“Chính là bằng phương tiện phản thân sự quay ngược lại của
kinh nghiệm cá thể trên bản thân anh ta mà tổng thể quá trình xã hội do vậy
được đem vào kinh nghiệm của các cá thể liên quan với nó; chính là bằng các
phương tiện đó, cho phép cá thể có thái độ của người khác đối với bản thân
anh ta, tức cá thể có thể điều chỉnh một cách có ý thức bản thân đối với quá
trình đó, bổ sung vào bất cứ hành động xã hội nào được đưa ra trong phạm vi của
sự điều chỉnh của anh ta với nó” [Dẫn theo 7, 229] George Herbert Mead
Cô đơn không phải là hành động thu mình của kẻ nhụt chí mà
là hành động của kẻ dám đương đầu với những thử thách lớn hơn. Cô đơn trong
chính những gì mà mình mò mẫm tự bước đi trên con đường tràn đầy những thử
thách. Ở đó, chỉ riêng ta đối diện với cá nhân ta theo kiểu khai mở chính
mình. Cô đơn cũng có thể như khi mà mọi thứ đều trở nên sa sút về niềm tin
hay phai nhạt gì đó mà nó luôn tỏ ra xa lạ với cuộc sống.
Xã hội cứ tuân theo những gì mà nó vốn sẵn như thế nên cũng
có thể nói cô đơn không phải là vì mặc cảm gì mà ta lại xa lánh với xã hội cả.
Không thể nói rằng, điều gì có trong khi cô đơn cũng là động lực để ta sống
như ta muốn vươn tới những chặng đường huy hoàng của một nỗi niềm khát khao đầy
kiêu hãnh. Nhưng khi mà cô đơn, ta cảm thấy choáng ngợp trong ta trước khoảnh
khắc giao hòa tất cả những chỉ dẫn về lối đi, về đường đi nước bước của ý chí
muốn sống. Để rồi ta lầm lũi như một kẻ hành khất xa xứ, tha hương trên chính
mảnh đất vốn quá đỗi thân quen và gần gũi này. Cô đơn không chồng chất thêm
những túng bấn như bao nhiêu người vẫn thường nghĩ về nó. “Hạnh phúc mà
kẻ vong thân hưởng thụ ở ý tưởng cố định, cứng nhắc muôn năm không chứng tỏ
cái hiểu biết đích thực của ý tưởng đó. Một lòng tin mãnh liệt chỉ biểu lộ được
sức mạnh của nó, không biểu lộ được chân lý của điều ta tin.”[Xem 1,83]. Lúc
cô đơn ai cũng có thể thu gom tất cả những động lực tiềm tàng từ ý chí muốn sống
để rồi từ đó khẳng định bản thân hắn theo cách riêng không giống ai.
Kẻ dám chấp nhận cô đơn mới là những kẻ can đảm. Cô đơn
không như bao người cứ ngỡ đó là trì trệ mà chính thức trên dòng suy tư này để
ta có về nó sẽ trở thành một khía cạnh mang dáng dấp của sự đầy đặn bất kì điều
gì quá đỗi tối cần thiết cho một sự sinh hoạt bình thường. Mọi diễn biến sống
đều ẩn tàng những bất an. Bởi bất an đó luôn được gia tăng hơn nữa khi con
người đối diện với cái chết nên vì chết mà con người tỏ ra sợ hãi. Đó là bình
thường như bao điều hiện sinh vẫn hay nhắc đến. Ở đây, cô đơn khoác vào đời
người luôn được thấy dưới cái nhìn hãnh diện cho kẻ cùng chấp nhận những đổ bể
và lay lắt trong xã hội này tức là những gì trưng ra trước mắt đó mà nó ngán
ngẩm đến tận mạt.
