Cứ đến độ này, anh H. lại thấy mẹ - một bà giáo già về hưu thật
vui, sôi nổi hơn dạo trước. Người già hay sống bằng hoài niệm hay sao ấy… Ngăn
kệ của bà cơ man là thư, bưu thiếp, hoa khô ép của các thế hệ học trò… được sắp
xếp lại. Có lần nắng to, bà mang những kỷ vật ẩm mốc lên tầng thượng hong nắng.
Sợ gió thổi bay, bà ngồi ở hiên che, chờ hàng tiếng đồng hồ… Bao lần cả nhà được
mẹ khoe, kể về những học trò, những câu chuyện cũ… Nhiều đến nỗi, bố anh, người
đàn ông ít nói nhất nhà phải gàn: "Bà để các con, các cháu nghỉ ngơi tý
đi…”. Anh lại phải can để nghe hết các câu chuyện của mẹ. Tuổi già mà…
Có câu chuyện chị H, học trò của mẹ nhà hoàn cảnh khó khăn,
suốt ngày chợ búa bán rau cùng mẹ. Khi nhà khá giả lên chút, lại "đu” theo
bạn bè con nhà có điều kiện nay điểm này, mai điểm kia chơi. Học hành bê trễ.
May điều chỉnh kịp, không thì... Hôm mẹ con chị đến chào để đi học chuyên nghiệp,
anh thấy mẹ vui quá. Chị kia không quần áo te tua như trước, tóc tai cũng gọn
hơn. Hôm đó, kèm theo những trái bưởi hồng đào, hình như còn có một cái phong bì
nhỏ. Mẹ và mẹ con chị cứ đùn đẩy. Nhưng mẹ đã quyết: Tôi không đồng ý. Chị
không cầm về, lần sau đến tôi không gặp đâu… Lần đấy, hình như anh có đùa một
câu khiến mẹ giận và anh ân hận đến bây giờ: "Mẹ thế thì bao giờ nhà mình
giàu được”. Mẹ nghiêm giọng: "Học sinh của mẹ, con phải hiểu… Lương tâm mẹ
không cho phép. Bao năm bố mẹ nuôi các con ăn học đầy đủ nên người, đâu phải nhờ
những món quà do ai đó biếu tặng”.
Chuyện kể của bà về thầy cô, về những ngày 20/11 trước đây thật
dài. Bà nói: Ôi, ngày đó ở nông thôn có nhiều hoa hoét như bây giờ đâu. Trước
ngày lễ, cả nhóm bạn lên đồi, lên rừng tìm kiếm hoa dại. Nhớ cả lần mấy bạn
trai trèo mãi mới đến lấy được mấy cành hoa trà rừng, trắng tinh. Đến lớp, mỗi
bông hoa chỉ còn rớt lại một vài cánh. Tặng cô, cô rơm rớm nước mắt. Còn các bạn
xóm khác tặng những bó hoa mào gà đỏ chót, hay bó hoa đồng thảo còn vương mùi
bùn đất ngai ngái… Chỉ buồn cười mấy bạn nam ngồi dưới cứ suýt xoa cái chân bị
trầy chút do sơ suất lúc hái cành. Thế đấy, bao năm rồi mà mẹ không quên được
chuyện ấy. Mấy tháng sau, đến nhà cô chơi, bàn làm việc giản dị của cô có thêm
lọ hoa. Những bông hoa các tổ tặng cô dịp trước, được cô khéo léo, chế, ép khô…
Tuy không còn rực rỡ, nhưng những cánh hoa rừng, hoa đồng thảo vẫn như có hồn,
lung linh…
Rồi cũng có lúc anh thấy bà tâm trạng. Về hưu nhưng bà không
tách rời với các thông tin về ngành, về xã hội. Có lần bà hồ hởi nói chuyện về
học sinh nước nhà đoạt giải quốc tế; chuyện học sinh tỉnh nhà đoạt giải quốc
gia; nhiều nơi vùng sâu, vùng cao có trường đạt chuẩn quốc gia. Nhưng cũng có lần
anh thấy bà buồn, khẽ thở dài. Ngành giáo dục cũng có nhiều chuyện không vui.
Chuyện bảo mẫu đánh học trò, chuyện tỉnh nọ, tỉnh kia cán bộ ngành sa vào vòng
lao lý vì liên quan đến thi cử… Anh chỉ có thể an ủi bà bằng những câu chung
chung, đại loại như: Không phải ai cũng thế, "con sâu làm rầu nồi canh”
thôi. Còn bao người vô tư, trong sáng, tâm huyết vì sự nghiệp "trồng người”.
Biết là nói vậy, biết là bà buồn, nhưng anh cũng thấy ấm lòng khi chiều nay, bà
tươi cười trở lại, vui cười đón mấy đồng nghiệp đến chơi. Câu chuyện tinh khôi,
ngời sáng một thuở ngày nào được dịp kể lại. Ai cũng già rồi mà trong đôi mắt lại
lấp lánh sự trẻ trung, thánh thiện như một thời xa. Thời mà mối quan hệ thầy
trò, tình đồng nghiệp còn trong sáng đến tận cùng. Bó hoa đồng thảo, bó hoa rừng
tươi nguyên một thời vẫn khiến bà vui mừng đến tận hôm nay cùng sự trải nghiệm
của cuộc sống đương thời. Anh biết bà và các đồng nghiệp đang hạnh phúc thực sự.
Anh cũng mong mình có được những giây phút tuyệt vời đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét