuyết, các nhà văn và bạn đọc cũng không ai phủ nhận điều
này, nhưng về thực tiễn sáng tác và thưởng thức thì những năm gần đây đã có một
bộ phận mon men vượt ra ngoài quỹ đạo đó. Vì thế, ngoài vấn đề này vẫn có tác dụng
đối với đời sống văn chương.
1. Khái niệm chân - thiện - mỹ có nhiều tầng ý nghĩa. Nhưng
cách hiểu chung nhất:
Chân là cái thật, cái đúng, là lẽ phải, đối lập với cái giả,
cái sai trái. Nói đến cái chân của văn chương là nói tác phẩm văn chương phải
chân thực, phản ánh được bàn chất, chân lý của cuộc sống. Những người hiểu bản
chất của cuộc sống. Ví như, truyện Thánh Gióng để mọi người thấy súc vươn dậy kỳ
diệu của cộng đồng dân tộc trước nạn ngoại xâm, truyện Chử Đồng Tử - Tiên Dung
nói về khát vọng tình yêu của con người Việt Nam. Vượt qua tất cả sự "môn
đăng hộ đối” để xây dựng hạnh phúc, tác phầm Chinh phụ ngâm thể hiện những bất
hạnh của con người trong các cuộc chiến tranh… Cái chân là nền tảng, là tiên đề
để thực hiện cái thiện và cái mỹ. Một tác phẩm không có được cái chân thì cái
thiện và cái mỹ cũng dễ bị chệch choạc, khó lòng có được. Tự cái chân cũng bao
hàm một phần cái thiện và cái mỹ. Vì vậy, mấy chục năm nay, chúng ta chủ trương
xây dựng một nền văn chương phản ánh chân thực cuộc sống xây dựng chiến đấu và
chiến đấu vì Tổ quốc. Cái chân là tiêu chuẩn chi phối sự thành công của một tác
phẩm. Đối với mỗi nhà văn, sự trung thực cũng chính là điểm tựa để từ đó có thể
bộc lộ tài năng, kết tụ thành những tác phẩm có giá trị. Những tác phẩm tô hồng
và bôi đen cuộc sống đều là những tác phẩm không có được cái chân nên dễ bị cuộc
sống đào thải. Những năm gần đây, văn chương của chúng ta không có tác phẩm nào
nằm trong hai thái cực này nhưng từng phần trong tác phẩm phạm phải với mức độ
khác nhau thì vẫn có.
Thiện là điều lành, điều tốt, đối lập với điều ác. Lịch
sử phát triển của loài người là lịch sử đấu tranh không ngừng giữa cái thiện với
cái ác và không phải bao giờ cái thiện cũng chiến thắng. Nhưng một tác phẩm văn
chương thì phải là một tác phẩm hướng thiện. Dẫu một tác phẩm lấy cái ác làm đề
tài thể hiện thì tư tưởng thoát ra vẫn phải là cái thiện, như tiểu thuyết “Tội
ác và trừng phạt” của Đốtxtôiépxki miêu tả kỹ lưỡng tâm lý và hành động của một
kẻ giết người, cũng là để con người ăn năn và hướng tới điều thiện. Nhà văn
Aimatốp miêu tả một kẻ đảo ngũ trong chiến tranh vệ quốc của Liên Xô cũng là để
khẳng định những kẻ hèn nhát không có đất sống, là người phái sống xứng đáng và
dũng cảm… Tiếc rằng, một vài tác phẩm của chúng ta những năm qua không có được
điều rạch ròi này. Có nhà văn nữ miêu tả truyện ngoại tình lại thi vị hóa nó là
“một nửa cuộc đời”, hay có nhà văn miêu tả người anh hùng dân tộc với lời nói
thô tục và hành vi đê tiện…
Mỹ là cái đẹp. Tác phẩm văn chương phải đẹp thì mọi người
đều thống nhất. Nhưng thế nào là đẹp thì lại có nhiều ý kiến khác nhau. Cái đẹp
ở daday không phải chỉ là cái đẹp của hình thức nghệ thuật. Nhưng nội dung và
hình thức biểu hiện hay đi liền với nhau. Một hình thức rối rắm, xộc xệch, lủng
củng thường không thể chứa đựng được điều gì tốt đẹp. Những sáng tác tự phong
là “thơ hiện đại” của một số người trong những năm qua, cầu kỳ và rối rắm thái
quá, hoặc với “những bài tình nhớt đêm”, những cuộc loạn luân với hình bóng tiền
nhân qua “Bóng đè”… thì thật xa vời với tiêu chí mỹ.