Cô đơn của kẻ muốn trở thành xa lạ, ghê tởm và khinh ghét
chính cuộc sống khác xa với cô đơn của những kẻ có ý chí muốn sống một cách
oai hùng luôn dám tỏ ra tự mình định đoạt con đường tiến lên của bản thân mà
không đụng chạm hay liên quan đến bất kì một ai/người nào khác. “Ý chí tôi là
một sức mạnh siêu cơ thể tương thích với một sức kháng sống động (force
hyperorganique en rapport avec une résistance vivante)”[Xin xem 6, 297]. Cô
đơn nuôi nấng cho linh hồn ta được nhẹ nhàng hơn. Những trầm uất sẽ dần dần
vơi đi vì ta biết quá rõ tại sao nó lại đến với ta. Tất cả chỉ là những thứ
gì đó cứ quấn bện chặt vào nhau từng ngày qua ngày mà đến lúc nhận ra sự rối
rắm của nó ta khó lòng thoát ra được. Nuôi nấng đó đối với ta một cách ân cần
và cô đơn còn thúc đẩy ý chí vươn lên của ta nhằm thăng hoa đến tận đỉnh điểm
của niềm vui tự mình sống với chính mình. “Con người phát biểu ý chí hùng cường
theo nhiều cách khác nhau. Mỗi kẻ điểm xuyết cho cuộc đời mình theo cách thế
riêng của mình, họ lựa chọn một tăng trưởng sức hùng cường nhanh hay chậm, chắc
chắn hay nguy nan, rõ ràng hay bí mật. Nhưng dù dưới hình thức này hay hình
thức khác, mọi sự kiện của đời sống nhân loại đều khai mở cho ý chí hùng
tráng”[Xem 1, 133]. Không khi nào cô đơn cũng như những dòng chảy giữa xã hội
này trở nên mâu thuẫn hay đối kháng nhau. Vì tham dự là điều tất yếu của một
con người trong chính xã hội mà hắn ta đang sống. Cô đơn làm ta lâng lâng khó
tả trong khi im lặng lại cứ thế tràn qua và bản thân ta chính thức chìm vào tận
cùng của niềm vui muốn sống một mình. “Ý niệm về ý chí là ý niệm duy nhất
không có căn nguyên trong hiện tượng hay trong biểu tượng trực giác thô sơ,
mà lại xuất phát từ tận đáy sâu tiềm thức của cá thể, nghĩa là cá thể tự ý thức
lấy mình một cách trực tiếp, không dưới một hình thức nào, ngay cả hình thức
chủ thể khách thể, bởi vì ở đây năng tri và sở tri là một…”[Xin xem 6, 296].
Dĩ nhiên cái cách muốn sống đó không phải lấy nguyên nhân từ việc ta đây
không có những người ta tin tưởng để chia sẻ/tâm sự. Mà ta đây cô đơn là
chính ta tự ta muốn chọn lấy cô đơn cho chính mình.
Cô đơn xao xuyến trước thân phận này lại là một động lực
nung nấu cho cá nhân ta càng phải tỏ ra mình là một con người cô đơn hơn. “Trong
tính chất vô định này của “thiên hạ” chúng ta thực hiện một sự chạy trốn trước
cái chết”[Xin xem 5, 335]. Cách thức mà cô đơn khi trở thành nguyên nhân cho
những động lực để tạo nên ý chí muốn sống của cá nhân luôn trọn vẹn ý nghĩa
trước một lý tưởng nào đó bất kì. Cô đơn gieo rắc trong thâm tâm ta những nỗi
ám ảnh chẳng bao giờ quang minh của cuộc sống. Cuộc sống cứ thế hiện lên những
thước phim, những câu chuyện, những gì dường như là khi mà con người trong sự
xuất hiện của mình đã luôn muốn chứng tỏ mình là trung tâm của thế giới bị cự
tuyệt trước thế giới. Qua công cuộc tham dự vào hay nói cách khác là nhập cuộc,
bản chất con người vì thế mà có dịp được bộc lộ. Khía cạnh con người đặt sự cảm
nhận của mình ra bên ngoài luôn chứa đựng những biểu hiện mang tính khai mở
chính nó. Từ việc xác lập vị trí của mình trong thế giới con người cất tiếng
xưng hô đây là tôi. Cá nhân tôi tham gia vào để trong cuộc hội ngộ với thế giới,
ý chí bản thân sẽ từ đó mà bước từng bước trong tính cách tạo lập chính nó,
trên lộ trình khẳng định tự mình (nó).
Vì nhập cuộc nên bất an là đương nhiên có. Chính cái đương
nhiên ấy đã làm nên hay nói rõ ra là vạch/chỉ đường cho ý hướng nhìn về những
biểu hiện đang diễn ra xung quanh nơi chính bản thân ta đang sống. “Sự chuyển
biến riêng tư gây sức ép lên tâm lí cũng như sự biến đổi xã hội và một biến đổi
như thế, đi từ đầu đến cuối, có thể đang tiềm tàng một sự mở rộng qua các thể
chế khác, có tính công cộng hơn - Giddens”[Dẫn theo 7, 319]. Việc những
thứ quấn bện chặt vào bản thân nó khiến nó không sao đạt được trạng thái như
nó hằng mong muốn cả. Tất cả đều đang giày xéo, xé nát mọi thứ. Tội lỗi mơ hồ
đi khi những lời xoa dịu cứ trưng ra như là bịp bợm trong lúc mà chính mọi
cung cách biểu hiện lại khó che dấu đi được hẳn là điều đương nhiên đáng bị
chỉ trích. “Sự gia tăng nhanh chóng của tính ù lì, sự bùng nổ bên trong của ý
nghĩa trong truyền thông, sự bùng nổ bên trong của xã hội trong quần chúng
trong một lỗ đen của chủ nghĩa hư vô và có tính vô nghĩa - Kellner”[Dẫn
theo 7, 373].
