Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2023

Nguyễn Dương Quang rượu hết đàn im mây gió sẽ

Nguyễn Dương Quang rượu
hết đàn im mây gió sẽ

Nhà thơ Nguyễn Dương Quang sinh năm 1945 tại Dran, huyện Đơn Dương, sống tại thành phố Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng, vừa qua đời ngày 29.4.2020, hưởng thọ 75 tuổi. Ông từng là sĩ quan Quân lực Việt Nam Cộng hòa, sau năm 1975 làm vườn, kinh doanh, chủ khách sạn Bông Hồng nổi tiếng ở xứ sương mù, nơi dừng chân của nhiều văn nghệ sĩ trong và ngoài nước.
Nguyễn Dương Quang xuất hiện trên thi đàn miền Nam từ trước năm 1975, thơ ông man mác nỗi buồn người lính xa nhà mà Đêm cuối năm viết cho má là một trong những bài thơ tiêu biểu. Vẫn với tâm trạng cô đơn, trắc ẩn, càng về sau này thơ Nguyễn Dương Quang càng sâu lắng, bàng bạc nỗi niềm kiếp nhân sinh giữa thế giới bao la “rượu hết đàn im mây gió sẽ/ bay mãi ngàn năm, ta vẫn đây” mà bài thơ Đêm ôm đàn uống rượu một mình là tiếng lòng sẽ còn mãi của ông.
Vĩnh biệt nhà thơ Nguyễn Dương Quang, VHSG xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của ông như nén tâm hương tưởng nhớ một con người hào hiệp, nặng tình người tình thơ.
Đêm ôm đàn uống rượu một mình
Nàng trăng đẹp quá lại gần đây
đất bỏ trời buông nhé! đêm nay
thế gian biết có còn ai thức?
hồn ta sân vắng quá trăng ơi
Gió mây mây gió hãy ngừng bay
chở mộng lòng ta ghé bến này
rượu hết đàn im mây gió sẽ
bay mãi ngàn năm, ta vẫn đây
Này rượu đào chôn chửa ngàn năm
tình chửa thiên thu, mộng chửa vàng
tóc trắng rơi trên đàn run rẩy
mạch máu dòng men chảy lang thang
Vằng vặc trăng kề rượu trắng trong
ấm hồn ta một kiếp lưu vong
trên mặt đất đời ta vẫn sống
buổi quay về nghe tiếng dòng sông
Trăng sắp tàn chưa, sương tiếp sương
đàn say bao khúc mấy tơ chùng
đêm chung thủy, bao dung… đêm biết
con người nhỏ bé giữa mông lung.
Khúc rong ca của kẻ lãng du
Có những lúc ta say như ngọn gió chiều
lướt thướt trên sông hát cùng đám lau,
có lúc ta vui như làn mây trắng
bên đồi kia ta quên ta là mây
Có lúc sao ta như con dế buồn
lủi thủi nghêu ngao đêm rừng cỏ non,
có lúc sao ta như vầng trăng khuyết
bên trời kia cô đơn trong chiều sương
Có những lúc ta ngồi như đá
chờ cơn sóng đến ôm bờ vai
bờ cát trắng chân còng mệt mỏi
còn lang thang suốt đêm trần ai
Có lúc ta ngơ như một anh hề
tỉnh tỉnh điên điên nắng chợ gió quê
có lúc ta si như thiền sư lẩn
quên lời kinh, quên ta giữa biển mê.
Đêm cuối năm viết cho má
đêm nay con ngồi một nơi rất xa má
đếm tuổi con bằng nước mắt má đong
trong đêm thoảng giọng hiền má gọi
con vừa nghe, muốn khóc, rất bâng khuâng
ở làng này không ai đốt pháo
đêm thật buồn như bước đông đi
con còn có ít giờ hưu chiến
biết đâu chừng, thôi, nghĩ làm chi
mấy năm nay con không có Tết
hình như năm chỉ có ba mùa
con không buồn xuân chê đời lính
buồn xa má như trời mưa
từ xa má con làm con nhiều mẹ
lúc nào cũng vui lúc nào cũng buồn
có kẻ vui luôn, người buồn mãi
mình con của má cười rưng rưng
con nghe những dòng sông kể chuyện
biển xa năm họp mặt một lần
chuyện những xác cầu xác người chìm nổi
chuyện đồng loại như là phù vân
hình như cây súng con lạ lắm
sao nó run lên khi đạn lên nòng
tâm hồn nó như tâm hồn con vậy
một kẻ nằm, kẻ đứng, xót xa không?
trước mặt con: những ngọn đồi cát máu
đêm thì thầm cùng những nấm xương
ôi, trái tim con mãi tôn thờ má
đã dạy con hai tiếng yêu thương
từ má lòng bàn tay dìu dắt
con bơ vơ giữa cuộc phù sinh
dòng nước nào xa nguồn mà không đục
sợ một mai con lạc dấu chân mình
thôi, má ngủ đêm nay ngon giấc
con ngồi đưa chiếc võng rách quê nhà
đạn vòng cầu đừng đi trong đêm tối
lệ sẽ đầy giấc má nhớ con xa
Dran ngày về
Mây ngu ngơ theo gió về lối cũ
lòng ngỡ như trôi lạc cõi xa xôi
cây đa xưa già chưa mà đã chết?
và người bên giếng hẹn đã đi rồi
Xa lắc một thời chim quanh miệng tổ
lối mộng đầu còn lãng đãng chiêm bao
hồn hiu hắt bên sông buồn vắng nước
gió đã bạt đời lỗi đoạn ca dao
Tôi yêu Dran hơn yêu tôi, Dran làm sao biết được!
tôi là giọt sương Dran sớm, giọt sương Dran chiều
tôi yêu ai hơn yêu tôi, ai làm sao biết được!
ngày ai chưa biết làm duyên, tôi vừa biết yêu
Cô hàng bánh canh vui chiều cố xứ
khóm quỳ xưa đáy mắt em long lanh
môi em hé ngày xưa dòng suối nhỏ
ôi, một chút gì thuở tóc tôi xanh
Đêm ngồi đợi sương mù buông hư ảo
chuyện xưa xui thác mộng đổ ngàn hàng
mai xa, hồn nhánh thông bên đèo vắng
một đời vi vu khúc nhạc tình Dran.
Bi khúc
Không có gì trên núi chiều nay
gió ở đâu chừng không lên tới
trải cô đơn ra sầu cỏ đợi
tiếng thời gian im ắng trong cây
vạt nắng chiều buồn như điệu hát
con nai ngóng tiếc lá thu nào
hồn suối cạn đá trơ khô khốc
cọng hoa rừng mỏi dáng gầy hao
đất trời đâu đó màu thê thiết
bóng cừu cúi mặt cỏ khô cong
triều đại nào tích tuồng hưng, phế
cũng có trang buồn chuyện nhiễu nhương
những bình minh qua hoàng hôn đến
đã bao nhiêu nước chảy qua cầu
sậy một mình hát lời buồn thảm
rừng hoang mang cây ngại ngùng nhau
chiều nay không có gì trên núi
quanh quất nhìn đâu cũng thấy buồn
chút hồn treo vào chòm mây lạc
buông mình lăn xuống núi hoàng hôn
2013
Chuyện tình ở một nơi nguồn sông Sài Gòn
Ơi Sài Gòn! Ơi sông mênh mông!
trôi.. trôi.. trôi.. trôi có nhớ nguồn
nhớ con suối nhỏ từ thăm thẳm
dòng Đa Tam chìm trong mù sương?
Nơi ấy, một mối tình rất đẹp
chàng làm thơ, nàng đẹp như thơ
nắng sớm trải hồng lên đôi má
trăng khuya ngủ mượt tóc huyền mơ
Khung cửa trăng sao nghe nàng hát
người thơ đàn dây tỉnh dây say
con suối đệm đều theo ngây ngất
đám côn trùng hòa giọng ngất ngây
Mưa bay gió cuốn cuộc tình lỡ
một đời sông, đời khe núi cao…
chiều trở lại Đa Tam hiu hắt
buồn trông thời gian đã xám màu
Nắng ngợp lênh đênh đường phố rộng
hoa mắt tìm em giữa Sài Gòn
hỡi ơi suối chỉ là nhánh lỡ
sầu trôi quanh đá cỏ rêu rong
Thiên thu môi mắt thầm thì hát
mùi hương xưa ướp mộng không rời
nợ em một đời thơ chưa dứt
hạnh phúc buồn vui Ngọc Dung ơi!
2014
Tiễn Nguyễn Bắc Sơn, vội mấy lời với bạn
Trong ba ngàn thế giới hoài hoài sinh diệt
đời người chỉ thoáng qua như một đám mây bồng
ngươi đến rồi đi là chuyện nhỏ
ồ! Sao ta lại thấy mênh mông?
những ngày đèo ngươi nhẹ hều trên chiếc xe đạp
ta ngỡ như cõng nặng một gã khùng
cứ lãi nhãi lắm lời nghe chừng vô tưởng
đang phàm phu bỗng giở giọng hiền triết, lung tung
nhưng thơ ngươi.. hình như Lê Văn Chính nói đúng
có thánh thần nhập vào thành thơ thánh thơ thần
ngươi tuyệt mù ngang tàng, hào sảng,
ngươi thăm thẳm bi hài một thuở chiến tranh
ngươi đã đùa khinh trò chơi xương máu
giận, ghê những bàn tay bẩn đẩy đưa,
với giai nhân ngươi điệu đàng rất mực
những lời thơ tình nồng nàn đôn hậu say sưa
sáng nay, dù với ta vũ trụ lạnh cóng
nhưng có ngọn lửa ấm áp đang phủ kín một con người
ngươi thành bụi vàng, thành mây thành gió
lại phiêu bồng trong cõi khác, Sơn ơi!.
6/8/2015
Nguyễn Dương Quang
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhà văn Văn Lê: Huyền thoại luôn bắt đầu từ sự thật

Nhà văn Văn Lê: Huyền thoại luôn bắt đầu từ sự thật Nhà văn Văn Lê vừa vĩnh biệt chúng ta. Ông là cây bút chuyên nghiệp và bền bỉ, cuối đờ...