2. Những tác phẩm văn chương nổi tiếng của dân tộc ta cũng
như của các dân tộc trên thế giới còn lưu lại đến ngày nay đều là những tác phẩm
có giá trị chân - thiện - mỹ cao. Dẫu không phải các dân tộc đều đúc thành lý
luận, nhưng sự thưởng thức tự nhiên của mọi người, của mọi thế hệ như đều lấy
chân - thiện - mỹ là tiêu chuẩn đánh giá, là tấm gương soi giá trị tác phẩm văn
chương. Các thế hệ nhà văn mọi dân tộc đều có khát vọng hướng tới giá trị chân - thiện - mỹ dẫu mỗi dân tộc có những biểu hiện dân tộc riêng. Đi sâu vào nền
văn chương nước nhà, từ thơ ca và truyện cổ dân gian, đến thơ Nguyễn Trãi, Nguyễn
Bỉnh Khiêm, Hồ Xuân Hương, rồi truyện Kiều của Nguyễn Du, Lục Vân Tiên của Nguyễn
Đình Chiểu, thơ mới 1930 - 1945 và nền văn chương hiện đại… tất cả đều thấm đẫm
giá trị chân - thiện - mỹ.
Tuy vậy trong dòng chảy êm đềm của văn chương dân tộc, cũng không khỏi có những lạch rẽ, những đá gợn. Tôi muốn nói đến cái kết thúc không thiện và không mỹ trong một dị bản của truyện Tấm Cám. Ấy là Tấm giội chết cám bằng nước sôi rồi lấy thịt làm mắm gửi cho người dì ghẻ. Ấy là những dị bản tục được thêm thắt và lan truyền gắn vào thơ Hồ Xuân Hương... thì đấy là cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, giữa cái cao cả và cái thấp, giữa cái đẹp và cái xấu. Tôi cho rằng: những dị bản ấy không phái là mạch chính của truyện Tấm Cám và thơ Hồ Xuân Hương. Trong lịch sử, cái ác không phải bao giờ cũng bị đánh bại hoàn toàn, nó vẫn lúc ẩn lúc hiện hiện. trong hay hiện tượng trên nó đã nhấp nhô in bóng vào văn chương. Trong nền văn chương của các dân tộc trên thế giới với những múc độ đậm nhạt khác nhau, cũng cón hững hiện tượng tương tự.
Tuy vậy trong dòng chảy êm đềm của văn chương dân tộc, cũng không khỏi có những lạch rẽ, những đá gợn. Tôi muốn nói đến cái kết thúc không thiện và không mỹ trong một dị bản của truyện Tấm Cám. Ấy là Tấm giội chết cám bằng nước sôi rồi lấy thịt làm mắm gửi cho người dì ghẻ. Ấy là những dị bản tục được thêm thắt và lan truyền gắn vào thơ Hồ Xuân Hương... thì đấy là cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, giữa cái cao cả và cái thấp, giữa cái đẹp và cái xấu. Tôi cho rằng: những dị bản ấy không phái là mạch chính của truyện Tấm Cám và thơ Hồ Xuân Hương. Trong lịch sử, cái ác không phải bao giờ cũng bị đánh bại hoàn toàn, nó vẫn lúc ẩn lúc hiện hiện. trong hay hiện tượng trên nó đã nhấp nhô in bóng vào văn chương. Trong nền văn chương của các dân tộc trên thế giới với những múc độ đậm nhạt khác nhau, cũng cón hững hiện tượng tương tự.
Nhưng không vì thế mà lấy lý do bênh vực những hiện tượng
kỳ quặc, chệch hướng chân - thiện - mỹ cho một vài tác phẩm đã bị dư luận phê
phán những nãm qua. Điều đáng nói là lại có những ý kiến bênh vực cho những hiện
tượng lệch lạc ấy. Lẫn lộn giữa cái thật và cái giả, giữa cái thiện và cải ác,
giũa cái đẹp và cái xấu là một vấn đề nguy hiểm. Bởi vì đằng sau một quan niệmquan
mềm sẽ kéo theo một thực tiễn sáng tác và một bộ phận công chứng thưởng thức.
3. Vươn tới chân - thiện - mỹ là mục đích của văn chương. Đồng
thời chân - thiện - mỹ cũng là nền tảng lý luận cơ bản nhất của văn chương mà mọi
người cầm bút phải thấm nhuần và mọi người thưởng thức văn chương cần am hiểu.