Quên lãng nhưng không như vậy cô đơn níu ta về lại với cuộc
sống này để ta luôn hiểu những gì mà ta đã từng trải qua rồi từ đó tỏ ra chấp
nhận nó như một cách tự nguyện hằng mong muốn. Và như thế, khi tiến đến mức độ
thái quá tận cùng của sự hiểu biết xã hội cũng không tỏ rõ cho được cô đơn
đích thực cô đơn như ý chí muốn sống và dấu hiệu của những ý tưởng thăng hoa
trên chốn chặng của sự dám chấp nhận nhìn về phía nó (tức xã hội). “Cái tính
toán được từ những gì người ta nói không nhiều bằng cái họ có thể suy nghĩ
hay mức độ mà những điều này thể hiện các ý nghĩ của họ, vì mức độ đó hệ thống
hóa chúng từ đầu, do vậy làm cho chúng sau đó có thể đi vào các phát biểu mới
một cách liên miên vô tận và mở ra cho công việc chuyển hóa chúng -
Michel Foucalt”[Dẫn theo 7, 354]. Cô đơn không thể dành cho những trò chơi rẻ
tiền muốn thử cảm giác của nó như thế nào mà nó luôn luôn là cách thức biểu
hiện của ý chí muốn sống ở những cá nhân biết chắc rằng mình không bao giờ bị
loại bỏ ra khỏi thế giới này. Mà hơn hết họ ý thức được những gì họ làm là sẽ
được đồng cảm không như ít nhất theo cách nói là như vậy. Mọi cung cách biểu
hiện của cô đơn không thẩm thấu đến những giới hạn cùng cực của mọi sự dự
tính có khoảng cách hay giới hạn tận cùng của sự rẻ mạt theo kiểu con buôn.
Cô đơn luôn dõi theo từng bước đi của đứa con mà nó luôn
ngày nào cũng chăm sóc. Cô đơn không mang vác bất cứ một trông chờ nào mà nó
cảm thấy như thế là không chính đáng. Mọi nhịp điệu tiến hành khi cô đơn có
trong mỗi cá nhân cũng là lúc mà tất cả trở nên lạ lẫm ngay lúc đầu. Khi thực
sự sung mãn và vượt qua được giai đoạn thử thách ấy các cá nhân sẽ sẵn sàng
chấp nhận nó vì như một thói quen hay một tập quán không thể dỡ bỏ đi được. “Đó
là sự thâm nhập của các khả năng lựa chọn phản ứng tương lai vào sự quyết định
hành động ở hiện tại trong bất cứ hoàn cảnh môi trường nào được đưa ra, và sự
vận hành của chúng, thông qua các cơ cấu của hệ thần kinh trung ương, như một
bộ phận của các nhân tố hay điều kiện quyết định hành vi hiện tại, đối lập một
cách dứt khoát giữa hành động tri thức – hành vi với hành động có tính phản
ánh, bản năng, tập tính, hay, giữa phản ứng trì hoãn hành vi với phản ứng
ngay lập tức – George Herbert Mead”[Dẫn theo 7, 226]. Cũng giống như những
dòng chảy sinh hoạt giữa đời thường với biết bao điều muốn nói ở đây cứ bện
chặt vào nhau và trở nên trì trệ không lối thoát. Nặng nề là vậy cho nên cô
đơn hay dù chỉ một cảm giác mà ta đây thấy như thế cũng là lúc kiểu như ta
đang tiếp xúc với chính những gì sâu thẳm bên trong cá nhân ta. Những kẻ cô
đơn không phải là những kẻ nhụt chí mà cô đơn là cách thức của những kẻ có ý
chí lao vọt về phía trước một cách mạnh mẽ và sung mãn tràn trề sức sống.
Cô đơn mà ta đây đang có thì cũng như một dấu chỉ của sự dự
phóng về phía trước để thỏa mãn kiềm kiêu hãnh trong cô đơn của riêng mình.
Cô đơn đáng được kể ra bằng sự xóa nhòa những lằn ranh giới hạn cho bất cứ ai
có sức vóc mang đầy dị biệt mà những đòi hỏi về điều gì là hoàn thiện sẽ từ
đó được sức nó chiếm lấy. Không thể trách cứ cho được bằng bất kể điều gì mà
có đó của sự đón lấy niềm tin nhưng như thế không được hiểu là kiêu mạn hay tự
phụ cả. Kẻ vô đạo thì đầy rẫy và hành động lên án theo kiểu chập chờn tập tững
là một trò hề đáng nguyền rủa. “Sự tàn phá nghiền nát những ai chống lại nó,
và trong lúc thỉnh thoảng nó dường như có một đường đi đều đặn, có những lúc
nó đổi hướng một cách thất thường, theo những chiều hướng mà chúng ta không
thể nào đoán trước - Giddens”[Dẫn theo 7, 312]. Cô đơn móc nối nó với
chính sâu thẳm như khi mà đón lấy nó ta cảm nhận được ta đây là ta theo ý chỉ
mà ta đã từng cất tiếng xưng hô đây là tôi khi ta bước vào thế giới. Mọi sự đồng
điệu trong cô đơn diễn ra như một vết cắt của sự dự phòng những đổ bộ thui chột
từ bên ngoài vào nó.
Bằng tất cả mọi chỉ dẫn của những gì mang vác sự chú ý vào
cô đơn mà không chấp nhận nó sẽ chẳng bao giờ đáp ứng được điều gì cần thiết
cho nhu cầu muốn có được những hiểu biết trong cô đơn. Mà ngược lại đó phải
là khách quan và luôn khi nào cũng phải được xem là như thế khi chấp nhận một
cách thẳng thắn và cương quyết. Khó có thể truy vấn về một điều gì nói như nó
là tối cần thiết bằng cách người tiếp nhận có thể tự mình thực hiện hành động
thế chỗ cho những gì mà ta mong muốn chuyển tải đến. Cô đơn trao trả xứng
đáng và công bẳng cho tất cả mọi nỗ lực của kẻ dám chấp nhận nó. Vì nó biết tự
nó là đầy đủ cho những hành động sẵn sàng đón lấy bằng tất cả sự trân trọng bền
vững tuyệt đối từ việc lựa chọn ấy.
Cô đơn biểu hiện trong từng cách thế của nó mà mọi sự chỉ dẫn
cho hành động lãnh nhận cũng luôn khi nào là đều được thay thế bằng điều gì
đó đáng được đáp ứng. Khó có thể dõi theo một điều kiện mà tự trong cô đơn
cho ra được những khả thi lúc nhìn nhận về cô đơn như tự tạo trong nó mọi vẻ
đẹp của tinh thần chở che mọi vật mang nó. “Tâm hồn cố gắng tìm kiếm sự an
toàn và sự chắc chắn ở mối quan hệ để cuối cùng vẫn không tìm được sự an toàn
ở đó, sau đó nó đặt ra một ảo tưởng và bám chặt vào nó. Khi ảo tưởng đó bị
lung lay, tâm hồn chúng ta vứt bỏ nó và tìm đến một ảo tưởng khác. Tâm hồn
chúng ta bắt đầu gắn bó lưu luyến với vật chất, với con người và với cả những
ý tưởng”[Xem 2, 109]. Cái chứa đựng đặc biệt thì cũng sẽ được đảm nhận những
điều không sao mà tầm thường cho được theo cách hiểu như vậy. Không có như những
gì mà cô đơn thôi thúc và ủng hộ mọi biểu hiện tự bên trong nó vẽ ra thế tính
chung quanh đảm bảo cho đối tượng khoác lấy nó, mang những tiềm năng không hề
dễ dàng để bị mất mát hay tuột mất tầm tay họ. Mọi thứ đều được an bài và
trong hành động xâm lấn hoàn toàn trơ trẽn đồng thời bịp bợm thì đúng là điều
rất xứng đáng để trù ẻo đi.
Không như những gì đó đảm bảo một cách tạm thời không an
toàn mà cô đơn lại hùa theo những nhịp bước lênh đênh có khi cùng cực như thế.
Để đảm bảo mọi thứ thu gom vào các đảm bảo cho cô đơn trừu xuất nên những
tính chất chủ xướng đối với mọi phong trào hợp lưu thì nó cũng sẽ mang vác
hay chứa đựng về bất kể điều gì tự nó cưu mang tất cả mọi thứ cho những ý đồ
sáng tạo được quang minh xán lạn hơn. “Thế giới tinh thần vượt ra khỏi phạm
vi của thế giới hiện thực để đến với lịch sử siêu việt, chỉ có trong sự siêu
việt, mỗi cá nhân mới có thể có được sự tồn tại có ý nghĩa nhân cách và trở
thành chủ thể của lịch sử” [Xem 3, 130].
Không ngừng dự phòng trước mọi sự thui chột từ môi trường
coi như trong hệ quy chiếu với nó là bên ngoài, cô đơn không bài bác một cách
cực đoan như bao nhiêu hành động gớm ghiếc vẫn đang có đó. Cô đơn không dũng
mãnh như những chiến binh hay con người ở đó không hùng vĩ như những tượng
đài đồ sộ đến thiêng liêng bất khả xâm phạm như thế. Cô đơn chỉ lặng lẽ đi về
trên con đường mà ở đó sự hằng sống luôn nung nấu trong nó đem hòa tan vào mọi
ngóc ngách khó cường điệu lên như những gì vẫn bêu ra đến oái oăm như thế.
Mọi dị biệt nào rồi cũng sẽ thúc đẩy cho ra đời những hệ quả
không giống nhau. Cô đơn chất chứa trong nó mọi khả năng mà tự những điều kiện
đó đảm bảo cho sức hằng sống có thêm được những tin tưởng thống thiết. Cô đơn
trở nên thiêng liêng hơn khi kề vai sát cánh bên nó là đôi cánh của sự im lặng
cho những triền miên khỏa lấp mọi thứ mà đáng ra là không có gì phải tôn sùng
như cái cách mà sự chen chúc chồng chất lên nhau vậy. Có khi nào cô đơn tự bản
thân ta cũng như thế khi ta cô đơn hay cô đơn là có ở trong so với ta ở đây
là bằng lòng một cách mãn nguyện tất cả. Không thể nghĩ như những gì mà cô
đơn không sao giấu kín mọi thứ mà ta đây lại nỡ nào quên bẵng đi được. Mọi
cách chỉ dẫn nào cũng đều gián tiếp gieo rắc sự trầm thống của nỗi điêu đứng
nảy sinh mọi dị tật. Cũng có thể như khi mà các điều kiện đảm bảo sự chín chắn
của những điều kiện dựng xây trở thành nguyên tắc từ việc chấp nhận cô đơn,
con người ta không những thoát ly một phần mà còn vươn tới những đích đến hay
ngưỡng cửa đầy sự nhiệt thành một cách hoàn toàn tinh tế. “Truyền thống, ngay
cả truyền thống đích thực và khả kính nhất không chỉ được hoàn thành một cách
tự nhiên do sức mạnh kiên trì của cái gì hiện hữu: nhưng nó đòi hỏi được khẳng
định, lãnh hội và duy trì. Cốt yếu nó là sự bảo tồn” [Xem 4, 284]. Tất cả những
gì mà cô đơn có thể nói là cô đơn sẽ chẳng bao giờ cho ra được gì như khi nói
như thế này không là cái cách chơi chữ quái đảng kỳ cục như vậy. Bằng lòng tất
cả mọi sự chấp nhận đón lấy cô đơn bản thân mỗi một sự gom vào trong nó cũng
đều luôn trào dâng sự sống cho những gì đáng được chấp nhận một cách đầy ý
nghĩa.
Cô đơn là cung cách của rất riêng hay nói cách khác là chỉ
ít con người…thụ hưởng cô đơn!
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. Felicien Challaye, Nietzsche
- Cuộc đời và triết lý, Mạnh Tường dịch, NXB Văn Nghệ, 2007.
2. Krishnamurti, Đối
mặt với thế giới hoảng loạn, Lê Tuyên biên dịch, NXB Văn hóa Dân tộc, 2008.
3. Lưu Phóng Đồng, Triết
học phương Tây hiện đại, Tập 3, Phạm Đình Cầu dịch, NXB Chính trị Quốc gia,
1994.
4. Remo Bodei, Triết
học thế kỷ XX, Phan Quang Định biên dịch, NXB Thời Đại, 2011.
5. Viện Đại Học Vạn Hạnh, Diễn
đàn Vạn Hạnh, Ban Tu Thư Viện ĐH Vạn Hạnh, 1967. (Đề tài diễn thuyết của Tiến
sĩ Hubert Hohl tại ĐH Vạn Hạnh ngày 14.5.1967 - Heidegger và sự khủng hoảng
của siêu hình học. Bản dịch của Ban Chủ biên Tòa soạn Tư tưởng Viện ĐH Vạn Hạnh).
6. Viện Đại Học Vạn Hạnh, Tạp
chí Tư tưởng số 2&3, Ban Tu Thư Viện ĐH Vạn Hạnh, 1968. (Bài viết của Huyền
Trang Tâm - Schopenhauer hay con người vô duy).
7. Vũ Quang Hà, Xã
hội học đại cương, NXB Thống Kê Hà Nội, 2002.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét