Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2023

Trác Diễm: Ánh sáng xanh

Trác Diễm: Ánh sáng xanh

Mắt chiếu rọi xuống vùng ánh sáng đang chuyển động mãnh liệt, và như một nút vặn khởi động, bộ óc siêu tưởng tượng ngay lập tức đưa Thoại đến vùng Bắc Âu xa xôi, lạnh giá. Mùi thơm, ái chà, nó hấp dẫn làm sao! Hầu như mọi thứ hải sản tươi ngon của xứ biển này đều được lôi lên bờ để xì xèo dưới lớp than hồng.
Nhật Lệ lấp lánh ánh bạc, vàng kim… nuột mềm như một mớ tóc trải dài. Thân cầu bắc ngang sông được thay đổi ánh sáng liên tục, xanh, đỏ, tím vàng rồi bùm chuyển sang một mớ gam màu hỗn độn. Những tia sáng hai bên thành cầu đâm vụt tứ tung giữa trời đêm huyền diệu. Các tòa nhà, cao ốc, thuyền bè… đèn điện được bật lên hàng loạt, hai vệt sáng trưng của đôi bờ sông tạo thành gọng kìm ôm lấy cửa biển tròn vạnh như chiếc khiên vàng Odin. Ánh sáng lung linh, ánh sáng ngập tràn. Một thành phố trẻ ngời ngợi, căng đầy sức sống. Nàng chiến binh tóc vàng Valkyrie, khoác áo lông vũ hạ phàm tay cầm gươm báu sáng loáng, cưỡi ngựa thần ban phát thức ăn và kiêm luôn cả việc “dẫn độ” bất cứ chiến binh nào mà nàng chấm chỉ để đưa về thế giới bên kia – Mê cung chói lòa của vùng cực quang huyền bí. Nhưng hỡi ôi, trong phút giây lơ đễnh trút bỏ xiêm y nàng đã bị mắc kẹt nơi này bởi đôi mắt trần gian. Mỗi cánh bay lông vũ hóa thành những giọt châu buồn. Ôi nàng Valkyrie! Những hạt long lanh rơi khiến Nhật Lệ đẹp đến u sầu.
– Dạ, của chị!
Thoại bật cười khi cô bé lễ tân đặt ly cà phê “cốc” nhẹ một tiếng lên mặt bàn, đủ để thức tỉnh Thoại không lạc trôi tận đẩu đâu nữa. Vì quá mê tour “săn bắt” cực quang xứ Bắc Âu mà Thoại nằm lòng những câu chuyện thần thoại ở xứ này.
Hiện tại, cô đang đợi Phương ở tầng cao 14, nơi có thể bao quát được toàn cảnh thành phố một cách trọn vẹn nhất.
Chưa kịp hình dung thêm thì xuất hiện trước mặt cô là một chàng trai rất manly, anh vừa mới đáp chuyến bay ở Hà Nội vào, nét mặt giản nở thư thái, ngầm ý rằng: Cô đã chọn view ngồi rất lý tưởng. Phương không nhìn vào mặt cô mà xoay hẳn người về phía cây cầu ánh sáng, bàn tay anh đẩy mạnh tấm cửa kính cho gió lùa vào. Mùi thơm của thức ăn và phấn hoa chẳng hòa nhập gì cả. Cứ như hai chiến binh nam nữ xô ập vào nhau, vừa phồn thực vừa lãng mạn. Thoại lại bật cười. Những suy tưởng thật điên rồ.
– Em cười gì thế? Bộ cười anh không có tóc sao? Làm việc nhiều đến nỗi rụng hết tóc luôn đấy…
– Không, thế này trông anh rất giống với “Đại gia cà phê”
– Nhưng anh lại là đại gia chân đất… Phương cười sảng khoái.
Thoại không nghĩ rằng trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy. Cô ngắm nhìn hàm râu quai nón lún phún hai bên má và lan dần xuống cằm. Vẻ nam tính ấy cuốn hút cô từ ngay phút đầu. Cô không ngần ngại ban khen cho ai đó nếu như cô cảm thấy thích thú điều gì ở họ. Nhưng với Phương, cô tiết chế hẳn. Việc ngắm nhìn anh qua vành ly có vẻ hấp dẫn cô hơn một cái nhìn trực diện. Cô lại không ngăn nổi nụ cười. Nụ cười đầy bí hiểm, không để phát ra âm thanh. Cảm xúc của của sự hài lòng dâng lên khiến tâm hồn cô nhảy nhót. Xem ra, thật không uổng công cho cuộc gặp gỡ lần này.
Thoại kiêu mãn tưởng rằng mình là kẻ “dẫn dắt” mối quan hệ vừa mới mở này. Nhưng không, cô mới chính là ” bước đầu” của Phương. Sự lơ đễnh của anh như thể anh không quan sát gì cô nhưng thực ra anh đã bị cô hút hồn ngay từ phút đầu chạm mặt. Anh lấy cớ chuyện công việc để che giấu đi những rối loạn của mình.
Cú nhấn ngược trở lại cầu thang máy lên tầng số 14, khoảng tối và thời gian đủ để Phương kịp đặt lên môi cô một nụ hôn mà bất cần biết hậu quả về sau ra sao. Là một cái tát, hay một sự hưởng ứng đầy kích thích, lạ lẫm? Thoại thấy mình hơi “non” trong việc đánh giá một người đàn ông. Họ có thể không nhìn bạn, nhưng họ có thể quán xuyến được bạn từ trong lẫn ngoài chỉ bằng một cái nhíu mắt ngầm định. Phương biết cô thích anh sao? Tín hiệu nào từ cô phát ra để đối phương tóm gọn? Có lẽ là nụ cười chết tiệt ấy. Những nụ cười liên tiếp, khó hiểu được phát sinh ra từ mớ suy tưởng viễn vọng ở trong cái hộp sọ bé tí chứa đựng không gian đa chiều, thực, ảo.
– Công việc của anh khiến em liên tưởng đến những vũ điệu ánh sáng ở vùng Bắc Âu. Việc tham gia các tour du lịch theo một lịch trình định sẵn của các công ty lữ hành đã khiến em không còn hứng thú nữa. Anh biết không, chỉ với chiếc Iphone này, bằng sự tích hợp của trí tuệ nhân tạo, bộ óc siêu việt này sẽ cho chúng ta biết thời gian nào, địa điểm nào nàng tiên xanh Valkyrie sẽ xuất hiện. Và chúng ta có thể tự mình lên kế hoạch để bắt đầu cho cuộc“ săn bắt” đầy mê dụ, hú hồn này. Có thể là Alaska, có thể Phần Lan hoặc Icenland, Greenland… cuộc săn đón, rượt đuổi này sẽ vô cùng hồi hộp, hấp dẫn…và lúc đó chúng ta sẽ không ngăn nổi mình hét lên: Earthly Paradise! Phương mỉm cười khi thấy tay cô cứ hoa lên liên tục, cô đang nói cshuyện một cách đầy hứng khởi.
– Em đang nhớ nghề à? Hay quay lại làm hướng dẫn viên nhỉ?
– Có thể lắm chứ, nhưng sao không đi và viết? như thế chẳng phải hấp dẫn hơn sao?
– Anh phải lạc vào vùng ánh sáng xanh mới thấy được xứ sở của thần tiên hiển lộ. Cảm giác kỳ diệu lắm. Bầu trời đầy sao, còn nàng Valkyrie thì đang vắt mình ở trên cao với những đường cong quyến rũ.
– Ôi, em miêu tả như thể em đã có một cuộc hành trình trải nghiệm thật. Đúng là trí tưởng tượng của nhà văn. Rồi anh sẽ cho em chìm ngập trong vùng ánh sáng xanh, Bắc cực quang mà em ao ước. Anh làm thật chứ không ngồi tưởng tượng đâu.
Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy
Thế đấy, họ đến với nhau một cách bất ngờ, tự nhiên, như chớp sáng và chẳng bận tâm đến riêng tư. Câu chuyện của họ xoay quanh chủ đề kiến tạo thành phố này trở nên lung linh huyền diệu và những trang viết của cô cũng vì thế mà ăm ắp hơi thở của thời cuộc. “Anh sẽ làm cho thành phố này thức cùng em” Phương đã nói thế với cô trước khi anh rời thành phố biển.
***
Thoại bưng ly đen đá vừa được thêm chút đường rồi ngồi lùi sát một góc quán cà phê Phố Hội. Cây cầu xám vô tri, ban ngày từng đám sơn chốc lở, ghỉ sắt mủn ra nếu vô tình đi qua vịn phải. Dòng nước xanh lè xanh lét bởi rêu và từng ụ rác thải, xác cá trôi dạt vào bốc mùi hôi thối. Đây là dòng kênh thoát lũ của thành phố và cũng là chỗ neo đậu thuyền bè khi trời giông gió. Nó là một cực hình khi mùa hè đến, lượng oxi dường như biến mất. Ngộp thở, nồng nặc, gây ức chế! Cho dù những hàng So Đo có trổ bông rực rỡ đẹp đến thế nào cũng không ai có thể ra đó ngồi hóng mát. Thoại tiếc, tiếc cho con đường ven kênh cạnh cửa biển này vốn rất xinh đẹp mà như mắc hủi nên bị xa lánh. Cô cũng tạm thời rời xa nơi này để trở về một thung lũng trong lành ở trên núi. Cô nghĩ đến Phương và nghĩ đến mối quan hệ không tên ấy. Là tình yêu? Là tri kỷ, là bạn bè, đối tác…? chẳng là gì cả, vậy mà cô và anh đã song hành cùng nhau hơn ba năm. Cây cầu ánh sáng vắt qua kênh như một dãi lụa màu, lòng kênh được nạo vét thông thoáng, trên vỉa hè dưới hàng cây So Đo được điểm tô thêm vài băng ghế đá. Và con đường trở nên rực sáng bởi những cây đèn dừa cách điệu. Dãy hàng quán hai bên đường trưng sáng đèn lồng, chậu hoa, cây cảnh. Mùi phố biển rực nức mời gọi du khách lạc vào xứ sở của đại dương ẩm thực. Thành phố đã thức cùng em chưa? Phương mỉm cười khi cùng Thoại hòa vào dòng người đi bộ. Cô không ngờ chỉ một thời gian ngắn rời xa nơi này thôi mà thành phố như được khoác lên một chiếc áo mới.
– Rồi đây, thành phố này sẽ còn được đánh thức bởi nhiều công trình ánh sáng khác nữa…Và anh cần thêm những ý tưởng bay bỗng của nhà văn.
– Em thì làm được gì chứ? Đôi bàn tay này đâu có thể làm được điều gì khác hơn ngoài việc cầm một cây viết? Em cảm thấy mình lãng xẹt… Phải như anh, cứ dấn thân và tha hồ kiến tạo cho cuộc đời này.
– Những tác phẩm của em không phải là những công trình “ đồ sộ” rồi sao?
– Không hề…Em đi đây! Chúc anh mọi điều may mắn.
– Đi đâu???
– Đi sống một đời riêng, ba năm cùng anh chưa đủ sao? Anh không thấy nhàm chán bởi em à?
Thành phố này quá nhỏ bé để níu giữ đôi chân thích xê dịch của Thoại. Sau mỗi chuyến đi thực tế, cô lại chìm đắm trong những trang viết. Và khi nào lòng buồn nhất, cô lại lên tầng cao thứ 14. Phương thông báo sẽ kết hôn với cô bạn gái mà Phương quen từ vài năm trước. Thoại gửi lời chúc mừng đến anh rồi cúp máy. Nhìn bạn trai cô đang loay hoay thiết kế những mẫu tiệp cưới rồi hào hứng chìa ra cho cô xem. Thoại mỉm cười, tùy ý anh quyết định. Rồi đây, cả cô và Phương sẽ có những hạnh phúc của riêng mình.
Bỗng một ngày, Phương đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Im lặng.
– Anh hạnh phúc chứ? Thoại phá tan không khí ngột ngạt, mặc dầu lúc này cô cũng muốn im lặng hơn.
– Anh không… anh đã quyết định dừng lại.
– Còn em?
– Em biết rằng, không ai có thể giữ em được cả, em chỉ thích tự do và viết. Em luôn mong muốn mình được như nàng tiên xanh Valkyrie phiêu diêu cùng những đám mây vô định, không thuộc về đâu…
– Em vẫn mê đắm ánh sáng xanh vùng Bắc cực nhỉ. Thì đây, anh đã mang nó về cho em…
Phương tiến lại gần cô, vòng bàn tay ấm áp ngang mắt rồi dẫn cô vào khoang hẹp thang máy. Vòng vèo một đoạn qua các lối hành lang nhỏ. Cô nghe tiếng cửa phòng được mở ra, và Phương đặt cô ngồi trên một tấm nệm mềm lún.
– Bây giờ em hãy hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ nhé. Nào mở mắt ra!
Thoại căng to mắt, cô ngạc nhiên hết cở.
Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng xanh huyền diệu, nhạc thiền du dương an tĩnh. Cảm giác như lạc vào một rừng cây phát sáng.
Ôi anh đã đi tour Bắc Âu ư? Anh thực sự đã “săn bắt” được cực quang sao? Trời ơi anh đã chạm được ước mơ mà cả đời em ao ước đấy. Sao có thể như vậy chứ, sao không rủ em đi… Thoại vùng vẫy trong vùng sáng xanh mơ ước xen lẫn tiếc nuối.
Ngốc ạ, làm sao đi mà không có em chứ. Một năm qua anh đã đóng kín cửa phòng để nghiên cứu cho ra dòng đèn Tảo Aloxy đầu tiên ở Việt Nam. Em nhìn đi, vi tảo này không phụ thuộc vào nguồn ánh sáng bên ngoài, ngày hay đêm vì nó được quang hợp chủ động bằng ánh sáng led, có khả năng hấp thụ CO2, sinh oxy tươi và lọc bụi mịn rất tuyệt vời. Một cây đèn tảo như này sẽ sinh ra oxy tương tương với 20- 30 cây xanh được trồng đấy.
– Wao, em thật không ngờ anh đã sáng chế ra được một sản phẩm vô cùng ý nghĩa lúc này. Trước sự tàn phá của Covid-19 gây nên một cuộc khủng hoảng toàn cầu, con người cần phải quan tâm, có trách nhiệm hơn với tự nhiên.
– Đúng thế em ạ, chứng kiến các bệnh nhân Covid-19 dành giật sự sống bằng những dòng oxy khẩn cấp, từ bình oxy, anh lại càng đau lòng khi thấy mẹ thiên nhiên ngày càng bị con người tàn phá, quỹ đất dần khan hiếm, hiệu ứng nhà kính làm trái đất nóng lên từng ngày từng giờ…anh làm sao có thể ngồi yên khi nhận thức ra được rằng, mình còn được thở đã là một ân huệ, và nhất định anh sẽ cống hiến hết mình vì sự sống này… rồi đây tất cả các công trình kiến trúc trên đất nước Việt sẽ dần áp dụng công nghệ tảo. Đó là bước giải cứu hiệu quả đầu tiên cho người mẹ Trái đất thân yêu của chúng ta.
– Vâng, em thích cái tên Aloxy- gọi nguồn sống trở về và mang thương yêu phủ khắp địa cầu. Thoại nói và không kìm nén được sự xúc động đưa tay vuốt lên má anh. Cô cảm nhận có lớp mồ hôi rịn ướt lên đôi hàm râu quai nón. Đó là những giọt mồ hôi của sự tận hiến, của một công dân Việt Nam sống đầy trách nhiệm.
Phương dìu cô đến bên cạnh khung cửa sổ ngập tràn gió. Bên dưới là vùng ánh sáng lung linh, huyên náo. Họ lại cùng nhau say sưa bàn về việc kiến tạo thành phố… Một thành phố không ngủ…!.
Quảng Bình, 7/7/2022
Trác Diễm
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Gió vét sạch mùa màng, tôi bội thực niềm vui Trên bến thuyền chỉ còn tôi đứng đợi/ Ngày sắp xóa bóng hình, tôi nhập đá Tràng An/ Như cơn...