Các cơ quan quản lý văn hóa văn nghệ, các nhà xuất bản, cơ quan báo chí hơn ai
hết phái hiểu thật sâu sắc vấn đề này. Bởi một tác phẩm có giá trị chân - thiện
- mỹ sẽ đem lại nhiều điều tốt đẹp cho đông đảo công chúng. Ngược lại, một tác
phẩm thiếu giá trị chân - thiện - mỹ sẽ có súc hủy hoại rất lớn. Thuốc bổ thường
lâu thấm, mà ma túy thì nhanh ngấm và khó chữa. Nhưng điều đáng mừng là dân tộc
ta có một truyền thống tôn thờ những giá trị chân - thiện - mỹ, nên đối với những
điều ngược lại là dân ta có sức đề kháng cao. Minh chứng là, phản ứng của nhân
dân trước những truyện kinh dị nhập cho trẻ em, hay mỗi khi xuất hiện những tác
phẩm có giá trị độc hại, lệch lạc thường được quần chúng lên tiếng phê phán. Và
có nhà văn nữ cũng khá nổi năng và viết tác phẩm chỉ toát lên toàn điều ác,
không có một chút nhân hậu nào nên Nhà xuất bản Phụ nữ đã từ chối không in. Đó
là điều đáng mừng đối với một nền văn chương trong khi mở cửa hội nhập với thế
giới đầy phức tạp…
4. Phải khẳng định rằng, lịch sử phát triển văn chương của
dân tộc ta luôn gắn liền với các giá trị chân - thiện - mỹ. Những tác phẩm dù
mang âm hưởng anh hùng ca hay thấm đẫm bi thương thì cũng đều có mục đích chung
là làm cho con người và cuộc sống tốt đẹp hơn. Từ Nam quốc sơn hà, Hịch
tướng sĩ, Bình Ngô đại cáo hay Chinh phụ ngâm, Truyện Kiều, từ thơ thiền, thơ
Nguyễn Bỉnh Khiêm hay văn chương yêu nước và cách mạng thế kỷ XX, từ văn chương
dân gian đến thơ mới, thơ hiện đại… những tinh hoa của nó bao giờ cũng mang đầy
đủ những tiêu chí giá trị ấy. Sự thực khi dòng chảy của văn chương dân tộ, tuy
không liền mạch, thẳng dòng nhưng bao giờ cũng ào ạt, vạm vỡ. Chỉ lấy thí dụ
văn chương của thế kỷ XX mà trước đây chúng ta chia làm nhiều dòng văn học
nhưng nó cũng đều nằm trong một dòng chung là đổ vào biển cả, hội nhập cùng
nhân loại. Văn chương thế kỷ XX của dân tộc ta là một thời kỳ rất đáng tự hào.
Tuy chưa có được những tác giả thực sự tầm cỡ làm thế giới phải kinh ngạc nhưng
cũng đã có nhiều tác giả được thế giới trân trọng. Dù các tác giả ấy có đứng ở
vị trí nào trong dòng chảy của dân tộc thì họ cũng để lại một giá trị nhân văn
tỏa ra từ chỗ đứng của họ, có tác dụng xây dựng và cải tạo con người và cuộc sống
với những mức độ khác nhau, trừ những tác giả và những tác phẩm giả, ác và xấu.
Bây giờ, từ những phức tạp trong dòng chảy của văn chương hiện
đại, liệu tiêu chí chân - thiện - mỹ có còn là định hướng tới của văn chương? Để
trả lời câu hỏi này, chúng ta hãy nhìn lại văn chương của nhân loại thì sẽ rõ.
Mỗi dân tộc trong lịch sử phát triển văn chương của mình, tuy cao thấp, lớn nhỏ
không đồng đều và mỗi dân tộc có một bản sắc riêng, có thể nói rất khác nhau
nhưng tất cả đều giống nhau ở một điểm: những tác phẩm còn lại đều là những tác
phẩm phản ánh chân thật con người và cuộc sống của dân tộc ấy ở một giai đoạn lịch
sử nhất định. Những tác phẩm ấy đếu hướng con người đến một giá trị đạo đức tốt
đẹp như tình yêu thương, sự chung thủy, lòng nhân ái, đức hy sinh… còn mọi tư tưởng
ngược lại đều bị chôn vùi, có thể nó có xuất hiện nhưng không bao giờ được truyền
bá.
Vì vậy, chân - thiện - mỹ là tiêu chuẩn để đánh giá, là tấm
gương soi giá trị văn chương. Từ xưa đến nay và mãi về sau, chân - thiện - mỹ
là lý luận cơ bản nhất, là thực tiễn sáng tác, là đích hướng tới của mọi nền
văn chương nghệ thuật. Đã là nghệ sĩ, đã lấy văn chương nghệ thuật để phụng thờ
thì đây là điều đầu tiên, cũng là điều cơ bản nhất phải luôn luôn tâm niệm.
Đinh Quang Tốn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét